Một tiếng rít vang vọng khắp Thiên Khải thành!
Lôi Vô Kiệt đang dùng hết sức lực toàn thân chạy tới đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một thanh kiếm lướt qua. Hắn kinh ngạc, thở dài nói: “Nhanh quá!”
Thế nào là một kiếm từ tây tới? Ánh mắt mọi người cùng quay sang phía tiếng rít kia. “Cái gì vậy?” Khanh công chúa nhíu mày.
La Bất nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm: “Có một thanh kiếm, xé rách không gian!” “Kiếm gì mà có uy lực lớn vậy?” Khanh công chúa cau mày nói.
La Bất mở mắt: “Kiếm có thể chém tan thiên địa!”
Ngay cả Lạc Thanh Dương cũng cảm thấy nguy hiểm ẩn trong tiếng rít đó, cầm kiếm lạnh lùng nhìn phía trước, cau mày.
Chỉ thấy chân trời như có ngọn lửa bùng cháy.
Tốc độ vượt ngoài tưởng tượng, ma sát với không khí tạo thành ngọn lửa, từ chân trời bay thẳng tới như một thanh kiếm rực cháy.
Kiếm từ đâu tới?
Không biết.
Kiếm đi tới đâu?
Tiêu Sắt đứng dậy, cười lạnh nói: “Được, nếu trời đã chọn ta, vậy ta cũng đáp lại ông trời!” Hắn giơ tay ra, gầm lên: “Thiên Trảm!”
Trường kiếm lướt qua quán trà, chợt rơi thẳng xuống, hạ vào tay Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt vung tay, ngọn lửa trên thân kiếm lập tức tiêu tan, rỉ sét trên kiếm cũng rơi xuống đất. Tiêu Sắt giơ trường kiếm lên.
“Chắc chúng ta là kiếm khách may mắn nhất trong trăm năm qua, còn được chứng kiếm danh kiếm đỆ nhất thiên hạ, Thiên Trảm kiếm.” Tạ
Tuyên xoay người nhìn thanh kiếm kia, hạ giọng thở dài nói. Nhan Chiến Thiên cũng gật đầu một cái: “Đúng.”
Vô Song kích động bước tới: “Đây là Thiên Trảm kiếm, được rèn bằng vàng à?”
“Thiên Trảm kiếm, theo truyền thuyết vị thần rèn kiếm thời cổ đại lấy đồng trên ngọn núi cao nhất rèn ra. Bên ngoài có màu như vàng, truyền thừa ngàn năm, được khen là thanh kiếm đứng đầu thiên hạ, còn được gọi là kiếm của thiên tử. Mặt trước vẽ bầu trời đầy sao, mặt sau là núi non sông nước. Là trường kiếm mà vị quân chủ do trời cao lựa chọn mới có tư cách mang theo.” Ánh mắt Lý
Phàm Tùng đầy ngưỡng mộ: “Trong thiên hạ thật sự có thanh kiếm như vậy, ta còn được tận mắt chứng kiến?”
Tiêu Sắt giơ kiếm, thấy bầu trời đầy sao. Lật mặt sau, hiện núi non sông nước.
Cao thủ ngày trước Cơ Nhược Phong náu mình trong đám người, cất chai thuốc vào lòng. Hắn thở phào nhẹ nhõm: “Tên đồ đỆ của ta đúng là khiến người khác bất ngờ.”
“Phụ thân.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
Cơ Nhược Phong không quay đầu lại, khẽ thở dài nói: “Đúng là kém đi rồi, thậm chí con xuất hiện sau lưng mà ta chẳng hề phát hiện ra.”
Đường Trạch cười một tiếng: “Ta phát hiện, nhưng ta chưa nói.”
“Tiểu đỆ đỆ, ngươi thật biết điều.” Cơ Tuyết giơ tay xoa đầu Đường Trạch: “Tỷ tỷ rất thích ngươi.”
“Ta sợ nếu ta không ngoan, cái gậy của tỷ sẽ đập thẳng xuống.” Đường Trạch mỉm cười nói.
“Vậy có thể giúp tỷ một chuyỆn không?” Cơ Tuyết mỉm cười. Đường Trạch gật đầu: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Giúp ta khống chế lão già này lại!” Cơ Tuyết quát khẽ.
Cơ Nhược Phong kinh ngạc, đang định giơ tay lên lại bị Đường Trạch nắm lấy cổ tay. Cơ Tuyết rút Vân Khởi côn ra, trường côn điểm nhẹ, viên thuốc mà Cơ Nhược Phong giấu trong lòng bị đánh bật ra.
Vân Khởi côn lại vung lên, đánh nát viên thuốc đó.
“Tân tiên sinh đã kể lại mọi chuyỆn cho con rồi. Phụ thân, lần này người cứ giao cho con thôi.” Cơ Tuyết trầm giọng nói.
Cơ Nhược Phong thở dài, không nói gì.
Cơ Tuyết thu trường côn lại, đi lên trước, nhìn Tiêu Sắt tay giơ trường kiếm, phong thái tuyỆt thế giữa ánh mắt mọi người, đôi mắt cô cũng đầy ao ước: “Người nhìn đồ đỆ của người đi, hắn trưởng thành rồi. Không cần
sư phụ ra mặt thay hắn nữa. Lần này cứ giao cho hắn đi, cứ giao cho chúng ta đi!”
“Thiên Trảm kiếm, vì sao hắn lại nhận được Thiên Trảm kiếm?” Tiêu Vũ phẫn nộ quát.
Tô Xương Hà cũng thở dài: “Xem ra chúng ta phải hành động sớm.”
“Đúng, không thể để hắn sống qua hôm nay. Sống qua hôm nay tên Tiêu Sắt đó sẽ là hoàng đế mất!” Tiêu Sắt cả giận nói.
“Tiêu Sắt!” Một âm thanh hùng hậu vang từ xa lại.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy một người mặc áo đỏ nhanh chóng chạy từ
xa tới, như một ngọn lửa rực cháy. Vị kiếm khách áo đỏ này vốn nên là nhân vật chính trong trận quyết chiến hôm nay, cuối cùng lại chạy tới ngay thời khắc này.
“Đừng cầm kiếm ra vẻ, cẩn thận đấy!” Lôi Vô Kiệt gầm lên. Tiêu Sắt cau mày nhìn Lạc Thanh Dương!
Ánh mắt Lạc Thanh Dương đã mang đầy sát ý. “Thiên Trảm kiếm, được.”
“Ta nguyỆn làm thiên địa này.”
Lạc Thanh Dương cười một tiếng, trong tầng mây bỗng như có ngàn vạn tráng sĩ cất tiếng ca khúc nhạc buồn, gió rít khắp bốn phương, sấm sét chấn động, như chỉ trong chốc lát nữa sẽ có bão giông trút xuống!
“Quốc Thương!” Lạc Thanh Dương nhắm hai mắt lại. Chớp mắt sau đã lại mở ra, Cửu Ca kiếm chém xuống.
“Một kiếm lên Cửu Tiêu, thấy tiên nhân tiêu dao.” Tiêu Sắt cũng nhắm hai mắt lại.
Sau đó vung kiếm, thấy sinh tử. Bi ca chợt ngừng, gió rít im bặt.
Thiên địa quy về bình tĩnh, phảng phất như tất cả cảnh tượng kinh thế hãi tục vừa rồi chưa từng xảy ra.
Khanh công chúa dụi mắt một cái: “Con không thấy rõ.”
La Bất thở dài: “Ta cũng không thấy rõ. Có lẽ đây sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ta.”
Tiêu Sùng quay sang Vô Song muốn nhận được đáp án, nhưng Vô Song chỉ nhìn kiếm, ánh mắt không có thứ gì khác.
Cơ Tuyết mỉm cười đắc ý với Cơ Nhược Phong. Cơ Nhược Phong cũng cười theo. Đường Trạch vuốt ve lỆnh bài Huyền Vũ bên hông suy tư.
Tạ Tuyên mỉm cười nhìn Nhan Chiến Thiên: “Chúc mừng Chiến Thiên huynh.”
Nhan Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng thấy rõ mà, sao lại chỉ chúc mừng mình ta?”
“Ta là người đọc sách mà.” Tạ Tuyên cười nói: “Tuy thấy rõ trận giao chiến lần này sẽ rất có ích cho kiếm đạo sau này, chỉ cách đề thăng cảnh giới có một đường, nhưng thời khắc này ta chỉ muốn làm một bài thơ.”
"Cửu tiêu kinh long bất kiến thiên, vạn thành bi ca nguyỆt bất viên.
Long kiến hoang thai tây giang nguyỆt, phu tử hồng nhan hảo thiểu niên."
Lôi Vô Kiệt đứng lại cách đó không xa, thấy kiếm này cũng kinh ngạc tới không bước chân đi tiếp được, đứng đó thở dài nói: “Đúng là chiêu kiếm tốt. Tiêu Sắt, ngươi giấu diếm, ngươi có kiếm pháp tốt như vậy mà không dạy ta!”
Tiêu Sắt chống kiếm xuống đất, chiêu kiếm vừa rồi đã tiêu hao chỗ chân khí cuối cùng của hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thanh Dương.
Không chỉ mình hắn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc Thanh Dương.
Nếu mọi người ở đây thấy rõ chiêu kiếm này, vậy họ sẽ biết một kiếm vừa rồi, Quốc Thương đã bị Thiên Trảm phá.
Lạc Thanh Dương nguyỆn làm thiên địa này. Tiêu Sắt lại thật sự chém thiên địa này.
Tạ Tuyên nhìn về phía Lạc Thanh Dương, lại hô khẽ: “Không tốt!”
Lạc Thanh Dương đứng trên quán trà đối diện, áng mây đầy trời đã bị
chiêu kiếm của Tiêu Sắt chém tan. Ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống gương mặt mọi người, nhưng đồng thời tầng mây cũng hóa thành nước mưa, lập tức trút xuống. Lạc Thanh Dương tắm mình trong mưa gió, bộ áo xám không gió mà bay.
Không giống người thua trận.
Mà giống như tiên nhân giáng phàm.
Lạc Thanh Dương nhắm mắt, ngẩng đầu lên, khẽ nói. ‘‘Ta vào Thần Du Huyền Cảnh rồi.’‘
Lôi Vô Kiệt đang dùng hết sức lực toàn thân chạy tới đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một thanh kiếm lướt qua. Hắn kinh ngạc, thở dài nói: “Nhanh quá!”
Thế nào là một kiếm từ tây tới? Ánh mắt mọi người cùng quay sang phía tiếng rít kia. “Cái gì vậy?” Khanh công chúa nhíu mày.
La Bất nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm: “Có một thanh kiếm, xé rách không gian!” “Kiếm gì mà có uy lực lớn vậy?” Khanh công chúa cau mày nói.
La Bất mở mắt: “Kiếm có thể chém tan thiên địa!”
Ngay cả Lạc Thanh Dương cũng cảm thấy nguy hiểm ẩn trong tiếng rít đó, cầm kiếm lạnh lùng nhìn phía trước, cau mày.
Chỉ thấy chân trời như có ngọn lửa bùng cháy.
Tốc độ vượt ngoài tưởng tượng, ma sát với không khí tạo thành ngọn lửa, từ chân trời bay thẳng tới như một thanh kiếm rực cháy.
Kiếm từ đâu tới?
Không biết.
Kiếm đi tới đâu?
Tiêu Sắt đứng dậy, cười lạnh nói: “Được, nếu trời đã chọn ta, vậy ta cũng đáp lại ông trời!” Hắn giơ tay ra, gầm lên: “Thiên Trảm!”
Trường kiếm lướt qua quán trà, chợt rơi thẳng xuống, hạ vào tay Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt vung tay, ngọn lửa trên thân kiếm lập tức tiêu tan, rỉ sét trên kiếm cũng rơi xuống đất. Tiêu Sắt giơ trường kiếm lên.
“Chắc chúng ta là kiếm khách may mắn nhất trong trăm năm qua, còn được chứng kiếm danh kiếm đỆ nhất thiên hạ, Thiên Trảm kiếm.” Tạ
Tuyên xoay người nhìn thanh kiếm kia, hạ giọng thở dài nói. Nhan Chiến Thiên cũng gật đầu một cái: “Đúng.”
Vô Song kích động bước tới: “Đây là Thiên Trảm kiếm, được rèn bằng vàng à?”
“Thiên Trảm kiếm, theo truyền thuyết vị thần rèn kiếm thời cổ đại lấy đồng trên ngọn núi cao nhất rèn ra. Bên ngoài có màu như vàng, truyền thừa ngàn năm, được khen là thanh kiếm đứng đầu thiên hạ, còn được gọi là kiếm của thiên tử. Mặt trước vẽ bầu trời đầy sao, mặt sau là núi non sông nước. Là trường kiếm mà vị quân chủ do trời cao lựa chọn mới có tư cách mang theo.” Ánh mắt Lý
Phàm Tùng đầy ngưỡng mộ: “Trong thiên hạ thật sự có thanh kiếm như vậy, ta còn được tận mắt chứng kiến?”
Tiêu Sắt giơ kiếm, thấy bầu trời đầy sao. Lật mặt sau, hiện núi non sông nước.
Cao thủ ngày trước Cơ Nhược Phong náu mình trong đám người, cất chai thuốc vào lòng. Hắn thở phào nhẹ nhõm: “Tên đồ đỆ của ta đúng là khiến người khác bất ngờ.”
“Phụ thân.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
Cơ Nhược Phong không quay đầu lại, khẽ thở dài nói: “Đúng là kém đi rồi, thậm chí con xuất hiện sau lưng mà ta chẳng hề phát hiện ra.”
Đường Trạch cười một tiếng: “Ta phát hiện, nhưng ta chưa nói.”
“Tiểu đỆ đỆ, ngươi thật biết điều.” Cơ Tuyết giơ tay xoa đầu Đường Trạch: “Tỷ tỷ rất thích ngươi.”
“Ta sợ nếu ta không ngoan, cái gậy của tỷ sẽ đập thẳng xuống.” Đường Trạch mỉm cười nói.
“Vậy có thể giúp tỷ một chuyỆn không?” Cơ Tuyết mỉm cười. Đường Trạch gật đầu: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Giúp ta khống chế lão già này lại!” Cơ Tuyết quát khẽ.
Cơ Nhược Phong kinh ngạc, đang định giơ tay lên lại bị Đường Trạch nắm lấy cổ tay. Cơ Tuyết rút Vân Khởi côn ra, trường côn điểm nhẹ, viên thuốc mà Cơ Nhược Phong giấu trong lòng bị đánh bật ra.
Vân Khởi côn lại vung lên, đánh nát viên thuốc đó.
“Tân tiên sinh đã kể lại mọi chuyỆn cho con rồi. Phụ thân, lần này người cứ giao cho con thôi.” Cơ Tuyết trầm giọng nói.
Cơ Nhược Phong thở dài, không nói gì.
Cơ Tuyết thu trường côn lại, đi lên trước, nhìn Tiêu Sắt tay giơ trường kiếm, phong thái tuyỆt thế giữa ánh mắt mọi người, đôi mắt cô cũng đầy ao ước: “Người nhìn đồ đỆ của người đi, hắn trưởng thành rồi. Không cần
sư phụ ra mặt thay hắn nữa. Lần này cứ giao cho hắn đi, cứ giao cho chúng ta đi!”
“Thiên Trảm kiếm, vì sao hắn lại nhận được Thiên Trảm kiếm?” Tiêu Vũ phẫn nộ quát.
Tô Xương Hà cũng thở dài: “Xem ra chúng ta phải hành động sớm.”
“Đúng, không thể để hắn sống qua hôm nay. Sống qua hôm nay tên Tiêu Sắt đó sẽ là hoàng đế mất!” Tiêu Sắt cả giận nói.
“Tiêu Sắt!” Một âm thanh hùng hậu vang từ xa lại.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy một người mặc áo đỏ nhanh chóng chạy từ
xa tới, như một ngọn lửa rực cháy. Vị kiếm khách áo đỏ này vốn nên là nhân vật chính trong trận quyết chiến hôm nay, cuối cùng lại chạy tới ngay thời khắc này.
“Đừng cầm kiếm ra vẻ, cẩn thận đấy!” Lôi Vô Kiệt gầm lên. Tiêu Sắt cau mày nhìn Lạc Thanh Dương!
Ánh mắt Lạc Thanh Dương đã mang đầy sát ý. “Thiên Trảm kiếm, được.”
“Ta nguyỆn làm thiên địa này.”
Lạc Thanh Dương cười một tiếng, trong tầng mây bỗng như có ngàn vạn tráng sĩ cất tiếng ca khúc nhạc buồn, gió rít khắp bốn phương, sấm sét chấn động, như chỉ trong chốc lát nữa sẽ có bão giông trút xuống!
“Quốc Thương!” Lạc Thanh Dương nhắm hai mắt lại. Chớp mắt sau đã lại mở ra, Cửu Ca kiếm chém xuống.
“Một kiếm lên Cửu Tiêu, thấy tiên nhân tiêu dao.” Tiêu Sắt cũng nhắm hai mắt lại.
Sau đó vung kiếm, thấy sinh tử. Bi ca chợt ngừng, gió rít im bặt.
Thiên địa quy về bình tĩnh, phảng phất như tất cả cảnh tượng kinh thế hãi tục vừa rồi chưa từng xảy ra.
Khanh công chúa dụi mắt một cái: “Con không thấy rõ.”
La Bất thở dài: “Ta cũng không thấy rõ. Có lẽ đây sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ta.”
Tiêu Sùng quay sang Vô Song muốn nhận được đáp án, nhưng Vô Song chỉ nhìn kiếm, ánh mắt không có thứ gì khác.
Cơ Tuyết mỉm cười đắc ý với Cơ Nhược Phong. Cơ Nhược Phong cũng cười theo. Đường Trạch vuốt ve lỆnh bài Huyền Vũ bên hông suy tư.
Tạ Tuyên mỉm cười nhìn Nhan Chiến Thiên: “Chúc mừng Chiến Thiên huynh.”
Nhan Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng thấy rõ mà, sao lại chỉ chúc mừng mình ta?”
“Ta là người đọc sách mà.” Tạ Tuyên cười nói: “Tuy thấy rõ trận giao chiến lần này sẽ rất có ích cho kiếm đạo sau này, chỉ cách đề thăng cảnh giới có một đường, nhưng thời khắc này ta chỉ muốn làm một bài thơ.”
"Cửu tiêu kinh long bất kiến thiên, vạn thành bi ca nguyỆt bất viên.
Long kiến hoang thai tây giang nguyỆt, phu tử hồng nhan hảo thiểu niên."
Lôi Vô Kiệt đứng lại cách đó không xa, thấy kiếm này cũng kinh ngạc tới không bước chân đi tiếp được, đứng đó thở dài nói: “Đúng là chiêu kiếm tốt. Tiêu Sắt, ngươi giấu diếm, ngươi có kiếm pháp tốt như vậy mà không dạy ta!”
Tiêu Sắt chống kiếm xuống đất, chiêu kiếm vừa rồi đã tiêu hao chỗ chân khí cuối cùng của hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thanh Dương.
Không chỉ mình hắn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc Thanh Dương.
Nếu mọi người ở đây thấy rõ chiêu kiếm này, vậy họ sẽ biết một kiếm vừa rồi, Quốc Thương đã bị Thiên Trảm phá.
Lạc Thanh Dương nguyỆn làm thiên địa này. Tiêu Sắt lại thật sự chém thiên địa này.
Tạ Tuyên nhìn về phía Lạc Thanh Dương, lại hô khẽ: “Không tốt!”
Lạc Thanh Dương đứng trên quán trà đối diện, áng mây đầy trời đã bị
chiêu kiếm của Tiêu Sắt chém tan. Ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống gương mặt mọi người, nhưng đồng thời tầng mây cũng hóa thành nước mưa, lập tức trút xuống. Lạc Thanh Dương tắm mình trong mưa gió, bộ áo xám không gió mà bay.
Không giống người thua trận.
Mà giống như tiên nhân giáng phàm.
Lạc Thanh Dương nhắm mắt, ngẩng đầu lên, khẽ nói. ‘‘Ta vào Thần Du Huyền Cảnh rồi.’‘
Danh sách chương