Mọi người đều chờ được chứng kiến một trận tỷ thí đặc sắc nữa nhưng năm chữ ‘đợi’ của Lôi Vô Kiệt khiến mọi người ở đây trợn tròn hai mắt.

“Đợi?” Lạc Thanh Dương mỉm cười, thu Cửu Ca kiếm lại: “Đợi cái gì?”

“Hôm nay tiền bối đã đánh liền hai trận rồi, đối thủ trong cả hai trận đều có thực lực bất phàm. Ta thấy tiền bối tuy không có gì đáng ngại nhưng chắc thể lực đã không được như lúc ban đầu.” Lôi Vô Kiệt chậm rãi nói.

Lạc Thanh Dương lắc đầu: “Ta không sao...”

“Đừng nói!” Lôi Vô Kiệt lập tức ngắt lời hắn: “Tiền bối có lòng muốn nhường nhưng ta lại không thể nhận. Kiếm khách chúng ta đều là người thành thật, không ai muốn hổ thẹn với kiếm trong tay. Tiền bối không nói sẽ ở đây chờ mấy ngày, vậy ba ngày sau, chờ tiền bối nghỉ ngơi khỏe lại, ta sẽ lại tới đây hỏi kiếm!”

“Ta...” Lạc Thanh Dương đang định mở miệng thì lại bị Lôi Vô Kiệt ngắt lời: “Tiền bối, ba ngày sau sẽ gặp lại!” Sau khi nói xong không chờ Lạc Thanh Dương đáp, hắn đã tung người nhảy một cái, trở lại trên quán trà.

Tiêu Sắt và Diệp Nhược Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Tiêu Sắt gõ bàn nói: “Điên rồi à?”

Tạ Tuyên mỉm cười: “Còn rất giảo hoạt.”

Sau hai trận quyết chiến đặc sắc vừa rồi, trong lòng rất nhiều kiếm khách thần thái của Cô Kiếm Tiên đã chẳng khác nào thần nhân. Nhưng ngay lúc bầu không khí đang hưng thịnh như vậy, Cô Kiếm Tiên lên tiếng hỏi kiếm mà không ai đáp lại, bộ dáng nghiêm nhiên là vô địch thiên hạ; Lôi Vô Kiệt lại nhảy xuống khoa chân múa tay chọc cười, còn định ra ước hẹn ba ngày.

Bầu không khí lúc trước đã bị quét sạch, những kiếm khách kia thấy hôm nay không còn trò hay để xem, dồn dập hẹn ba ngày sau lại tới gặp rồi đi khỏi.

“Vừa rồi ngươi đã thấy kiếm của Cô Kiếm Tiên rồi đấy, ngươi thấy kiếm của Vô Song rồi đấy. Ngươi tự nhận mình là thiếu niên anh hùng, thiên

phú kiếm thuật xuất chúng, nhưng thử so với bọn họ đi, ngươi cảm thấy mình hơn được ư?” Tiêu Sắt lạnh lùng hỏi.

“Không sánh bằng.” Lôi Vô Kiệt thản nhiên nói: “Ba người xuất chiến hôm nay, ta không bằng một ai cả. Nhất là so với Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương, chênh lỆch rất lớn.”

“Vậy ngươi đánh cái quái gì?” Tiêu Sắt không nhịn được mắng.

“Hắn xuất kiếm chém tấm biển tên Vĩnh An Vương phủ, là đang thị uy.

Bất luận chúng ta có khiêu chiến hay không, hắn cũng sẽ tìm tới cửa. So với chuyỆn để hắn tìm đến, chẳng bằng chúng ta khiêu chiến trước, ít nhất như

vậy chúng ta còn...” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút, không nói tiếp. “Còn có thể thế nào? Nói thử đi?” Tiêu Sắt lạnh lùng nói.

“Còn có thể nổi tiếng...” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng nói.

Trên tầng đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, mọi người á khẩu không nói năng gì được, chỉ có Tạ Tuyên cười vang: “Lôi huynh đỆ đúng là người kỳ lạ.”

Bạch Vương phủ.

Trời đã khuya.

Vô Song ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, tuy chiêu kiếm của Lạc Thanh Dương không để lại ngoại thương gì nhưng đã thật sự làm tổn thương chân khí, không nghỉ ngơi vài ngày e rằng không cách nào cầm kiếm.

“Mấy ngày tới, Bạch Vương phủ sẽ tăng cường phòng ngự, ngươi cứ ở đây cho khỏe. Bên ngoài sẽ có hộ vỆ canh gác ngày đêm, đám sát thủ kia không xông vào được đâu.” Tiêu Sùng nói với Vô Song.

Vô Song cười một tiếng: “Thật không? Nhưng bằng hữu của ta đã vào rồi.”

Tiêu Sùng chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam tử áo đen ngồi trên xà ngang, bên hông dắt một cây dù. Tiêu Sắt chỉ nhìn một cái đã nhận ra thân phận của hắn: “Tô Mộ Vũ!”

“Yên tâm, hắn là bằng hữu của ta. Có hắn ở đây, ngươi có thể yên tâm về an toàn của ta.” Vô Song chậm rãi nói.

Tiêu Sùng cau mày: “Ngươi có biết hắn là ai không?”

“Ám Hà Chấp Tán Quỷ, gia chủ Tô gia. Yên tâm đi, hắn đã không còn bên phe Xích Vương nữa, bây giờ hắn là người phe chúng ta.” Vô Song nhếch miệng cười nói.

“Ta không phải người bên các ngươi, ta chỉ muốn giết Tô Xương Hà.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.

“Manh miệng.” Vô Song vỗ vai Tiêu Sùng: “Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Sùng nhìn Tô Mộ Vũ đầy bất an, cuối cùng đứng dậy, đẩy cửa đi ra nhưng lại phát hiện Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đang đứng ở đó.

“Xem ra hộ vỆ đúng là không ích lợi gì, sao lại có hai người lẻn vào vào.” Tiêu Sùng bất đắc dĩ nói.

“Sao lại dùng chữ lại? Ngoài chúng ta ra còn có ai à?” Lôi Vô Kiệt đi thẳng vào trong nhà, nhìn một vòng xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng ai khác. Tiêu Sùng ngẩng đầu lên, thấy Tô Mộ Vũ vốn trên xà ngang đã không còn bóng dáng.

“Ngươi tìm ta?” Vô Song hỏi.

Lôi Vô Kiệt giơ túi thuốc trong tay: “Ta lấy chút thuốc bôithượng hạng trong phòng thuốc của Tiêu Sắt cho ngươi. Ngươi biết tính keo kiệt của hắn rồi đấy, ta lấy mấy thứ này ra cũng chẳng dễ dàng gì.”

Tiêu Sắt gật đầu với Tiêu Sùng, tìm một băng ghế ngồi xuống. Hắn không nhịn được nói: “Đừng nói linh tinh nữa. Ngươi tới định nhờ gì thì cứ nói thẳng đi.”

Vô Song hiểu ra: “Ngươi muốn hỏi kiếm của Lạc Thanh Dương?”

“Đúng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bây giờ chắc chắn ta không thể tu luyỆn kiếm pháp mạnh hơn Lạc Thanh Dương được, cho nên đành xem xem trong kiếm thuật của hắn có nhược điểm gì rồi tìm theo nhược điểm đó, ra tay đánh bại hắn!” Lôi Vô Kiệt cao giọng nói.

“Vậy ngươi hỏi cụ thể một chút, trí nhớ của ta không tốt lắm.” Vô Song gãi đầu một cái.

Lôi Vô Kiệt không ngại, trực tiếp đi tới ngồi bên mép giường của Vô Song hỏi: “Chiêu kiếm cuối cùng với ngươi ấy, hắn đâm theo hướng nào?”

Vô Song suy nghĩ một chút: “Bốn phương tám hướng.”

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, lại hỏi: “Lúc đó ngươi cảm thấy kiếm khí ở đâu mạnh nhất, ở đâu yếu nhất?”

Vô Song lại suy nghĩ một chút: “Không chỗ nào không có.”

Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Thế này thì làm sao mà nói chuyỆn được?”

“Cảm giác thật sự như vậy. Đọ kiếm với Lạc Thanh Dương khác hẳn với khi đọ kiếm với những người khác. Khi đấu kiếm với những người khác, ta ở sa mạc, ở đồng cỏ, ở quán rượu đấu kiếm. Nhưng khi đấu kiếm với Lạc Thanh Dương, ta đứng trên khoảng đất trống nhưng lại cảm thấy mình tới một nơi khác. Nơi này thuộc về Lạc Thanh Dương, thuộc về Cửu Ca kiếm của Lạc Thanh Dương. Ở nơi đó, gió thê lương, đất bao la, bên tai có tiếng hát mơ hồ. Còn ta... khoảnh khắc đó chỉ muốn khóc.” Vô Song chậm rãi nói.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau. Tiêu Sắt gật đầu: “Đây chính là kiếm thế

của Kiếm Tiên. Hắn xuất kiếm có thể vạch ra một khoảng trời, hắn là người thống trị trong khu vực đó.”

“Thế thì khó rồi.” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ. “Nếu ngươi còn có thể đánh lại một lần nữa, Vô Song ngươi sẽ dùng kiếm thuật gì để đối phó.

“Vẫn như hôm nay thôi, nhưng ta sẽ mạnh hơn!” Vô Song trầm giọng nói. “Vô Song, ngươi thật quật cường.” Lôi Vô Kiệt cảm thán.

Vô Song nhíu mày: “Ta còn trẻ, đương nhiên phải quật cường rồi.”

Lôi Vô Kiệt đứng dậy nhún vai với Tiêu Sắt: “Xem ra tới đây cũng không ích gì rồi, ta có một ý tưởng.”

“Ngươi định tìm Tạ Tuyên?” Tiêu Sắt bĩu môi.

Lôi Vô Kiệt gật đầu cười nói: “Đúng vậy, cho nên ta là người duy nhất trong thiên hạ được ba vị Kiếm Tiên dạy bảo. Ngươi nói xem có lợi hại không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện