Ngao Khương không lên tiếng, trong tiếng hừ lạnh lộ ra vẻ đắc ý, sau đó lại chăm chú nhìn về phía đối diện.

Mộ Cửu hắt hơi một cái, trái tim đã trực tiếp chìm xuống địa ngục U Minh.

Cái tên này quả nhiên tới đây để báo thù, nàng lại dính vào kế hoạch lớn của hắn!

Nàng lấy khăn tay r ache mũi, vén rèm đi ra.

Ngao Khương tò mò nhìn nàng: " Ngươi làm gì thế?"

" Đương nhiên là quay về!" Mộ Cửu tức giận nói. Nàng mới không thèm dính vào chuyện hư hỏng của hắn, vốn chỉ cho rằng hắn muốn đi dạo kĩ viện, nàng cũng bất đắc dĩ đồng ý, nhưng hắn lại lấy danh nghĩa đi đến kĩ viện bắt Vân Tích, nàng lại còn tiếp tục đi theo hắn ? " Nếu ngươi dám quay lại, ta lập tức sẽ tự chém một đao rồi quay về nói là ngươi làm ra!" Ngao Khương gấp đến độ rút cả kiếm ra.

Mộ Cửu muốn ói máu.

Nhưng uy hiếp của hắn nàng cũng chả coi ra gì.

Nhưng đi tới cửa, nàng liền không ra ngoài được nữa! Tên cặn bã này lại sử dụng pháp lực để định trụ nàng, tu vi nàng không bằng hắn, làm sao xông ra ngoài được?

" Đồ nhắm rượu của hai vị công tử đến rồi!"

Đang bực mình trừng mắt nhìn hắn, tú bà đột nhiên đẩy cửa ra, mặt mày hớn hở đưa đồ ăn đến, thấy hai người rút kiếm đứng cạnh cửa liền không khỏi sửng sốt: " Hai vị đây là?" Mộ Cửu sợ chuyện ngày càng rắc rối, vội vàng thu kiếm: " Không có gì" rồi trừng mắt nhìn Ngao Khương. Ngao Khương hiểu ý, thu hồi chân khí, bảo nàng quay về phòng.

Chuyện đã như vậy, tạm thời không rời đi được.

Tú bà gọi tới một cô nương chơi đàn, hai người ngồi trong phòng buồn bực như đang ngồi trong miếu Bồ Tát cả canh giờ, tiếng đàn vẫn đang tiếp tục, âm thanh sáo trúc phía đối diện lại dừng lại, người ngồi bên bàn rượu lục tục đứng lên. Họ vừa rời đi, Ngao Khương liền có động tĩnh: " Đi theo ta!" Nói xong, hắn không mang theo chút do dự nào, vèo một tiếng nhảy ra ngoài cửa sổ.

Mộ Cửu chưa từng trải qua hoạt động trộm gà bắt chó, nhưng việc đã đến nước này, cũng sợ hắn làm ra chuyện gì bất trắc không thể xử lí, không thể làm gì khác hơn là nhảy ra ngoài theo hắn.

Ra khỏi thanh lâu, một đường bay về dãy núi phía Tây, Mộ Cửu đuổi theo hắn, còn chưa kịp nói, Ngao Khương đã dừng lại: " Đây là nơi Vân Tích phải đi qua, ngươi yên tâm, tu vi hắn không cao bằng ta, hai chúng ta cùng nhau ra tay là đủ, chính là để đề phòng đôi Hỏa Dương Việt của hắn. Khi hắn đến đây, ngươi liền ra chiêu đối phó hắn, sau đó ta sẽ ra tay bắt hắn!"

Mộ Cửu không nhịn được lườm hắn một cái, tu vi không cao bằng, vậy mà còn bị hắn đả thương? Nói mà không thấy ngại. Hơn nữa, biết rõ nàng là kim linh căn, còn kéo nàng đi đối phó với hỏa linh căn? Tiểu tử này, nếu không phải cố ý, nàng liền chặt đầu ra cho hắn làm bóng đá!

Ngao Khương nhìn ra suy nghĩ của nàng, mặt đỏ lên, nhưng vẫn nghiêm túc nói: " Ta cũng làm hắn bị thương không nhẹ."

Mộ Cửu không thèm nhìn hắn nữa. Thế nhưng nàng cũng sẽ không trợ trụ vi ngược. Nơi này trống trải như thế, quay đầu bỏ chạy quả thực không dễ dàng.

Vì thế, nàng yên lặng lấy Tránh Tiên Thường ra, thừa dịp hắn không chú ý liền trở tay khoác nó lên người.

Ngao Khương còn chưa kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng của nàng!

" Này! Ngươi đi ra!"

Hắn gấp gáp nhìn xung quanh tìm tung tích của nàng, nhưng bốn phía ngoại trừ gió thổi thì nào còn điểm tung tích nào của nàng nữa?

Mộ Cửu thật ra cũng không đi xa, nàng chọn một ngọn núi nhỏ cách hắn nửa dặm để trốn, nghe tiếng muỗi bay vo ve bên tay, cũng không biết đã đập chết mười mấy con, xa xa liền truyền đến động tĩnh.

Đầu tiền là một luồng gió xuất hiện ba dặm ngoài rừng cây, ngay sau đó, sắc trời hơi tối bỗng nhiên xuất hiện một đám mây lửa, đám mây này không giống những đám mây khác, tốc độ đặc biệt nhanh, hơn nữa còn mơ hồ mang theo tiếng phượng hót!

Ngao Khương cũng nhận ra, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bỗng nhiên giơ tay, hướng về đám mây đó bổ tới!

Đám mây chợt dừng lại, dần dần biến thành một con Hỏa Phượng thất sắc lưu kim tuyệt mỹ, sau đó lại từ từ biến thành một nam tử tóc dài mặc huyền y, chính là người nâng chén cười nàng đã thấy trong thanh lâu Vân Tích!

Vân Tích lùi về sau mấy bước, thấy rõ tình thế liền lập tức xông đến Ngao Khương.

Mộ Cửu đánh giá trận đánh này, Ngao Khương mặc dù có vạn năm tu vi nhưng quả thực là thiếu kinh nghiệm, hắn liên tiếp chọn công kích chính diện. Vân Tích lại khác, hắn tránh nặng tìm nhẹ, khi xuất kích chỉ chọn thời điểm Ngao Khương không phòng bị mà ra tay, chính vì thế, Ngao Khương không lâu sau liền động tác đại loạn, cánh tay và đầu gối đã trúng chiêu.

Mộ Cửu nhíu mày, có vẻ là nếu tiếp tục đánh, Ngao Khương e rằng còn có khả năng chết trên tay hắn.

Gia hỏa này, chết cũng không oan.

Thế nhưng, nàng có thể trơ mắt nhìn hắn chịu chết sao?

Mộ Cửu do dự một chút.

Nếu xuất thủ, vậy tối nay nàng không thể thoát một cách hoàn toàn được, Vân Tích nếu chạy trốn được khẳng định sẽ lôi nàng ra, coi như nàng có cải trang, nhưng lẽ nào họ đường đường là Hỏa Phượng mà lại không nhìn ra lai lịch của nàng? Nhưng nếu không xuất thủ, trốn ở đây nhìn hắn chịu chết lại có vẻ không được lắm.

" A!"

Đang suy nghĩ, Ngao Khương bên đó đã bị hỏa diễm hừng hực vây quanh, xem ra hắn thật sự không đối phó được. Bất quá hắn cũng là Long hoàng tử, có khả năng ngự thủy, lập tức dòng suối dưới mặt đất bị hắn dẫn tới giữa không trung, hướng về đoàn hỏa diễm kia ý đồ dập tắt. Vân Tích lại thừa dịp hắn đang dập lửa mà xông tới, đánh lại một chiêu kiếm, cảm giác như hiện tại hắn mới là thủy thần!

Tâm trạng Mộ Cửu hơi động, thân thể liền nhào tới: " Tránh ra!"

Có Tránh Tiên Thường che giấu, không ai có thể thấy được nàng, nàng liền tóm chặt lấy Ngao Khương kéo xuống đất, giúp hắn bảo vệ tính mạng, nhưng vẫn hơi muộn một chút, kiếm của Vân Tích đã cắt qua sườn trái của hắn, Mộ Cửu kéo hắn mà tay đầy máu!

" Là ngươi?"

" Ngươi là ai?!"

Ngao Khương và Vân Tích cùng trợn mắt nhìn nàng. Có thế nàng mới biết, hóa ra Tránh Tiên Thường không thể để dính máu, vừa để dính vào liền mất tác dụng !

Thế này là xong rồi!

Vốn nàng còn muốn làm anh hùng vô danh lập tức rời đi đấy !

Nàng trở mình bay lên, gọi một đám mây đến muốn đào tẩu. Nhưng phía sau lại ập tới một cơn cuồng phong, đem nàng bao phủ chặt chẽ!

Đây là đi không được!

Lần này chỉ có cách nhắm mắt ngự phong xuất trận.

Nàng có công lực của bản thân, hơn nữa còn được Lục Áp chỉ điểm nửa năm nay, ăn mười viên linh đan của hắn, sức chiến đấu đã tăng vọt, đối phó Vân Tích vẫn tính là đủ.

Nàng dốc hết sức chiến đấu với hắn, Ngao Khương bên kia lại lặng lẽ định tấn công hắn từ trên đỉnh đầu, Mộ Cửu tuy rằng nhìn thấy nhưng cũng không nói gì. Vân Tích vạn lần không ngờ rằng trên đầu có một Ngao Khương, hai bên giáp công đụng nhau, hắn chậm hai bước, thấy chiêu kiếm của Ngao Khương thẳng tắp hướng về ngực mình!

Thế cuộc nghịch chuyển, trong mắt Ngao Khương có sát ý khiến người ta run sợ!

" Không cho phép gϊếŧ người!"

Mộ Cửu trở tay đến ngăn cản đường kiếm của hắn, nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung lên việc đoạt mạng Vân Tích, há có thể dễ dàng để nàng đẩy ra? Nàng bị bức lui bốn, năm bước, Ngao Khương thừa dịp này liền lấy ra Phược Tiên Tác trói Vân Tích lại, một tay tóm lấy hắn, đằng vân bay về Long Cung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện