Nhưng đành thế chứ biết làm sao, những lực tín ngưỡng đó đều nhắm vào đùi vàng nên không lan quyên gì tới cậu, dù có đau lòng thì cũng chỉ trơ mắt mà nhìn thôi, nói chung không thể nào hấp thu lại cho mình được.

Nhưng nhìn nhiều lực tín ngưỡng biến mất nhiều như vậy khiến Du Cẩn Lật cảm thấy đau nhức như có người khoét thịt cậu ra!

Nếu những lực tín ngưỡng này được dùng thì tốt biết mấy, lực tín ngưỡng nhắm vào người đặc biệt thì chỉ có người đặc biệt mới có thể dùng được thôi, người khác không thể đụng tới.

Nếu như A Thịnh cũng tu luyện thì ngon rồi, những lực tín ngưỡng này sẽ không bị lãng phí, Du Cẩn Lật ủ rũ nghĩ.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu làm Du Cẩn Lật như được tiêm vào thứ gì đó, bỗng nhiên run cầm cập, cả người đều kích động.

Đúng ha, sao cậu không nghĩ tới, nếu đùi vàng cũng là "yêu tinh" thì hoàn toàn có thể tu luyện nha, như thế thì lực tín ngưỡng sẽ không bị lãng phí, "nội đan" của anh ta cũng được chữa trị, độc trong người tự nhiên cũng được giải, này còn nhanh hơn khi phải chờ cậu khôi phục tu vi rồi mới giải độc cho anh, hơn nữa bản thân không cần sử dụng linh lực của mình chữa trị cho anh ta.

Nên biết mỗi ngày bản thân hấp thu được linh lực cũng không dễ dàng, cuối cùng đều cho Giang Mặc Thịnh sử dụng hết thì khi nào cậu mới khôi phục tu vi trước kia.

Nếu như Giang Mặc Thịnh tự mình tu luyện thì linh lực lưu trữ có thể tăng tu vi của cậu, thật sự nhất cử N tiện nha.

Du Cẩn Lật nghĩ đến đây, cả người đều kích động, ánh mắt nhìn về phía Giang Mặc Thịnh sáng lấp lánh.

Giang Mặc Thịnh một mực lẳng lặng nhìn Du Cẩn Lật, đem tất cả sự biến hóa biểu tình của đối phương xem trong mắt.

Vốn tiểu gia hỏa chơi quang não còn rất vui vẻ, sau khi biết mình là thiếu tướng Liên Bang cũng vô cùng cao hứng, nhưng mặt mày rất nhanh trở nên ủ rủ như có gì đó phiền nhiễu cậu, khiến anh nhìn thấy trong lòng cũng bị theo.

Nhưng anh chưa kịp nghĩ kỹ xem làm thế nào để an ủi tiểu gia hỏa thì cuối cùng cậu lại bắt đầu vui vẻ lại, tâm tình lên lên xuống xuống khiến anh cũng lên xuống theo cậu nhiều lần.

Có điều chỉ cần tiểu gia hỏa vui vẻ là tốt rồi, mặc kệ nguyên nhân vì sao anh đều không hi vọng sẽ thấy biểu tình buồn khổ của tiểu gia hỏa, như vậy cũng sẽ khiến anh cảm thấy đau lòng.

"A Thịnh, tui tìm được cách giải độc cho anh rồi." Du Cẩn Lật phấn khởi nói cho Giang Mặc Thịnh nghe, một đôi mắt to sáng sủa cười híp lại thành vầng trăng khuyết, phối hợp với khuôn mặt nhỏ bé thanh tú, vô cùng đẹp đẽ.

Cậu đúng thật là cá chép thông minh nhất rồi, chờ thương thế vết của đùi vàng tốt lên rồi, độc cũng giải được thì nhất định là người rất rất lợi hại, mà bản thân mình ôm đùi vàng thì sẽ không bị người khác bắt nạt rồi, về sau lại có thể như kiếp trước, muốn làm gì thì làm cái đó, không cần phải lo lắng sợ hãi nữa, ngẫm lại đã cảm thấy sinh hoạt trong tương lai thật sự quá tuyệt vời rồi.

Giang Mặc Thịnh nghe vậy, đồng tử bỗng co rụt lại, trong lòng ngơ ngác nhưng bề ngoài vẫn duy trì bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ giọng cười khích lệ nói: "Tiểu Lật Tử giỏi quá."

Thật ra với Du Cẩn Lật cái gọi là cách trị độc thì Giang Mặc Thịnh cũng không ôm ấp hi vọng quá lớn, mặc dù mỗi ngày đối phương đều trị thương cho anh, cũng đúng là ổn hơn rất nhiều, nhưng muốn chân chính giải trừ độc tố trên người anh không có dễ dàng như vậy.

Nhưng nhìn đến tiểu gia hỏa một mực nỗ lực vì mình mà tìm kiếm cách giải độc, trong lòng anh liền ngọt ngào, một cảm giác xưa nay chưa từng có lặng lẽ nảy sinh dưới đáy lòng.

Dù cuối cùng cách giải độc trong miệng tiểu gia hỏa không dùng được thì anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn, rất thỏa mãn rồi.

[Hjhj xin lỗi, mấy nay đi chơi dữ quá không có edit, tha thứ cho tuiiii uwu]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện