“Tuy kiếm là Ma kiếm, nhưng nếu lòng của kiếm khách ngay thẳng, vậy việc gì phải để ý?” Tạ Tuyên vẩy rượu trong tay xuống đất. “Kiếm tốt như

vậy, nên kính một chén.”

Vô Song tung người nhảy xuống, mười hai thanh phi kiếm bên cạnh đều đã bị kiếm phong thổi về trong Vô Song Kiếm Hạp. Chỉ còn lại thanh Đại Minh Chu Tước cuối cùng trong tay hắn! Như phượng hoàng tắm lửa ra đời, mỹ lỆ tới tuyỆt đỉnh, một kiếm xé rách bầu trời!

Còn Lạc Thanh Dương nhẹ nhàng nâng Cửu Ca kiếm lên, vẫn thê lương như gió. Trong kiếm phong, bài hát bi thống của tráng sĩ như đã tới hồi cuối, không còn là từng nốt cao tráng lỆ lúc đầu, mà trở nên trầm trầm kéo dài!

Hai kiếm giao nhau.

Cửu Ca kiếm đột nhiên vào vỏ, kiếm phong chợt ngừng.

Vô Song cầm Đại Minh Chu Tước lui thẳng về phía sau. Hắn vung tay lên, Đại Minh Chu Tước cũng trở về trong hộp kiếm. Vô Song giơ tay, hộp kiếm đột nhiên khép lại.

“Ai thắng?” Lý Phàm Tùng hỏi.

Lôi Vô Kiệt lắc đầu một cái, hắn cũng không nhìn ra.

Tiêu Sắt nhíu chặt chân mày nhìn Vô Song, hình như cũng không đoán ra. Hai người cứ đứng đối mặt như vậy, cứ như không ai bị thương.

Lạc Thanh Dương gật đầu nói: “Vô Song thành có đỆ tử như ngươi, là vinh hạnh của bọn họ.”

Vô Song cũng chắp tay: “Kiếm của tiền bối không giống kiếm tại nhân gian, vãn bối mở mang tầm mắt.”

“Được.” Trong số các kiếm khách đứng xem không biết ai hô to một câu. Những kiếm khách khác cũng không nhịn được lên tiếng khen ngợi. “Cho nên kết quả của trận đánh này là hòa?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc nói. “Chờ đã, Vô Song, hắn...!” Diệp Nhược Y đột nhiên kêu lên.

Chỉ thấy dưới quán trà, Vô Song đột nhiên quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn cười khổ một tiếng: “Thất bại rồi.”

Lạc Thanh Dương khẽ thở dài: “Nếu ngươi tu luyỆn thêm mười năm nữa có lẽ kiếm trong tay ngươi sẽ thắng được ta. Đáng tiếc.”

‘‘Đáng tiếc?’‘ Vô Song lẩm bẩm nói.

Hai chữ ‘đáng tiếc’ này mang rất nhiều tầng ý tứ. Hôm nay, ngươi không thắng được ta, đáng tiếc.

Ngươi còn quá trẻ tuổi, không thể dùng hết sức mạnh của Vô Song Kiếm Hạp, đáng tiếc.

Cùng với, thiếu niên trẻ tuổi như vậy hôm nay lại phải chết ở đây, đáng tiếc. Lạc Thanh Dương đột nhiên rút Cửu Ca ra.

Tiêu Vũ thấy vậy vui mừng: “Quả nhiên nghĩ phụ chưa quên mục đích lần này!”

“Lạc Thanh Dương định giết hắn!” Lôi Vô Kiệt kinh hãi, Tâm kiếm lập tức rời vỏ, nhưng đã không kịp!

Khoảnh khắc đó, Tiêu Sùng, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Tô Mộ Vũ đều cảm nhận được sát ý của Lạc Thanh Dương, đều định rút kiếm, nhưng khi đó bọn họ

đều hiểu.

Đã không còn kịp nữa rồi.

Kiếm của Lạc Thanh Dương thật sự quá nhanh.

Vô Song cười thảm: “Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây à?”

Kiếm của Lạc Thanh Dương đã đâm về phía mi tâm của Vô Song! Nhưng có một thanh kiếm đâm về phía hắn.

Đó là một thanh kiếm rất đỗi bình thường, tuy bề ngoài rất đẹp nhưng có thể thấy chất liệu thông thường, được gia công cũng không hoàn hảo, như

loại kiếm chỉ bỏ chút bạc là mua được ở hàng rèn ven đường. Nhưng thanh kiếm này có cái tên rất dễ nghe.

Vạn Quyển Thư.

Đọc vạn cuốn sách, đi ngàn dặm đường. Cửu Ca kiếm rời vỏ, lại vào vỏ.

Vạn Quyển Thư lại nhẹ nhàng bật lại, Tạ Tuyên lui một bước, cũng thu kiếm về vỏ.

“Vì sao Tạ tiên sinh lại ngăn cản ta?” Lạc Thanh Dương chậm rãi nói.

“Một người trẻ tuổi giỏi giang như vậy, là một khối ngọc tốt. Lạc huynh hẳn là người mến tài, nào phải tiểu nhân đố ky. Vì sao lại đẩy hắn vào chỗ

chết?” Tạ Tuyên hỏi ngược lại.

Lạc Thanh Dương lắc đầu: “Ta có lý do của mình.”

Tạ Tuyên mỉm cười: “Nhưng hôm nay, ngươi không giết được người này.

Nếu vừa rồi ngươi đắc thủ có thể nói là lỡ tay, nhưng giờ ta đang đứng đây, nếu ngươi định giết hắn sẽ thật sự là giết người. Ta không đồng ý, Bạch Vương điện hạ ở bên kia cũng không đồng ý, Vĩnh An Vương trên tầng cũng không đồng ý. Các kiếm khách ở đây chắc cũng không đồng ý.”

Tiêu Vũ quay lại nói với Cẩn Tuyên và Tô Xương Hà: “Chẳng phải đã nói không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết hắn à? Bây giờ còn động thủ được không?”

Cẩn Tuyên thở dài: “Bây giờ e rằng không được, tất cả mọi ánh mắt đều đang đổ vào đó. Huống chi Tạ Tuyên đã đứng đó ngăn cản.”

“Tạ Tuyên? Nho Kiếm Tiên lợi hại lắm à? Trên Quan TuyỆt bảng hắn chỉ trong nhóm thứ ba còn nghĩa phụ ta đứng đầu cơ mà!” Tiêu Vũ cả giận nói.

“Nhưng Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên lại là người như vậy, khi mà ai cũng nghĩ hắn chỉ mạnh đến vậy, hắn lại đột nhiên mạnh thêm. Từ trước đến nay hắn chưa từng thể hiện thực lực chân chính của mình.” Tô Xương Hà trả lời.

“Chết tiệt!” Tiêu Vũ tức giận quăng chén trà trên tay xuống đất.

Dưới tầng, rốt cuộc Lạc Thanh Dương cũng lùi lại một bước, nhẹ nhàng giơ tay ra nói: “Đi đi!”

“Đa tạ Lạc huynh đỆ.” Tạ Tuyên dẫn Vô Song đi về phía sau. Vô Song gắng gượng mỉm cười: “Cám ơn vị tiên sinh này.”

“Nếu thật sự cám ơn ta thì lúc về luyỆn kiếm cho tốt, lần sau đừng có thua.” Tạ Tuyên mỉm cười nói.

Vô Song gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Tạ Tuyên dẫn Vô Song tới trước mặt Tiêu Sùng: “Điện hạ, đây là bằng hữu của ngươi, vậy trả lại cho ngươi.”

Tiêu Sùng đi tới đỡ Vô Song, cảm kích nhìn Tạ Tuyên: “Nhờ có tiên sinh.”

“Không cần cám ơn. Năm xưa khi ở học đường ta cũng từng làm thầy giáo cho bỆ hạ mấy tháng, cần gì phải khách khí.” Tạ Tuyên vỗ vai Tiêu Sùng một cái.

Trên quán trà, thấy Vô Song bình an vô sự, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cùng thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Thanh Dương xoay người cắm Cửu Ca kiếm xuống đất, ngẩng đầu lên, âm thanh không lớn nhưng mọi người ở đây đều nghe rõ ràng.

“Còn có ai?”

Kiếm khách đứng xem ban đầu còn ôm tâm lý muốn thử sức nhưng thấy trận đánh tuyỆt thế giữa Nhan Chiến Thiên, Vô Song và Lạc Thanh Dương,

còn ai không tự lượng sức dám bước tới hỏi kiếm? Chưa nói tới chuyỆn mất mặt, e rằng còn mất mạng.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Tiêu Vũ cười lạnh: “Rặt một lũ nhát cáy.”

Nhưng vừa dứt lời lại thấy một bộ áo đỏ từ trên quán trà hạ xuống, cũng là một thiếu niên trẻ tuổi như Vô Song, người mặc áo đỏ, cổ áo rộng để lộ bắp thịt rắn chắc, mặt mũi thanh tú, miệng luôn cười toe toét, có vẻ tâm trạng rất tốt.

Tiêu Sắt và Diệp Nhược Y trố mắt nhìn nhau. Vừa rồi hai người bọn họ bị

chuyỆn của Vô Song thu hút, thất thần một chút, không giữ Lôi Vô Kiệt cẩn thận.

“Người vừa tới là ai?” Có kẻ trong đám người lên tiếng hỏi. Lôi Vô Kiệt mỉm cười, khẽ nhấc tay, Tâm kiếm đã rời vỏ.

Xung quanh có người lập tức nhận ra thanh kiếm này: “Danh kiếm đứng thứ tư trong kiếm phổ, Tâm!”

“ĐỆ tử dưới trướng Tuyết NguyỆt thành Tuyết NguyỆt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y, Lôi gia bảo Lôi Kiếm Tiên - Lôi Oanh, truyền nhân Kiếm tâm của Kiếm Tâm trủng, Lôi Vô Kiệt, tới hỏi kiếm!” Lôi Vô Kiệt chắp tay cao giọng nói.

Tiêu Sắt thở dài: “Cái thằng ngốc này, nghĩ danh hiệu trước tên mình càng dài thì càng uy phong chắc?”

“Được.” Lạc Thanh Dương gật đầu một cái, tay đã nắm lấy chuôi Cửu Ca kiếm.

“Đợi đã đợi đợi đợi đã.” Lôi Vô Kiệt vội vàng giơ tay ngăn cản, nuốt một ngụm nước miếng: “Đợi tí đã!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện