Sáng sớm ngày hôm sau. Khâm Thiên giám.
Tề Thiên Trần và Tử Đồng, Phi Hiên đang chơi đùa trong sân. Bọn họ vẫn chơi trò đuổi theo con bướm giấy như vật sống kia, người ngoài cho là trò chơi của
con trẻ, nhưng người sáng suốt có thể thấy đây là cách huấn luyỆn Đại Long Tượng Lực.
"Ly lạc sơ sơ nhất kính thâm, thụ đầu hoa lạc vị thành âm. Nhi đồng cấp tẩu truy hoàng điệp, phi nhập thái hoa vô xử tầm." Tạ Tuyên ngồi trên lầu, nhìn họ, vừa cười vừa ngâm thơ.
“Sư phụ, người không đi à? Hôm qua con thấy chiêu kiếm cuối cùng của người đâu kém gì Lạc Thanh Dương.” Lý Phàm Tùng vẫn đứng bên cạnh lải nhải. Từ tối hôm qua đến giờ, hắn vẫn định giật dây Tạ Tuyên tới hỏi kiếm Lạc Thanh Dương.
Tạ Tuyên cầm quyển sách trên tay gõ vào đầu Lý Phàm Tùng một cái: “Đã bảo không đi là không đi, người đọc sách sao lại tranh cường háo thắng như vậy.
Hơn nữa chẳng phải hảo huynh đỆ Lôi Vô Kiệt của con sẽ đi à? Nếu hắn thắng cũng không tới phiên ta.”
“Làm sao mà thắng được!” Lý Phàm Tùng bật cười: “Con và Lôi Vô Kiệt đã từng bắt tay chiến đấu nhiều lần, hắn có bao nhiêu cân lượng, chẳng lẽ con lại không biết?”
“Ô, thế ta có bao nhiêu cân lượng?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Lý Phàm Tùng quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Vô Kiệt mặc quần áo đỏ mang theo tiếng cười sang sảng đi vào. Vị Vĩnh An Vương điện hạ luôn ngáp ngắn ngáp dài như rất mỆt mỏi cũng tới.
Lý Phàm Tùng vội vàng đứng dậy: “Lôi huynh, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta nghe thấy ngươi nói xấu, hắt hơi ba cái liền nên chạy tới.” Lôi Vô Kiệt cười nói.
Lý Phàm Tùng gãi đầu: “Nói xấu gì đâu, nói xấu gì đâu.” “Thế thì là gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi ngược lại.
Tiêu Sắt lạnh lùng đáp: “Là nói thật.”
Lôi Vô Kiệt thở dài, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tạ Tuyên: “Ta biết chứ.”
“Thật ra Lôi huynh đã rất lợi hại rồi, dõi mắt nhìn khắp mấy chục năm nay, trong thiên hạ chỉ có rất ít người có thành tựu kiếm thuật như ngươi trong tầm tuổi này.” Lý Phàm Tùng trấn an.
Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Nhưng có ai có thành tựu như Vô Song không?”
“Đúng, Vô Song là đúng là người đặc biệt nhất mà ta từng thấy.” Tạ Tuyên nói: “Nhưng ngươi cũng không kém, ngươi có Lôi Oanh dạy dỗ từ nhỏ, sau lại bái sư Lý Hàn Y, hai vị Kiếm Tiên dạy dỗ cho ngươi. Sau đó ngươi lại được truyền thụ Kiếm Tâm quyết, kế thừa Tâm kiếm, hơn nữa tâm linh trong sáng, liên kết với kiếm tâm. Nhân tài như ngươi cũng rất hiếm có.”
"Vậy vì sao ta không bằng Vô Song?" Lôi Vô Kiệt hỏi ngược lại.
Tạ Tuyên khép cuốn sách lại: “Đạo về kiếm thuật không phải ngươi mạnh ta yếu thì là không bằng. Ngươi luyỆn theo Kiếm Tâm quyết, Vô Song lại học Dưỡng Kiếm thuật. Ngươi dùng tâm để dẫn dắt, hắn dùng máu để dẫn
dắt, có nhanh hơn ngươi vài bước cũng không có gì lạ, nhưng sau này ai mạnh hơn ai thì chưa biết được. Ta đọc sách hai mươi năm, trước đó chưa từng dùng kiếm, nhưng vừa cầm kiếm lên người trong giang hồ đã gọi ta là Kiếm Tiên, ai mà tưởng tượng nổi?”
Lôi Vô Kiệt gật đầu nói: “Ta sẽ ghi nhớ những lời này của tiên sinh. Thế
nhưng...”
“Thế nhưng hai ngày sau ngươi phải xuất trận rồi, không có thời gian rèn luyỆn cho tốt kiếm tâm, muốn một chiêu chém rơi Lạc Thanh Dương? Đuổi hắn ra khỏi Thiên Khải thành?” Tạ Tuyên liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của hắn.
Lôi Vô Kiệt mỉm cười gật đầu: “Đúng là ý này, đúng là ý này.” “Ta lợi hại vậy à?” Tạ Tuyên hỏi.
“Ngài là Kiếm Tiên mà!” Lôi Vô Kiệt vỗ đùi nói.
“Nhan Chiến Thiên cũng là Kiếm Tiên, hắn có thắng không?” Tạ Tuyên cười nói: “Mọi người đều là Kiếm Tiên, Lạc Thanh Dương còn là Kiếm Tiên đứng đầu. Nếu ta nghĩ được cách xuất kiếm đánh bại hắn, vậy ngươi nghĩ
ta không đi chắc?”
“Không có cách nào à?” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói.
“Có thì có.” Tạ Tuyên rót một chén trà, ra hiệu cho Tiêu Sắt cũng ngồi xuống. ”Mời Vĩnh An Vương điện hạ ngồi, Lạc Thanh Dương tới đây rõ ràng là nhắm vào ngươi. Lôi Vô Kiệt thua, tiếp theo sẽ là ngươi. Còn Lôi Vô Kiệt, ngươi có nghĩ không. Theo tình hình trận chiến hôm qua, Lạc Thanh Dương tới đây là mang ý định giết người. Vô Song thiếu chút nữa bị
hắn giết chết. Nhưng ngươi với Vô Song, không giống.” “Có chỗ nào không giống?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
“Tuy Vô Song lên làm thành chủ Vô Song thành, cầm Vô Song Kiếm Hạp khiến người khác chú ý nhưng dù sao cũng rất ít người từng thấy kiếm của
hắn, Lạc Thanh Dương cũng không biết. Cho nên ban đầu hắn lưu thủ, tới cuối cùng mới nổi ý giết người.” Tạ Tuyên đột nhiên nghiêm mặt nói:
“Nhưng ngươi lại khác, ngươi báo danh hiệu, hắn hiểu rõ ngươi là ai. Ngươi là đỆ tử của Lôi Oanh, Lý Hàn Y; truyền nhân của Kiếm Tâm quyết,
bằng hữu thân thiết nhất với Vĩnh An Vương điện hạ. Hắn không giết ngươi thì
giết ai?”
Lôi Vô Kiệt mặt mày nhăn nhó: “Tiên sinh cứu ta!”
“Nếu là thế bại như Vô Song, tới cuối cùng mới thua trận, vậy nếu ta muốn cứu thì còn cứu được. Nhưng nếu từ đầu hắn đã muốn giết ngươi, ta cũng chẳng cứu được, thà rằng ngươi không đi.” Tạ Tuyên thở dài nói.
Xích Vương phủ.
Tiêu Vũ hỏi lót; “Nghĩa phụ ra sao rồi?”
“Mấy ngày nay hắn bao một quán trọ gần đó, buổi tối thì nghỉ ngơi trong quán trọ, ban ngày lại bày bàn trà, ngồi uống trà giữa đám người. Nhưng hôm nay đã
tới trưa, người tới xem rất nhiều mà không ai dám ứng chiến.
Mọi người đều chờ đợi hai ngày sau chứng kiến trận chiến của Lôi Vô Kiệt.” Long Tà đáp.
“Đưa thư cho nghĩa phụ.” Tiêu Vũ hạ giọng nói: “Trận chiến với Lôi Vô Kiệt hai ngày sau không chỉ thắng, còn phải giết chết Lôi Vô Kiệt.”
Long Tà gật đầu: “Rõ!”
Hắn đang định đi ra lại thấy quản gia vội vàng chạy từ ngoài vào, đưa một tờ giấy cho Long Tà: “Quán trọ Long Hòa đưa tới.”
“Quán trọ Long Hòa?” Tiêu Vũ hỏi.
“Chính là quán trọ mà Lạc tiên sinh bao trọn.” Long Tà đáp. Tiêu Vũ vội vàng la lên: “Mau xem xem viết gì.
Long Tà mở giấy ra, khẽ cau mày: “Bên trên chỉ có bốn chữ, không cần nhiều lời.”
Khâm Thiên giám.
Lôi Vô Kiệt vỗ bàn một cái: “Ta có phải loại ham sống sợ chết đó đâu! Vừa rồi tiên sinh nói có cách, dạy ta đi.”
Tạ Tuyên cười nói: “Cái gọi là kiếm thế của Kiếm Tiên, chắc ngươi đã tới hỏi Vô Song. Khi giao chiến với Kiếm Tiên, hắn sẽ khiến ngươi có cảm giác đi vào thế giới khác trong kiếm thế của mình. Nếu ngươi bị loại kiếm thế
này bao vây, như vậy việc đầu tiên ngươi phải làm là phá vỡ kiếm thế này.”
“Phá kiếm thế?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
“Đúng, phá kiếm thế. Chỉ khi phá được kiếm thế của hắn, ngươi mới có thể
chiếm thế chủ động, ra đòn đắc thắng. Nếu không ngươi chỉ là kẻ làm trò trong lĩnh vực của hắn, hắn là người cầm dây còn ngươi chỉ là con rối, kết cục đã được định sắn.” Tạ Tuyên nói: “Còn kiếm thế của Cô Kiếm Tiên chính là cảm giác thê lương. Tuy lúc đó hắn không xuất kiếm với ta nhưng khi thi triển kiếm thức Quốc Thương, ta nghĩ chúng ta đều cảm nhận được luồng ý thê lương đó.”
Lôi Vô Kiệt nghe vậy trầm tư một hồi rồi vỗ đùi: “Ta biết rồi!”
“Ta có cách phá hủy kiếm thế thê lương của Lạc Thanh Dương rồi!”
Tạ Tuyên nghe vậy vui mừng: “Trẻ nhỏ dễ dạy, còn thông minh đến vậy cơ à. Có cách gì?”
Lôi Vô Kiệt nghiêm mặt nói: “Ta mắng chết hắn!”
Tề Thiên Trần và Tử Đồng, Phi Hiên đang chơi đùa trong sân. Bọn họ vẫn chơi trò đuổi theo con bướm giấy như vật sống kia, người ngoài cho là trò chơi của
con trẻ, nhưng người sáng suốt có thể thấy đây là cách huấn luyỆn Đại Long Tượng Lực.
"Ly lạc sơ sơ nhất kính thâm, thụ đầu hoa lạc vị thành âm. Nhi đồng cấp tẩu truy hoàng điệp, phi nhập thái hoa vô xử tầm." Tạ Tuyên ngồi trên lầu, nhìn họ, vừa cười vừa ngâm thơ.
“Sư phụ, người không đi à? Hôm qua con thấy chiêu kiếm cuối cùng của người đâu kém gì Lạc Thanh Dương.” Lý Phàm Tùng vẫn đứng bên cạnh lải nhải. Từ tối hôm qua đến giờ, hắn vẫn định giật dây Tạ Tuyên tới hỏi kiếm Lạc Thanh Dương.
Tạ Tuyên cầm quyển sách trên tay gõ vào đầu Lý Phàm Tùng một cái: “Đã bảo không đi là không đi, người đọc sách sao lại tranh cường háo thắng như vậy.
Hơn nữa chẳng phải hảo huynh đỆ Lôi Vô Kiệt của con sẽ đi à? Nếu hắn thắng cũng không tới phiên ta.”
“Làm sao mà thắng được!” Lý Phàm Tùng bật cười: “Con và Lôi Vô Kiệt đã từng bắt tay chiến đấu nhiều lần, hắn có bao nhiêu cân lượng, chẳng lẽ con lại không biết?”
“Ô, thế ta có bao nhiêu cân lượng?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Lý Phàm Tùng quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Vô Kiệt mặc quần áo đỏ mang theo tiếng cười sang sảng đi vào. Vị Vĩnh An Vương điện hạ luôn ngáp ngắn ngáp dài như rất mỆt mỏi cũng tới.
Lý Phàm Tùng vội vàng đứng dậy: “Lôi huynh, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta nghe thấy ngươi nói xấu, hắt hơi ba cái liền nên chạy tới.” Lôi Vô Kiệt cười nói.
Lý Phàm Tùng gãi đầu: “Nói xấu gì đâu, nói xấu gì đâu.” “Thế thì là gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi ngược lại.
Tiêu Sắt lạnh lùng đáp: “Là nói thật.”
Lôi Vô Kiệt thở dài, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tạ Tuyên: “Ta biết chứ.”
“Thật ra Lôi huynh đã rất lợi hại rồi, dõi mắt nhìn khắp mấy chục năm nay, trong thiên hạ chỉ có rất ít người có thành tựu kiếm thuật như ngươi trong tầm tuổi này.” Lý Phàm Tùng trấn an.
Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Nhưng có ai có thành tựu như Vô Song không?”
“Đúng, Vô Song là đúng là người đặc biệt nhất mà ta từng thấy.” Tạ Tuyên nói: “Nhưng ngươi cũng không kém, ngươi có Lôi Oanh dạy dỗ từ nhỏ, sau lại bái sư Lý Hàn Y, hai vị Kiếm Tiên dạy dỗ cho ngươi. Sau đó ngươi lại được truyền thụ Kiếm Tâm quyết, kế thừa Tâm kiếm, hơn nữa tâm linh trong sáng, liên kết với kiếm tâm. Nhân tài như ngươi cũng rất hiếm có.”
"Vậy vì sao ta không bằng Vô Song?" Lôi Vô Kiệt hỏi ngược lại.
Tạ Tuyên khép cuốn sách lại: “Đạo về kiếm thuật không phải ngươi mạnh ta yếu thì là không bằng. Ngươi luyỆn theo Kiếm Tâm quyết, Vô Song lại học Dưỡng Kiếm thuật. Ngươi dùng tâm để dẫn dắt, hắn dùng máu để dẫn
dắt, có nhanh hơn ngươi vài bước cũng không có gì lạ, nhưng sau này ai mạnh hơn ai thì chưa biết được. Ta đọc sách hai mươi năm, trước đó chưa từng dùng kiếm, nhưng vừa cầm kiếm lên người trong giang hồ đã gọi ta là Kiếm Tiên, ai mà tưởng tượng nổi?”
Lôi Vô Kiệt gật đầu nói: “Ta sẽ ghi nhớ những lời này của tiên sinh. Thế
nhưng...”
“Thế nhưng hai ngày sau ngươi phải xuất trận rồi, không có thời gian rèn luyỆn cho tốt kiếm tâm, muốn một chiêu chém rơi Lạc Thanh Dương? Đuổi hắn ra khỏi Thiên Khải thành?” Tạ Tuyên liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của hắn.
Lôi Vô Kiệt mỉm cười gật đầu: “Đúng là ý này, đúng là ý này.” “Ta lợi hại vậy à?” Tạ Tuyên hỏi.
“Ngài là Kiếm Tiên mà!” Lôi Vô Kiệt vỗ đùi nói.
“Nhan Chiến Thiên cũng là Kiếm Tiên, hắn có thắng không?” Tạ Tuyên cười nói: “Mọi người đều là Kiếm Tiên, Lạc Thanh Dương còn là Kiếm Tiên đứng đầu. Nếu ta nghĩ được cách xuất kiếm đánh bại hắn, vậy ngươi nghĩ
ta không đi chắc?”
“Không có cách nào à?” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói.
“Có thì có.” Tạ Tuyên rót một chén trà, ra hiệu cho Tiêu Sắt cũng ngồi xuống. ”Mời Vĩnh An Vương điện hạ ngồi, Lạc Thanh Dương tới đây rõ ràng là nhắm vào ngươi. Lôi Vô Kiệt thua, tiếp theo sẽ là ngươi. Còn Lôi Vô Kiệt, ngươi có nghĩ không. Theo tình hình trận chiến hôm qua, Lạc Thanh Dương tới đây là mang ý định giết người. Vô Song thiếu chút nữa bị
hắn giết chết. Nhưng ngươi với Vô Song, không giống.” “Có chỗ nào không giống?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
“Tuy Vô Song lên làm thành chủ Vô Song thành, cầm Vô Song Kiếm Hạp khiến người khác chú ý nhưng dù sao cũng rất ít người từng thấy kiếm của
hắn, Lạc Thanh Dương cũng không biết. Cho nên ban đầu hắn lưu thủ, tới cuối cùng mới nổi ý giết người.” Tạ Tuyên đột nhiên nghiêm mặt nói:
“Nhưng ngươi lại khác, ngươi báo danh hiệu, hắn hiểu rõ ngươi là ai. Ngươi là đỆ tử của Lôi Oanh, Lý Hàn Y; truyền nhân của Kiếm Tâm quyết,
bằng hữu thân thiết nhất với Vĩnh An Vương điện hạ. Hắn không giết ngươi thì
giết ai?”
Lôi Vô Kiệt mặt mày nhăn nhó: “Tiên sinh cứu ta!”
“Nếu là thế bại như Vô Song, tới cuối cùng mới thua trận, vậy nếu ta muốn cứu thì còn cứu được. Nhưng nếu từ đầu hắn đã muốn giết ngươi, ta cũng chẳng cứu được, thà rằng ngươi không đi.” Tạ Tuyên thở dài nói.
Xích Vương phủ.
Tiêu Vũ hỏi lót; “Nghĩa phụ ra sao rồi?”
“Mấy ngày nay hắn bao một quán trọ gần đó, buổi tối thì nghỉ ngơi trong quán trọ, ban ngày lại bày bàn trà, ngồi uống trà giữa đám người. Nhưng hôm nay đã
tới trưa, người tới xem rất nhiều mà không ai dám ứng chiến.
Mọi người đều chờ đợi hai ngày sau chứng kiến trận chiến của Lôi Vô Kiệt.” Long Tà đáp.
“Đưa thư cho nghĩa phụ.” Tiêu Vũ hạ giọng nói: “Trận chiến với Lôi Vô Kiệt hai ngày sau không chỉ thắng, còn phải giết chết Lôi Vô Kiệt.”
Long Tà gật đầu: “Rõ!”
Hắn đang định đi ra lại thấy quản gia vội vàng chạy từ ngoài vào, đưa một tờ giấy cho Long Tà: “Quán trọ Long Hòa đưa tới.”
“Quán trọ Long Hòa?” Tiêu Vũ hỏi.
“Chính là quán trọ mà Lạc tiên sinh bao trọn.” Long Tà đáp. Tiêu Vũ vội vàng la lên: “Mau xem xem viết gì.
Long Tà mở giấy ra, khẽ cau mày: “Bên trên chỉ có bốn chữ, không cần nhiều lời.”
Khâm Thiên giám.
Lôi Vô Kiệt vỗ bàn một cái: “Ta có phải loại ham sống sợ chết đó đâu! Vừa rồi tiên sinh nói có cách, dạy ta đi.”
Tạ Tuyên cười nói: “Cái gọi là kiếm thế của Kiếm Tiên, chắc ngươi đã tới hỏi Vô Song. Khi giao chiến với Kiếm Tiên, hắn sẽ khiến ngươi có cảm giác đi vào thế giới khác trong kiếm thế của mình. Nếu ngươi bị loại kiếm thế
này bao vây, như vậy việc đầu tiên ngươi phải làm là phá vỡ kiếm thế này.”
“Phá kiếm thế?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
“Đúng, phá kiếm thế. Chỉ khi phá được kiếm thế của hắn, ngươi mới có thể
chiếm thế chủ động, ra đòn đắc thắng. Nếu không ngươi chỉ là kẻ làm trò trong lĩnh vực của hắn, hắn là người cầm dây còn ngươi chỉ là con rối, kết cục đã được định sắn.” Tạ Tuyên nói: “Còn kiếm thế của Cô Kiếm Tiên chính là cảm giác thê lương. Tuy lúc đó hắn không xuất kiếm với ta nhưng khi thi triển kiếm thức Quốc Thương, ta nghĩ chúng ta đều cảm nhận được luồng ý thê lương đó.”
Lôi Vô Kiệt nghe vậy trầm tư một hồi rồi vỗ đùi: “Ta biết rồi!”
“Ta có cách phá hủy kiếm thế thê lương của Lạc Thanh Dương rồi!”
Tạ Tuyên nghe vậy vui mừng: “Trẻ nhỏ dễ dạy, còn thông minh đến vậy cơ à. Có cách gì?”
Lôi Vô Kiệt nghiêm mặt nói: “Ta mắng chết hắn!”
Danh sách chương