“Là Kinh Long!” Ngay cả Tạ Tuyên rất trấn định lúc này cũng hưng phấn hẳn lên: “Cảnh giới thứ ba trong kiếm pháp Liệt Quốc, Kinh Long!”

“Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.”

Tiêu Sắt khẽ xoay trường kiếm: “Lạc tiên sinh, không cần phải giấu diếm gì nữa. Không cần nhảy từng thức một của Cửu Ca kiếm vũ, mời xuất Quốc Thương.”

Bộ áo xám trên người Lạc Thanh Dương bay phất phơ, giờ phút này ánh mắt hắn nhìn về phía người trẻ tuổi trước mắt đã mang đầy tán thưởng.

Hắn gật đầu một cái: “Như ngươi mong muốn.” Cửu Ca kiếm giơ lên.

Kiếm phong múa lượn, tiếng rít vang lên!

Trong kiếm phong như có ngàn vạn tráng sĩ cất tiếng ca bi thương!

Đây không phải lần đầu mọi người ở đây chứng kiến Quốc Thương kiếm vũ tuyỆt thế kia, nhưng vẫn bị luồng khí thế bi thương khuynh thành đó lây lan, chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bi thương, không nhịn nổi... không nhịn nổi muốn rơi lỆ.

Còn Tiêu Sắt trong kiếm thế này, có thể tưởng tượng được hắn đang chịu xung kích lớn tới mức nào.

Vô Song cũng kích động hẳn lên: “Chính là kiếm này, chính là kiếm này, thế gian còn có kiếm thức tuyỆt thế đến vậy à! Tiêu Sắt, ngươi sẽ ứng phó ra sao?”

Lạc Thanh Dương vung kiếm hát vang: "Thao ngô qua hề phi tê giáp, xa thác cốc hề đoản binh tiếp. Tinh tế nhật hề địch nhược vân, thỉ giao trụy hề

sĩ tranh tiên. Lăng dư trận hề liệp dư hành, tả tham ế hề hữu nhận thương. Mai lưỡng luân hề trập tứ mã, viên ngọc phu hề kích minh cổ..."

Lý Phàm Tùng biết đây là bài hát ‘Quốc Thương’ do trung thần Khuất tiên sinh thời Xuân Thu thượng cổ ghi lại. Lần trước Tạ Tuyên từng cao giọng hát theo kiếm vũ của Lạc Thanh Dương, chỉ có điều lần này là Lạc Thanh Dương tự hát. Hắn nói: “Chẳng nẽ Lạc Thanh Dương không vội tấn công à?”

“Đây là đang tụ thế.” Tạ Tuyên cau mày, thần sắc lo lắng.

Lạc Thanh Dương cúi đầu nhìn Tiêu Sắt, ánh mắt sắc như đao: "Thiên thì đỗi hề uy linh nộ, nghiêm sát tẫn hề khí nguyên dã..."

“Dã cái rắm!” Tiêu Sắt đột nhiên cầm trường kiếm quát lớn một tiếng. Tất cả mọi người kinh ngạc.

Ngay cả Lạc Thanh Dương cũng sửng sốt.

Tiêu Sắt dừng lại một chút, tiếp tục há miệng chửi mắng: “Mẹ nó! Lão già khốn kiếp nhà ngươi!”

Đây là một trong những câu nói ưa thích của các tiên sinh trong quán trà.

Chỉ cần kẻ ác đang làm chuyỆn xấu, nhân vật chính sẽ đột nhiên đi từ đâu tới gặp phải, sau đó hét lớn một tiếng: “Mẹ nó! Tên khốn kiếp nhà ngươi!”, sau đó cho một đao chém chết đối phương. Vừa hả giận vừa giải hận, mỗi lần nói ra, người nghe bên dưới đều vỗ tay trợ hứng.

Nhưng giao chiến giữa Kiếm Tiên, sao lại biến thành chửi mắng trong quán trà? “Lão già khốn kiếp kia, mười mấy năm làm con rùa đen rụt đầu không ra khỏi cửa, bây giờ tự cho là mình luyỆn thành thần công tuyỆt thế nên chạy tới Thiên Khải thành gây chuyỆn à? ChuyỆn ở đây liên quan đéo gì tới ngươi? Ngươi có điên không hả? Ngươi hỏi kiếm Thiên Khải thành, Thiên Khải thành có đáp ứng không? Đập biển tên Thiên Khải thành, Tiêu gia chúng ta có đáp ứng không?

Đại Lý tự đang ở đâu, còn không mau bắt hắn lại!” Tiêu Sắt nói liền một tràng. Đại Lý tự khanh Trầm Hi Đoạt nấp trong đám người bất đắc dĩ mỉm cười.

Đương nhiên hắn biết phá hỏng biển đề tên thành là tội chém đầu, nhưng đâu phải hắn không nhận ra Lạc Thanh Dương, đương nhiên biết đối phương là người ra sao. Đại Lý tự đi bắt hắn, vậy mỗi người tự chuẩn bị

một cái quan tài đi.

Tất cả mọi người không hiểu rốt cuộc có chuyỆn gì xảy ra, vì sao Tiêu Sắt đột nhiên không đấu kiếm nữa mà chuyển sang mắng người. Chỉ có Tạ

Tuyên cảm thấy buồn cười: “Đây chẳng phải Mắng kiếm quyết do Lôi Vô Kiệt tạo ra à?”

Khí thế bi ca trong kiếm phong như thật sự yếu đi.

Tiêu Sắt mừng thầm, Lôi Vô Kiệt, cái cách chết tiệt này của ngươi hữu dụng thật, bèn chỉ lên trời mắng to: “Hát bi ca cái nỗi gì! Ngươi khó chịu, ngươi buồn đau, ngươi thê lương? Người trong thiên hạ có ai sống thoải mái, ngươi còn giả bộ đáng thương đáng buồn, cút cho ta! Lão già khốn

kiếp nhà ngươi, ai chẳng biết ngươi tới tìm người nào, sư muội của ngươi...” “Đủ rồi.” Lạc Thanh Dương tức giận quát.

Tiêu Sắt sửng sốt: “Ngươi còn không cho ta mắng, ta mắng ngươi cái tên...

quỷ nhát gan chẳng có khí phách! Yêu một người với chuyỆn mình có phải thiên hạ đỆ nhất không, có liên quan gì nào?”

“Có liên quan gì nào?”

“Ta nói đủ rồi.” Lạc Thanh Dương tung người nhảy lên, Cửu Ca kiếm chém thẳng xuống.

Tiêu Sắt vung kiếm chặn lại, trường kiếm lập tức vỡ tan. Tiêu Sắt phun ra một ngụm máu tươi, lùi thẳng về sau ba mươi sáu bước.

Tạ Tuyên thở dài: “Có một số lời không thể nói quá đáng. Cơn thịnh nộ của Kiếm Tiên cũng không phải chuyỆn đùa.”

Lý Phàm Tùng hỏi: “Vậy Tiêu huynh đỆ dùng Mắng kiếm quyết là đúng hay là sai?”

“Dùng đúng rồi. Bất luận là giận hay là hận đều không phải kiếm thế của bản thân Lạc Thanh Dương. Lạc Thanh Dương vốn định tụ thế, kiếm thức Quốc Thương kết hợp với khí thế thê lương đỉnh phong xuất ra, chắc chắn Tiêu Sắt phải chết. Bây giờ tuy mạnh nhưng ít ra cũng không phải mạnh nhất. Tiêu Sắt cho rằng mình tìm được cơ hội.” Tạ Tuyên nói.

Tiêu Sắt phun ra một ngụm máu: “Gãy thì gãy, ta còn bốn thanh kiếm, còn bốn lần Kinh Long! Ta giết ngươi, lão già khốn kiếp này!”

Tạ Tuyên lắc đầu: “Lạc Thanh Dương cũng tầm tuổi ta, mắng hắn là lão già khốn kiếp chẳng phải nói ta cũng là lão già khốn kiếp?”

Lạc Thanh Dương cười nhạt: “Được, ta cho ngươi xem rốt cuộc ngươi còn mấy lần Kinh Long!’ Cửu Ca kiếm vung lên, chém về phía bốn thanh kiếm trên mặt đất.

Tiêu Sắt cả kinh, đi tới cạnh mấy thanh kiếm, rút thanh trọng kiếm lớn nhất ra vung lên đỡ lấy luồng kiếm khí này.

Rầm một tiếng.

Tiêu Sắt lui lại ba bước.

Trọng kiếm trong tay vẫn còn nguyên không hao tổn gì. Nhưng ba thanh kiếm bên cạnh đã gãy thành hai nửa.

Lạc Thanh Dương hạ xuống, cười nhạt: “Ngươi còn mấy con rồng?” Tiêu Sắt á khẩu không trả lời được, dừng một chút, đột nhiên mắng: “Mẹ nó, lão già khốn kiếp nhà ngươi!”

“Trò chơi con nít này cũng nên ngừng rồi!” Lạc Thanh Dương cầm kiếm đuổi tới.

Tiêu Sắt vung mạnh tay trái: “Tứ tượng sinh bát quái, bát quái hóa vạn vật.” Hắn đẩy về phía trước, hình ảnh bát quái hóa thành một luồng đạo lực, đánh về phía Lạc Thanh Dương. Lạc Thanh Dương tiện tay xuất kiếm, phá tan nó.

Tạ Tuyên thở dài: “Miễn cưỡng.”

“Con mẹ nó, sao khi Mạc Y dùng lại lợi hại như vậy?” Tiêu Sắt nhỏ giọng mắng một câu, Lạc Thanh Dương đã lao tới trước mặt, hắn vung kiếm lên đỡ nhưng bị Lạc Thanh Dương xuất kiếm đánh bay ra ngoài, cuối cùng hạ

xuống một quán trà gần đó.

Lạc Thanh Dương dùng âm thanh khiến toàn bộ Thiên Khải thành đều nghe được cao giọng quát lớn: “Ta là TuyỆt Thế Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương, ta muốn hỏi kiếm, có ai không phục?”

Câu nói này là đáp lại câu hỏi vừa rồi của Tiêu Sắt, ngươi muốn hỏi kiếm, Thiên Khải thành có đáp ứng không.

Nhưng khiến mọi người chú ý hơn cả là cách tự xưng của Lạc Thanh Dương, từ ‘Cô Kiếm Tiên’ biến thành ‘TuyỆt Thế Kiếm Tiên’, rõ ràng đã đặt mình lên vị trí khác hẳn bốn vị Kiếm Tiên còn lại! Từ trước tới nay Lạc Thanh Dương không phải người ngông cuồng, nhưng khi người như vậy thật sự ngông cuồng, chứng tỏ... sát ý của hắn đang rất mạnh!

Trong thâm cung, vị hoàng phi nhiều năm không ra khỏi cửa đứng trong tẩm cung của mình, nhìn theo hướng âm thanh lan tới, mỉm cười ôn nhu:

“Là sư huynh à. Đã rất nhiều năm rồi không nghe sư huynh nói chuyỆn lớn tiếng như vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện