Mộ Cửu vội vã đuổi theo: " Ngao Khương!"

Nhưng nhân gia hắn tu vi cao hơn nàng, trong nháy mắt nhìn không thấy bóng dáng, Mộ Cửu giậm chân, nàng không biết đường quay về a...

Đến khi nàng quay lại được Long Cung, bốn phía đã sóng êm biển lặng, Đông Lăng Cung đóng chặt cửa, nàng hỏi qua binh sĩ bên ngoài, họ căn bản không biết Ngao Khương có ra ngoài!

Ngay cả hắn ra ngoài cũng không biết, đương nhiên là không biết hắn đã về, Mộ Cửu vòng lên một nóc nhà không người phía sau, sau đó nhảy xuống phá cửa sổ mà vào, chỉ thấy Ngao Khương đang kéo áo Vân Tích không biết nói gì, thấy nàng đi vào liền trừng mắt.

"Ngươi muốn gϊếŧ hắn?" Nàng hỏi.

" Không liên quan đến ngươi! Ngươi đi đi!" Ngao Khương tàn bạo quát.

Mộ Cửu chỉ hắn: " Nếu ngươi gϊếŧ hắn, ta sẽ lập tức đi báo với phụ thân ngươi!"

Ngao Khương tức giận nhảy dựng lên: " Hắn là gì của ngươi mà ngươi lại bảo vệ hắn?!"

" Tại sao ta lại phải bảo vệ hắn? Ta đang tự bảo vệ ta!" Mộ Cửu bĩu môi, " Sớm biết ngươi có thể mang người trở về thì vừa nãy ta sẽ không cứu ngươi! Ngươi có biết làm thế sẽ liên lụy đến ta hay không? Phụ thân ngươi đang mài đao soàn soạt không biết muốn chỉnh ta thế nào, biết được ta giúp ngươi đi bắt đệ đệ của tiểu phu nhân hắn, hắn còn không ăn sống ta sao!"

" Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không khai ra ngươi!" Ngao Khương không biết nàng căng thẳng điều gì, vốn đây không phải là chuyện của nàng!

" Còn nói?"

Mộ Cửu lạnh mặt liếc hắn, nói xong liền đi qua định cởi trói cho Vân Tích.

Nàng không có hứng thú quản chuyện của họ, thế nhưng nếu đã có sự tham dự của nàng thì nàng không thể để xảy ra án mạng.

Ngao Khương nhanh tay nhào tới kéo nàng ta, tức giận đứng chắn trước mặt Vân Tích: " Ai bảo ngươi ta muốn gϊếŧ hắn? Ta chỉ muốn bắt hắn về thôi, ngươi nghe không hiểu sao?! Nếu ngươi dám thả hắn, ta sẽ đi cáo trạng ngươi xúi giục ta đi tìm hắn đánh nhau!" Muốn hù dọa hắn sao, người ngồi trên vương tọa chính là cha đẻ của hắn đấy!

Mộ Cửu đây là đang bị hắn làm cho tức chết!

Cái tên này còn dám đùa bỡn nàng.

" Nếu không phải ngươi định gϊếŧ hắn báo thù thì ngươi bắt hắn làm gì?!"

" Ta có việc của ta!" Ngao Khương cả giận.

Mộ Cửu rõ ràng là không tin.

Hai người như đang đấu mắt giằng co với nhau.

Vân Tích đang bị trói dưới đất đột nhiên nở một nụ cười, nói với nàng: " Hắn đúng là sẽ không gϊếŧ ta."

Mộ Cửu mắt như đèn lồng chiếu về phía hắn, hắn vậy mà không phải cợt nhả, khóe môi tuy nhếch lên nhưng thái độ rất nghiêm túc!

Sao hắn biết được rằng Ngao Khương sẽ không gϊếŧ hắn? Nàng nhìn cái này lại nhìn cái kia, trong lòng thấy bối rối.

Có điều hắn đã nói vậy, nàng tiếp tục kiên trì thì có hơi thừa thãi.

Ngao Khương trừng mắt nhìn nàng, dường như đang thở phào nhẹ nhõm, nàng liền không nói thêm gì, quay lại đường cũ đi ra.

Dừng lại dưới hành lang một chút, nàng định rón rén quay về nghe, nhưng đột nhiên lại bị đụng đầu... Cái tên họ Ngao này lại thiết kết giới!

Đêm đó cũng không biết hai người họ ra sao, mãi đến hừng đông cũng không có động tĩnh gì khác.

Tuy việc này không liên quan đến nàng, nhưng ai biết được Ngao Sâm sẽ hãm hại nàng thế nào đây? Nhưng việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể chờ mong Ngao Khương có thể thần không biết quỷ không hay làm cho xong chuyện của hắn, vì thế, để tránh bại lộ sự tình, khi trực ban nàng luôn gõ cửa thông báo với hắn một tiếng. Mặt hắn không có cảm xúc, nghe xong liền đóng cửa.

Đến ca của Giải Giáp, Mộ Cửu bàn giao xong xuôi liền về doanh trại.

Lục Áp hôm nay lại không ra ngoài, yên lặng ngồi trên giường của nàng, đáng lẽ ra giờ này hắn nên đến Tây Xương Cung nhận ca.

" Ngươi xin nghỉ?" Mộ Cửu bỏ kiếm xuống, phối hợp hỏi hắn.

Lục Áp cũng không trả lời, trực tiếp hỏi nàng: " Tối hôm qua nàng đi đâu với Ngao Khương?"

Mộ Cửu đang nín đầy một bụng chuyện, nghe hắn hỏi liền lập tức hào hứng kể: " Nói ra rất dài dòng." Nói xong liền ngồi xuống, đem chuyện hôm qua Ngao Khương hãm hại nàng đi bắt Vân Tích ra nói với hắn, sau đó liền bừng tỉnh, " Sao ngươi biết ta đi ra ngoài với hắn?"

Lục Áp liếc nàng một chút, nhìn sang nơi khác đáp: " Có gì mà ta không biết."

Mộ Cửu nghe trong lời này có ý khác, nhìn kĩ sắc mặt hắn, thật giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, không khỏi ghé sát vào: " Đã xảy ra chuyện gì?" Lẽ nào Ngao Sâm đã biết chuyện này? Hay là người Vân gia tìm đến? Nàng từ trước tới giờ chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn.

" Không có gì." Lục Áp nhìn ra sự căng thẳng của nàng nên đành thả lỏng, nói, " Chính là lần sau không cho phép nàng cùng nam nhân khác âm thầm ra ngoài, đặc biệt là vào ban đêm."

Trời mới biết khi hắn không cảm nhận được hơi thở của nàng liền tức giận cỡ nào, nếu không phải lúc ra khỏi Băng Hồ biết được rằng họ đi bắt Hỏa Phượng Hoàng, hắn cơ hồ đã bỏ phong ấn linh lực, đi bắt nàng về rồi.

Mộ Cửu sửng sốt: " Ta ra ngoài làm nhiệm vụ mà?"

Sao lại hạn chế tự do của nàng? Hắn gần đây không phải luôn cùng Ngao Nguyệt làm bạn sao, tại sao còn có tâm tư quản nàng ra ngoài với ai?

" Vậy thì cũng phải báo cho ta." Lục Áp nhìn nàng, " Huống hồ nếu có chuyện gấp, ta giúp nàng làm không phải là được rồi sao?"

Điều này cũng đúng. Mộ Cửu liền gật đầu. Nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi không có lí: " Nhưng đôi khi có một số chuyện không tiện để ngươi đi theo."

" Chuyện gì?" Ánh mắt Lục Áp như dao quét đến, ngoài đi hẹn hò với nam tử khác thì còn có chuyện gì không tiện đưa hắn theo? Hơn nữa, muốn hẹn hò thì trực tiếp tìm hắn không phải là được rồi sao? Nàng muốn lên trời hắn có thể đưa nàng lên trời, muốn xuống đất hắn có thể dẫn nàng xuống đất, muốn đi đâu hắn cũng có thể mang nàng đi, người khác có làm được không? Ai làm được?

" Ví dụ như là việc của dung sai, hay như chuyện đêm qua, ta căn bản không cùng Ngao Khương làm gì khác." Mộ Cửu giải thích. Nàng cũng không biết tại sao phải giải thích, nhưng cảm thấy nói ra thì tốt hơn. Hắn vì chuyện này mà bày vẻ mặt đó ra với nàng, khiến nàng có cảm giác mình rất không tim không phổi.

Lục Áp nhìn vào mắt nàng, sắc mặt có dấu hiệu trở nên hòa hoãn hơn.

Hắn kéo dài thanh âm: " Này, ngươi cảm thấy Ngao Khương là người thế nào?"

Mộ Cửu nghĩ một chút, đáp: " Không ra sao." Một tên tiểu hài tử đầu quả dưa cả ngày không biết nghĩ gì, còn có thể thế nào?

Lục Áp nhìn nàng chăm chú trong chốc lát, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

" Thật ra, gần đây tiểu long nữ kia không đến tìm ta." Hắn ghé sát mặt vào tai nàng, giọng nói mang theo chút đắc ý. Đừng tưởng hắn không biết nàng chuyển ca để làm gì, nàng ngốc như vậy, hắn đúng là muốn dày vò rồi lại dày vò nàng, thế nhưng được rồi, dù sao hiện tại người để ý đến chuyện này hơn lại là hắn, không phải là nàng.

" Thật không?"

Mộ Cửu bất thình lình bị tiếng nói của hắn làm cho giật bắn mình, theo bản năng quay đầu lại.

Lục Áp lập tức đưa tay lên giữ mặt nàng, nhẹ nhàng véo má nàng mấy cái.

" Đương nhiên." Hắn thu tay, chăm chú nhìn nàng, " Tiên khí của nàng không làm gì được ta, vì thế ta nhất định đã bị ma ám rồi, nàng xem, từ khi quen nàng, ta ngay cả hứng thú nói chuyện với nữ tử khác cũng không có. Nàng như vậy sẽ khiến ta trong tương lai không cưới được vợ, đó sẽ là chuyện rất lớn đấy."

Mộ Cửu mím môi không nói, hai tay nắm chặt vạt áo, đầu như bị treo lên một cục sắt nặng ngàn cân, không nhấc lên nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện