"Đương nhiên rồi, tui chính là cá... người thông minh nhất." Du Cẩn Lật suýt nữa mở miệng rò rỉ thân phận thật sự của mình rồi, may mà phản ứng nhanh nhẹn mới che giấu được.

Tuy cậu cảm thấy A Thịnh cũng là yêu tinh nhưng sư huynh và sư phụ đã nghiêm túc dặn dò cậu là nhất định không được bại lộ thân phận yêu tinh của mình trước mặt bất kỳ một người nào, dù đối phương có là yêu tinh cũng không được, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Thời nay không chỉ có người là nguy hiểm, yêu* cũng rất nguy hiểm, tuy Du Cẩn Lật vẫn luôn tin tưởng Giang Mặc Thịnh nhưng không muốn làm trái lời sư huynh và su phụ dặn.

(*): yêu tinh.

"A Thịnh, cách này là tổ truyền nhà tui, tui có thể truyền lại cho anh, sau này là có thể tự mình giải độc, tuy nhiên trước khi truyền lại thì anh nhất định phải thề sau này không dùng nó để đối phó với tui." Du Cẩn Lật nghiêm túc nói với Giang Mặc Thịnh.

Giang gia là một gia tộc có đại công đức, được công đức kim quang phù hộ, bình thường người trong gia tộc đó đều là đại thiện nhân, cũng không tùy ý giết người lung tung vô tội, Du Cẩn Lật vẫn rất tin tưởng bọn họ.

Nhưng thật ra bắt Giang Mặc Thịnh thề là do sư phụ và sư huynh đã ân cần dạy dỗ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, dù sao nhân loại là một loài sinh vật có tình cảm phức tạp, không ai đảm bảo được nhân loại có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn cho đến khi kết thúc cả.

Cho nên để tránh xảy ra vạn nhất, sư phụ Du Cẩn Lật từng dặn cậu, một khi phải truyền lại công pháp tu luyện cho người khác thì bắt buộc phải khiến đối phương thề để tránh khỏi tương lai bị người này phản bội.

Việc thề thốt trong nhân loại lúc đó cũng không hiếm thấy, cũng không có hiệu lực gì cả, thế nhưng lời thề với yêu tinh lại khác nhau hoàn toàn, một khi đã thề thì lời thề là thứ ràng buộc bởi Thiên Đạo, một khi đôi bên có ai vi phạm sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.

Này cũng là cách bảo vệ an toàn tốt hơn cho yêu tinh khi truyền lại công pháp.

Giang Mặc Thịnh lần đầu thấy vẻ mặt nghiêm túc của Du Cẩn Lật liền biết đối phương sẽ nói ra phương pháp vô cùng trân quý, mà vật quý giá như thế cậu lại muốn lấy cho mình sử dụng khiến lòng anh càng ngọt thêm một chút so với trước.

Anh rõ ràng không thích ăn ngọt, nhưng hôm nay trong lòng vẫn luôn ngọt ngào đến ngấy.

"Tiểu Lật Tử, cậu không cần hi sinh lớn vậy đâu, nếu là gia truyền thì hãy giữ lại đi, bây giờ tôi cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều rồi, tôi tin tưởng cậu cũng có thể giúp tôi giải độc." Giang Mặc Thịnh ôn nhu cười nói.

Du Cẩn Lật có chút rối rắm nói: "Nhưng cần phải có một thời gian rất dài tui mới giải độc cho anh được, nhưng nếu bản thân anh tu luyện thì khác đó, tốc độ tu luyện của anh chắc chắn nhanh hơn tui, lúc đó có thể giải độc nhanh thôi."

"Tu luyện" Giang Mặc Thịnh từ bên trong câu nói bắt được trọng điểm, so với khả năng mà anh nghĩ tới không giống, anh còn tưởng cách giải độc là một bảo bối gia truyền nào đó đây.

"Ừm, chỉ cần anh có thể tu luyện, không chỉ độc có thể giải mà nội đan cũng được chữa trị." Du Cẩn Lật cười nói.

Chữa trị nội đan gì gì đó, Giang Mặc Thịnh nghe không hiểu, nhưng giải độc anh lại rất rõ ràng, không thể không nói đây đúng là một việc rất mê người.

Hiện tại Giang gia tuy vẫn là đệ nhất gia tộc Liên Bang nhưng một khi anh tổn hại cơ thể, ba xuất ngũ thì địa vị của Giang gia ở Liên Bang sẽ hạ thấp kịch liệt, thậm chí có khả năng biến mất tại Thủ Đô Tinh, cơ nghiệp ngàn năm của Giang gia cũng sẽ hủy trong tay anh.

Anh không để ý những thứ hư danh này, nhưng lại không thể không để ý đến mạng sống nhiều người trên dưới Giang gia được, nếu có cách giải độc trên người anh, khiến anh khỏe mạnh trở lại thì Giang gia sẽ không sa sút, cũng sẽ không có người dám to gan nhân cơ hội bắt nạt Giang gia rồi.

"Phải thề như thế nào?" Giang Mặc Thịnh hỏi.

Anh nhất định phải khỏe lên, như vậy mới bảo vệ Giang gia, bảo về... tiểu gia hỏa này được.

[Thả hàng đêm khuya, mọi người đọc thấy sai lỗi chính tả hoặc gì gì đó nhớ comment nhắc tui sửa lại nha, cám ơn nè:">]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện