Cưới thì cưới mà không cưới thì không cưới, liên quan gì đến nàng? Mấy trăm ngàn năm trước không phải hắn cũng không cưới sao!

Lòng nàng nổi gió, dường như đã bị lời này của hắn làm cho không kiềm chế được, đưa tay ra đẩy hắn thì lại bị hắn vô liêm sỉ cầm chặt! Trong đôi mắt của hắn như có tình ý chảy ra, Mộ Cửu không dám nhìn, rút tay về, buồn rầu không lên tiếng, bước ra sau bình phong thay y phục.

Lục Áp nhìn theo bóng lưng nàng, mỉm cười ấm áp.

Mộ Cửu đứng bên trong bức bình phong, nhưng đến y phục cũng không thay nổi.

Nàng cảm thấy tim mình càng ngày càng không bình thường, mỗi lần muốn nói chuyện nghiêm túc với hắn luôn bị hắn khiến cho mặt đỏ đến tận mang tai.

Tay nàng cầm chặt y phục, loạn đến mức không rõ mình đang làm gì.

Nàng ngủ một giấc hết cả sáng, đến tối mới dậy, Lục Áp đã đi đến nha môn.

Khôi giáp đã không còn trong phòng, trên bàn bày vài đĩa thủy tinh được đậy bằng mâm ngọc.

Mở ra xem, là mấy món nàng thích ăn hàng ngày, hiển nhiên là do hắn chuẩn bị, chỉ là không biết hắn làm ra thế nào? Coi như không tim không phổi, trong lòng nàng cũng không kìm được cảm thấy ấm áp. Nàng nghĩ đến Long Cung sẽ không được ăn uống, sống yên ổn, nhưng hắn có thể làm được thế này cho nàng, bất kể nói thế nào, hắn là một thượng thần địa vị cao như vậy, có thể làm ra chuyện này coi như là có tâm.

Ăn uống xong, nàng liền đến Đông Lăng Cung, Giải Giáp vội vàng chào đón, kéo nàng tới bên dưới một tán cây: " Quách tướng quân có biết Điện hạ mấy ngày hôm nay xảy ra chuyện gì không?"

Mộ Cửu đương nhiên tỏ ra không biết, chớp mắt: " Không biết, làm sao vậy?"

Giải Giáp vội nói: " Mấy ngày này khi mạt tướng đi tuần chưa từng thấy Điện hạ lộ diện, đêm nay trong hậu cung còn có tiếng rêи ɾỉ như là có người phải chịu thống khổ gì trong đó vậy, mạt tướng gõ cửa cũng không có ai mở, thật là gấp chết a. Cũng không biết có nên đi bẩm báo với Đại Vương không?"

Mộ Cửu nhìn dáng dấp của hắn, nếu không phải sáng sớm có câu dặn của nàng nhất định là đã sớm đi nói cho Ngao Sâm rồi, liền mỉm cười nói: " Mỗ tướng quân lo xa rồi, hôm qua khi ta đi tuần còn thấy điện hạ đấy. Điện hạ vẫn khỏe miệng, còn đứng nói chuyện với ta dưới hành lang, có chúng binh sĩ nhìn thấy. Nếu điện hạ không muốn ta vào xem, vậy chúng ta làm việc theo lệnh là được."

Giải Giáp quả nhiên đã bị nàng thuyết phục, sau khi cúi đầu suy nghĩ một chút liền chấp nhận, giao ban cho nàng.

Dù sao Đông Lăng Cung này là do hai người họ phụ trách, nếu xảy ra chuyện gì cũng không phải một mình hắn chịu, huống hồ khi hắn nghe Ngao Khương đáp lời cũng quả thật là không giống xảy ra chuyện gì cả.

Mộ Cửu mặc dù không biết Ngao Khương đang làm chuyện quái quỷ gì, nhưng vì sợ hắn vạn nhất thật sự đem Vân Tích ra gϊếŧ nên bèn gõ cửa.

Lần này cửa điện liền mở, Ngao Khương để nàng vào.

" Vân Tích đâu?" Nàng ló đầu nhìn.

Ngao Khương hừ một tiếng, bỏ nàng ở đó rồi đi trước.

Mộ Cửu nhanh chóng đuổi theo, chỉ thấy bên trong nội điện vô cùng lộn xộn, Vân Tích người đầy máu nằm giữa phòng, Phược Tiên Tác vẫn đang quấn trên người, hai tay bị trói gô ra sau. Thấy Mộ Cửu đi vào, khóe mắt hắn giật giật, hình như để cho nàng thấy là hắn chưa chết. Hắn đúng là lạc quan đến mức nàng không chấp nhận được!

Mộ Cửu xem xét thương thế của hắn, không quá nặng, nhưng vẫn hỏi: " Ngươi đánh hắn rồi hả? Ngươi cuối cùng có thù gì với hắn?"

Ngao Khương không nói lời nào, chỉ cho nàng một ánh mắt có ý "ngươi bớt nói nhảm đi", ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đương nhiên là cửa sổ đóng chặt, không nhìn thấy gì hết, hơn nữa còn bày kết giới, kết giới này có thể ngăn âm thanh truyền ra ngoài.

Mộ Cửu cũng lười để ý đến hắn, thấy người không chết cũng chuẩn bị đi ra ngoài.

Nào biết Ngao Khương lên tiếng: " Ngươi đừng đi!"

Mộ Cửu quay đầu lại, thấy hắn nghiêm mặt nói: " Ngươi ở đây trông coi cho ta. Đêm nay Long Cung tổ chức đại yến, ta phải đi đến Hoa Long Điện dự tiệc."

Không trách nàng vừa gõ cửa một cái liền cho nàng vào, hóa ra là có việc muốn sai khiến!

Nhưng mà hắn!

Đang muốn nói chuyện, hắn lại một mình mở miệng trước: " Ta coi ngươi là tâm phúc của ta! Nhưng nếu để bị phát hiện, hoặc là để hắn trốn thoát, ta sẽ không tha cho ngươi!"

Hắn nói lời hung ác, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Vân Tích, nhanh chân bước ra ngoài.

Mộ Cửu làm mặt quỷ với hắn, đưa chân đạp một cái, ngồi xuống đối diện với Vân Tích.

Dưới ánh sáng tối tăm, cảnh vật xung quanh không quá rõ ràng, qua một lúc lâu nàng mới bắt đầu phân biệt được đường nét của hắn, tuy đã bị trói một ngày nhưng sắc mặt hắn nhìn qua cũng không tệ lắm, không trắng xám hay vàng như nghệ, cũng không kinh nộ, giận dữ hay xấu hổ, chỉ là một chút dễ chịu cũng không có, thật giống như là khi hắn ở nhà cũng đều ở trong tư thế này.

" Ngươi là nữ?" Nàng còn chưa nói, hắn đã lên tiếng trước.

Phí lời! Nàng không là nữ thì chẳng lẽ là nam? Nàng không định để ý tới loại vấn đề ấu trĩ này, mà là tỉnh táo quan sát hắn hai lần, học dáng vẻ thẩm vấn thường ngày của Lưu Tuấn: " Ngươi và Ngao Khương rốt cuộc có thù oán gì?"

Vân Tích cười một tiếng, cố gắng ngồi dậy, sau đó liền ngồi trong tư thế dựa vào tường.

" Hắn coi ngươi là tâm phúc, lẽ nào chuyện này cũng không nói cho ngươi biết?"

" Hắn vì sao không nói cho ta biết ngươi không cần phải để ý đến, ta muốn nghe một chút xem ngươi nói thế nào." Mộ Cửu nghiêm mặt, ôm cánh tay, hết sức nghiêm túc.

Vân Tích nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi nói: " Thẳng thắn mà nói ta với hắn không có cừu hận gì đặc biệt, hắn sở dĩ đối phó với ta hoàn toàn là vì muốn lấy được một món đồ. Thế nhưng món đồ đó vô cùng quan trọng, ta không đưa cho hắn được, vì thế hắn không thể làm gì khác hơn là dùng loại biện pháp thấp hèn này. Kì thực rất kém cỏi đúng không? Đường đường là Băng Hồ Long hoàng tử, giờ lại biến thành giặc cướp."

Muốn một món đồ mà thôi?

Mộ Cửu bán tín bán nghi. Ngao Khương thật sự là vì muốn cướp đồ? Nhưng hắn vì món đồ gì mà lại muốn đi tìm cái chết? Trừ phi vật này là một món bảo bối.

Họ Vân này chỉ có thể tin một nửa, nàng quyết định hỏi tiếp: " Vậy Ngao Khương và Trần Bình đã có chuyện gì?"

" Ngươi cũng biết Trần Bình?" Vân Tích hơi chững lại.

Mộ Cửu nhếch môi: " Không riêng Trần Bình, ta còn biết chuyện của tỷ tỷ ngươi với Long Vương đấy."

Chưa từng nghe thấy câu chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm sao? Mấy lão thần tiên trên tiên giới cả ngày không có chuyện gì làm, ngoại trừ bát quái ra thì còn có thể làm gì? Ngay cả Lục Áp cũng biết!

Vân Tích trên mặt có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn còn tốt. Hắn trả lời: " Ngao Khương và Trần Bình rất thân thiết."

Rất thân thiết?

Mộ Cửu trừng mắt nhìn hắn nửa ngày không nhúc nhích, thực sự nghi ngờ mình nghe nhầm. Ngao Khương và Trần Bình thân thiết, điều này hoàn toàn không có lí a! Vương Hậu đến Vân Khiển còn không cho tiến vào cửa, sẽ cho phép nhi tử mình và con riêng của Long Vương thân thiết với nhau? Ngao Khương dựa vào cái gì?

Trực giác của nàng liền cho rằng hắn nói hươu nói vượn: " Ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao?"

" Ta không lừa ngươi." Vân Tích không người, trên mặt vẫn nghiêm túc, " Khi Trần Bình 500 tuổi, Vân Khiển mang theo hắn đến Long Cung sống mấy tháng. Vương Hậu giận tím mặt, không chịu thu nhận mẹ con hắn, thế nhưng hồi đó, Trần Bình vừa mới hiểu chuyện lại vô cùng thân cận với Ngao Khương, Ngao Khương ban đầu không thích hắn, chê hắn sau, nhưng sau đó hắn đối với Trần Bình còn thân thiết hơn cả Ngao Sâm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện