‘‘Ta không phục!’‘
Một giọng nói trẻ tuổi hơn vang vọng hơn lan khắp Thiên Khải thành.
Tiêu Sắt đứng trên quán trà, áo quần đã thấm đẫm vết máu, trên người đầy vết thương nhưng gương mặt hoàn toàn không có ý thối lui. Hắn dừng lại một chút, rồi hét: “Ta không phục! Thì sao!”
Lạc Thanh Dương không trả lời, tung người nhảy một cái, đã tới trước mặt Tiêu Sắt.
“Tới hay lắm!” Tiêu Sắt quát khẽ một tiếng, vung thanh trọng kiếm lên nghênh đón.
“Báo quân hoàng kim thai thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử. Hay cho một chiêu Kinh Long.” Tạ Tuyên nhấp một ngụm nước trà. “Trận đánh này vẫn chưa kết thúc.”
Tiêu Sắt vốn đang trong thế bại lại đột nhiên bộc phát, kiếm pháp Kinh Long múa lên điên cuồng.
Bởi vì chỉ còn một thanh kiếm cuối cùng. Bởi vì cùng đường mạt lộ.
Tiêu Sắt đem sở học trọn đời, Vô Cực côn, Bát Quái tâm môn, Đạp Vân Thừa Phong bộ, Liệt Quốc kiếm pháp, tất cả tập hợp lại, điên cuồng đánh về phía Lạc Thanh Dương.
Trong thời gian ngắn, ngay cả Lạc Thanh Dương cũng bị thế công điên cuồng đó chấn nhiếp. Hai người giao chiến vài chục kiếm vẫn không phân ra thắng bại.
Lý Phàm Tùng cau mày nói: “Trận đánh này lâu thật.”
Một lời thành sấm, hai người đánh từ trưa tới hoàng hôn nhưng vẫn không phân định thắng bại. Trọng kiếm trong tay Tiêu Sắt đã đầy những lỗ hổng, Lạc Thanh Dương mái tóc rối tung, dáng vẻ khá chật vật.
Trong kiệu cách đó không xa, Khanh công chúa mặc áo gấm hỏi tông sư
kiếm đạo bên cạnh: “Sư phụ có thấy hối hận không? Lục ca của con chỉ nói mượn kiếm, không nói mượn mấy thanh, càng không nói mượn xong sẽ
dùng như vậy.”
“Gãy thì gãy thôi.” Giọng nói của La Bất không chút tiếc nuối.
Khanh công chúa ngây ra một hồi. Cô đi theo Kiếm Si - La Bất luyỆn kiếm nhiều năm, đương nhiên biết vị sư phụ của mình coi trọng từng thanh kiếm đến mức nào, lập tức nghi hoặc: “Sư phụ, người không tiếc à?”
“Con nói xem một thanh kiếm sẽ hy vọng được thờ cúng trong một đại điện vài chục năm không thấy ánh sáng mặt trời, hay là hy vọng được thể
hiện phong thái, được người tuyỆt thế sử dụng, được gãy trong tay Kiếm Tiên?” La Bất hỏi ngược lại.
Khanh công chúa trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu: “Khanh Nhi hiểu rồi.” La Bất cười nói: “Vĩnh An Vương điện hạ là kiếm khách rất giỏi.”
“Nhưng huynh ấy thất bại phải không?” Khanh công chúa thở dài.
La Bất lắc đầu một cái: “Hắn mạnh hơn ta, làm sao ta bàn chuyỆn thắng bại của hắn được?”
Trong Vĩnh An Vương phủ, cuối cùng thiếu niên áo đỏ cũng đẩy cửa phòng bước ra.
Giờ phút này ánh mắt hắn vô cùng trong trẻo.
Hắn cầm kiếm trong tay, chuôi kiếm như có tiếng sấm vang khẽ.
Lôi Vô Kiệt chưa bao giờ cảm thấy tuyỆt vời như vậy, hắn cao giọng quát lớn: “Tiêu Sắt, mau về đây, ta cảm thấy bây giờ mình rút kiếm có thể đồ
long. Chúng ta tới làm thịt tên Lạc Thanh Dương thôi!” Không ai đáp lại, đương nhiên không ai đáp lại.
Lôi Vô Kiệt nhíu mày một cái, đột nhiên hét lớn: “Quản gia!”
Vị quản gia chăm chỉ thật thà nhất Vĩnh An Vương phủ nhanh chóng chạy tới: “Lôi thiếu gia.”
“Tiêu Sắt đâu rồi?” Lôi Vô Kiệt nói.
Quản gia lau mồ hôi trên trán, cúi đầu nói: “Điện hạ đi đấu kiếm.” “Đấu kiếm? Đấu kiếm với ai?” Lôi Vô Kiệt lộ vẻ khó hiểu.
“Bây giờ trong thành còn ai đấu kiếm nữa, đương nhiên là Cô Kiếm Tiên ngoài cửa cung...” Quản gia thở dài nói.
“Cái gì?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Tiêu Sắt điên rồi à? Hắn có biết kiếm thuật gì đâu?”
Quản gia lắc đầu: “Ta cũng không hiểu.”
“Tránh ra.” Lôi Vô Kiệt đẩy quản gia ra, tung người nhảy lên, chạy thẳng về phía cửa cung.
“Mẹ nó Tiêu Sắt, ngươi thích làm anh hùng gánh vác mọi chuyỆn, lúc về Thiên Khải thành thì muốn về một mình, lúc đánh Kiếm Tiên cũng muốn đánh một mình! Ngươi nghĩ ta là Thiên Khải Tứ Thủ Hộ nên không thể không giúp ngươi à? Xì! Chẳng phải coi ngươi là huynh đỆ à?”
“Ai cũng nói vì huynh đỆ có thể giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, Lôi Vô Kiệt ta tập kiếm mười mấy năm chẳng phải vì thời khắc làm anh hùng! Đợi sau này các viên sinh kể chuyỆn nhắc lại, sẽ là Lôi Vô Kiệt vì rút kiếm đánh một trận sinh tử vì huynh đỆ Tiêu Sắt, quyết chiến đỉnh phong tại Thiên Khải!”
“Tức chết ta, đợi đã, không thể tức giận, không thể rối loạn kiếm tâm.”
“Không biết tên này bị đánh ra thế nào, đã bị đánh chết chưa? Chắc là chưa, công phu chạy trốn của tên này là mạnh nhất.”
“Ài, chờ ta một chút.”
Lôi Vô Kiệt đột nhiên cao giọng gầm lên, âm thanh vang vọng khắp Thiên Khải thành: “Tiêu Sắt, lưu lại mạng Lạc Thanh Dương, để ta tới.”
Lúc này Tiêu Sắt đang quỳ một chân dưới đất, phun ra một ngụm máu, nổi giận mắng: “Thằng ngốc!”
“Ồ? Tiểu tử kia sắp tới rồi à?” Tạ Tuyên cười nói.
Lý Phàm Tùng bất đắc dĩ: “Thế thì đây là xa luân chiến?”
“Chỉ cần giết Tiêu Sắt, trận tỷ thí này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.” Tiêu Vũ cười một tiếng, ném chén rượu trong tay xuống đất.
Vạt áo của Tô Xương Hà rung nhẹ nhưng nhanh chóng bình thường trở lại. Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không tiến thêm một bước.
Bởi vì dưới quán trà đột nhiên xuất hiện hai người.
Tạ Tuyên rút Vạn Quyển Thư, Nhan Chiến Thiên tay cầm Phá Quân kiếm.
Hai Kiếm Tiên rút kiếm đứng đó.
Tạ Tuyên ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt như có như không, lạnh nhạt nói: “Mời ngài dừng bước.”
Tiêu Sắt gắng gượng đứng dậy, thanh trọng kiếm trong tay đột nhiên gãy thành hai nửa.
Trên quán trà, Vô Song gõ nhẹ lên hộp kiếm của mình, Đại Minh Chu Tước bên trong ngâm vang không ngừng.
Tiêu Sùng cau mày: “Ngươi muốn cho hắn mượn kiếm?”
“E rằng bây giờ nó không chịu nổi.” Vô Song thở dài một tiếng.
Tiêu Sắt nhìn thanh kiếm gãy trong tay cười khổ nói: “Thanh cuối cùng cũng mất rồi.”
Phía tây Thiên Khải thành, trong một gian các nguy nga lộng lẫy, người áo đen ngồi trong bóng tối đột nhiên mở mắt: “Không, ngươi còn một thanh.”
Vị công tử tuyỆt thế trên chiến trường ngày trước, người nổi tiếng nhất trong Bắc Ly Ngũ Trụ Quốc, Tạ Cựu Thành đột nhiên đứng dậy, đi lên bên trên. Hắn đang ở tầng ba của Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, đi lên trên sẽ là tầng thứ tư.
Chưa ai từng leo lên tầng thú tư.
Tầng thứ tư mà truyền thuyết nói có thể một bước lên trời. Tạ Cựu Thành đẩy cửa ra, hoàn toàn yên tĩnh.
Trong tầng thứ tư không có kiếm khí tuyỆt thế mà Kiếm Tiên lưu lại, cũng không có yêu ma quỷ quái của đại thiên sư đời đầu Khâm Thiên giám, không tái hiện chiến trường Tu La quỷ vực.
Chỉ bày một thanh kiếm.
Thân kiếm vô cùng ảm đạm, Tạ Cựu Thành đi vào, cúi người, vuốt ve rỉ sét trên thân kiếm.
“Đã lâu không gặp, Thiên Trảm kiếm.” Tạ Cựu Thành khẽ thở dài nói. Trong truyền thuyết, chỉ có thiên tử được trời cao lựa chọn mới có thể sử dụng Thiên Trảm kiếm! Nhưng vì sao lại là một thanh kiếm rỉ!
Tạ Chi Tắc gõ nhẹ lên chuôi kiếm một cái rồi vung ống tay áo: “Đi đi!” Thiên Trảm kiếm lập tức phá tan cửa sổ, bay thẳng tới cửa cung Thiên Khải!
Tạ Chi Tắc đứng yên tại chỗ nhìn thanh kiếm xé gió bay đi, khẽ mỉm cười, ngồi xuống khoanh chân.
"Bách niên thụy mộng, vạn cổ thanh phong."
Chỉ trong chớp mắt, thân thể Tạ Chi Tắc hóa thành tro bụi, tiêu tan theo làn gió.
Một giọng nói trẻ tuổi hơn vang vọng hơn lan khắp Thiên Khải thành.
Tiêu Sắt đứng trên quán trà, áo quần đã thấm đẫm vết máu, trên người đầy vết thương nhưng gương mặt hoàn toàn không có ý thối lui. Hắn dừng lại một chút, rồi hét: “Ta không phục! Thì sao!”
Lạc Thanh Dương không trả lời, tung người nhảy một cái, đã tới trước mặt Tiêu Sắt.
“Tới hay lắm!” Tiêu Sắt quát khẽ một tiếng, vung thanh trọng kiếm lên nghênh đón.
“Báo quân hoàng kim thai thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử. Hay cho một chiêu Kinh Long.” Tạ Tuyên nhấp một ngụm nước trà. “Trận đánh này vẫn chưa kết thúc.”
Tiêu Sắt vốn đang trong thế bại lại đột nhiên bộc phát, kiếm pháp Kinh Long múa lên điên cuồng.
Bởi vì chỉ còn một thanh kiếm cuối cùng. Bởi vì cùng đường mạt lộ.
Tiêu Sắt đem sở học trọn đời, Vô Cực côn, Bát Quái tâm môn, Đạp Vân Thừa Phong bộ, Liệt Quốc kiếm pháp, tất cả tập hợp lại, điên cuồng đánh về phía Lạc Thanh Dương.
Trong thời gian ngắn, ngay cả Lạc Thanh Dương cũng bị thế công điên cuồng đó chấn nhiếp. Hai người giao chiến vài chục kiếm vẫn không phân ra thắng bại.
Lý Phàm Tùng cau mày nói: “Trận đánh này lâu thật.”
Một lời thành sấm, hai người đánh từ trưa tới hoàng hôn nhưng vẫn không phân định thắng bại. Trọng kiếm trong tay Tiêu Sắt đã đầy những lỗ hổng, Lạc Thanh Dương mái tóc rối tung, dáng vẻ khá chật vật.
Trong kiệu cách đó không xa, Khanh công chúa mặc áo gấm hỏi tông sư
kiếm đạo bên cạnh: “Sư phụ có thấy hối hận không? Lục ca của con chỉ nói mượn kiếm, không nói mượn mấy thanh, càng không nói mượn xong sẽ
dùng như vậy.”
“Gãy thì gãy thôi.” Giọng nói của La Bất không chút tiếc nuối.
Khanh công chúa ngây ra một hồi. Cô đi theo Kiếm Si - La Bất luyỆn kiếm nhiều năm, đương nhiên biết vị sư phụ của mình coi trọng từng thanh kiếm đến mức nào, lập tức nghi hoặc: “Sư phụ, người không tiếc à?”
“Con nói xem một thanh kiếm sẽ hy vọng được thờ cúng trong một đại điện vài chục năm không thấy ánh sáng mặt trời, hay là hy vọng được thể
hiện phong thái, được người tuyỆt thế sử dụng, được gãy trong tay Kiếm Tiên?” La Bất hỏi ngược lại.
Khanh công chúa trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu: “Khanh Nhi hiểu rồi.” La Bất cười nói: “Vĩnh An Vương điện hạ là kiếm khách rất giỏi.”
“Nhưng huynh ấy thất bại phải không?” Khanh công chúa thở dài.
La Bất lắc đầu một cái: “Hắn mạnh hơn ta, làm sao ta bàn chuyỆn thắng bại của hắn được?”
Trong Vĩnh An Vương phủ, cuối cùng thiếu niên áo đỏ cũng đẩy cửa phòng bước ra.
Giờ phút này ánh mắt hắn vô cùng trong trẻo.
Hắn cầm kiếm trong tay, chuôi kiếm như có tiếng sấm vang khẽ.
Lôi Vô Kiệt chưa bao giờ cảm thấy tuyỆt vời như vậy, hắn cao giọng quát lớn: “Tiêu Sắt, mau về đây, ta cảm thấy bây giờ mình rút kiếm có thể đồ
long. Chúng ta tới làm thịt tên Lạc Thanh Dương thôi!” Không ai đáp lại, đương nhiên không ai đáp lại.
Lôi Vô Kiệt nhíu mày một cái, đột nhiên hét lớn: “Quản gia!”
Vị quản gia chăm chỉ thật thà nhất Vĩnh An Vương phủ nhanh chóng chạy tới: “Lôi thiếu gia.”
“Tiêu Sắt đâu rồi?” Lôi Vô Kiệt nói.
Quản gia lau mồ hôi trên trán, cúi đầu nói: “Điện hạ đi đấu kiếm.” “Đấu kiếm? Đấu kiếm với ai?” Lôi Vô Kiệt lộ vẻ khó hiểu.
“Bây giờ trong thành còn ai đấu kiếm nữa, đương nhiên là Cô Kiếm Tiên ngoài cửa cung...” Quản gia thở dài nói.
“Cái gì?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Tiêu Sắt điên rồi à? Hắn có biết kiếm thuật gì đâu?”
Quản gia lắc đầu: “Ta cũng không hiểu.”
“Tránh ra.” Lôi Vô Kiệt đẩy quản gia ra, tung người nhảy lên, chạy thẳng về phía cửa cung.
“Mẹ nó Tiêu Sắt, ngươi thích làm anh hùng gánh vác mọi chuyỆn, lúc về Thiên Khải thành thì muốn về một mình, lúc đánh Kiếm Tiên cũng muốn đánh một mình! Ngươi nghĩ ta là Thiên Khải Tứ Thủ Hộ nên không thể không giúp ngươi à? Xì! Chẳng phải coi ngươi là huynh đỆ à?”
“Ai cũng nói vì huynh đỆ có thể giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, Lôi Vô Kiệt ta tập kiếm mười mấy năm chẳng phải vì thời khắc làm anh hùng! Đợi sau này các viên sinh kể chuyỆn nhắc lại, sẽ là Lôi Vô Kiệt vì rút kiếm đánh một trận sinh tử vì huynh đỆ Tiêu Sắt, quyết chiến đỉnh phong tại Thiên Khải!”
“Tức chết ta, đợi đã, không thể tức giận, không thể rối loạn kiếm tâm.”
“Không biết tên này bị đánh ra thế nào, đã bị đánh chết chưa? Chắc là chưa, công phu chạy trốn của tên này là mạnh nhất.”
“Ài, chờ ta một chút.”
Lôi Vô Kiệt đột nhiên cao giọng gầm lên, âm thanh vang vọng khắp Thiên Khải thành: “Tiêu Sắt, lưu lại mạng Lạc Thanh Dương, để ta tới.”
Lúc này Tiêu Sắt đang quỳ một chân dưới đất, phun ra một ngụm máu, nổi giận mắng: “Thằng ngốc!”
“Ồ? Tiểu tử kia sắp tới rồi à?” Tạ Tuyên cười nói.
Lý Phàm Tùng bất đắc dĩ: “Thế thì đây là xa luân chiến?”
“Chỉ cần giết Tiêu Sắt, trận tỷ thí này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.” Tiêu Vũ cười một tiếng, ném chén rượu trong tay xuống đất.
Vạt áo của Tô Xương Hà rung nhẹ nhưng nhanh chóng bình thường trở lại. Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không tiến thêm một bước.
Bởi vì dưới quán trà đột nhiên xuất hiện hai người.
Tạ Tuyên rút Vạn Quyển Thư, Nhan Chiến Thiên tay cầm Phá Quân kiếm.
Hai Kiếm Tiên rút kiếm đứng đó.
Tạ Tuyên ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt như có như không, lạnh nhạt nói: “Mời ngài dừng bước.”
Tiêu Sắt gắng gượng đứng dậy, thanh trọng kiếm trong tay đột nhiên gãy thành hai nửa.
Trên quán trà, Vô Song gõ nhẹ lên hộp kiếm của mình, Đại Minh Chu Tước bên trong ngâm vang không ngừng.
Tiêu Sùng cau mày: “Ngươi muốn cho hắn mượn kiếm?”
“E rằng bây giờ nó không chịu nổi.” Vô Song thở dài một tiếng.
Tiêu Sắt nhìn thanh kiếm gãy trong tay cười khổ nói: “Thanh cuối cùng cũng mất rồi.”
Phía tây Thiên Khải thành, trong một gian các nguy nga lộng lẫy, người áo đen ngồi trong bóng tối đột nhiên mở mắt: “Không, ngươi còn một thanh.”
Vị công tử tuyỆt thế trên chiến trường ngày trước, người nổi tiếng nhất trong Bắc Ly Ngũ Trụ Quốc, Tạ Cựu Thành đột nhiên đứng dậy, đi lên bên trên. Hắn đang ở tầng ba của Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, đi lên trên sẽ là tầng thứ tư.
Chưa ai từng leo lên tầng thú tư.
Tầng thứ tư mà truyền thuyết nói có thể một bước lên trời. Tạ Cựu Thành đẩy cửa ra, hoàn toàn yên tĩnh.
Trong tầng thứ tư không có kiếm khí tuyỆt thế mà Kiếm Tiên lưu lại, cũng không có yêu ma quỷ quái của đại thiên sư đời đầu Khâm Thiên giám, không tái hiện chiến trường Tu La quỷ vực.
Chỉ bày một thanh kiếm.
Thân kiếm vô cùng ảm đạm, Tạ Cựu Thành đi vào, cúi người, vuốt ve rỉ sét trên thân kiếm.
“Đã lâu không gặp, Thiên Trảm kiếm.” Tạ Cựu Thành khẽ thở dài nói. Trong truyền thuyết, chỉ có thiên tử được trời cao lựa chọn mới có thể sử dụng Thiên Trảm kiếm! Nhưng vì sao lại là một thanh kiếm rỉ!
Tạ Chi Tắc gõ nhẹ lên chuôi kiếm một cái rồi vung ống tay áo: “Đi đi!” Thiên Trảm kiếm lập tức phá tan cửa sổ, bay thẳng tới cửa cung Thiên Khải!
Tạ Chi Tắc đứng yên tại chỗ nhìn thanh kiếm xé gió bay đi, khẽ mỉm cười, ngồi xuống khoanh chân.
"Bách niên thụy mộng, vạn cổ thanh phong."
Chỉ trong chớp mắt, thân thể Tạ Chi Tắc hóa thành tro bụi, tiêu tan theo làn gió.
Danh sách chương