Tứ Hợp Viện của Bắc Kinh, là một trong những kiến trúc quy tụ, sở dĩ gọi là Tứ Hợp Viện, tức là một cái sân tứ phía đều xây nhà, 4 ngôi nhà hợp thành, trung tâm là sân, đây chính là Hợp Viện.

Có tiền người ta thích khoe của, có thể xây dựng Tam Hợp Viện họac Tứ Hợp Viện, cũng vì trước sau tương liên. Ở trong sân Hợp Viện cây ăn quả, chủ yếu để ngắm.

Tứ Hợp Viện lớn từ bên ngoài có thể thấy tường vây quanh, đều là vách tường cao lớn, không cửa sổ, biểu hiện ra tính chất phòng ngự.

Người cả nhà ở trong Hợp Viện, rất yên tĩnh thoải mái, buổi tối đóng cửa chính lại, im lặng phi thường, thích hợp với cuộc sống lấy gia tộc làm trung tâm sum họp.

Còn ban ngày, hoa cỏ cây cối trong viện, đều rất đẹp mắt, ban đêm mùi hương hoa, không khí tươi mát, buổi chiều người nhà ngồi ở trong viện hóng mát, nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm, uống trà, cả nhà vui vẻ, người trong nhà ở trong sân, vô luận làm cái gì, người ngoài đều không nhìn thấy, điều này phù hợp với thói quen của người Trung Quốc.

Kiến trúc Đời Thanh nổi bật nhất là cung thất , lâu đài, đây là sự hình thành Tứ Hợp Viện – nơi ở cho quan lại, địa chủ, các phú thương ở, cũng có thể nói, đời Thanh là thời kì Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh phát triển đỉnh điểm.

Từ hậu kỳ đời Thanh, Trung Quốc dần dần đi vào xã hội nửa phong kiến nửa thuộc địa, sự phát triển Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh cũng bắt đầu từng bước đi xuống dốc.

Quân Nhật xâm lược Trung Quốc, khiến xã hội Trung Quốc phát sinh biến hóa thực lớn, tình hình kinh tế dân thành phố ngày càng sa sút, rất nhiều cư dân sống ở Tứ Hợp Viện không có năng lực nuôi gia đình, đành phải đem nhà không dùng đến cho thuê, lấy tiền thuê để trợ cấp cuộc sống.

Dân bản địa ở Tứ Hợp Viện càng ngày càng ít, trong viện người thuê nhà càng ngày càng nhiều, nhà đơn (chỉ gồm 1 gia đình) Tứ Hợp Viện bắt đầu biến thành nhiều hộ tạp cư Đại Tạp Viện, tính chất Tứ Hợp Viện lại phát sanh biến hóa.

Sau Kiến Quốc, nhà Tứ Hợp Viện của Bắc Kinh truyền thống, lại xuất hiện biến hóa mang tính căn bản.

Bởi vì chế độ sở hữu thay đổi, rất nhiều vương phủ, nhà cửa còn sót lại đời Thanh, do tài sản riêng biến thành tài sản chung, chúng không còn là tài sản của riêng hộ nào, ngược lại trở thành các công trình công công như cơ quan nhà nước, trường học, bệnh viện, nhà xưởng, nhà trẻ, câu lạc bộ ….

Tính năng sử dụng thay đổi, khiến cho kiến trúc và nhu cầu người sử dụng sinh ra mâu thuẫn khó có thể giải quyết, cuối cùng kết quả, không phải người đi theo kiến trúc, mà là kiến trúc bị con người cải tạo.

Nơi vẫn làm sân, không còn giữu được tính độc nhất vô nhị, biến thành sân tạp của nhiều hộ gia đình, những công dụng này bị biến hóa, khiến Tứ Hợp Viện khó mà tiếp tục bảo toàn và duy trì không khí thâm thúy, yên ắng, u nhã và ấm áp như ngày xưa. Tứ Hợp Viện bị phân cách, cải tạo, chia cắt trở thành hiện tượng phổ biến.

Từ Cố Cung đi ra, Diệp Thiên cùng Vu Thanh Nhã đi hướng đông chừng bảy tám phút, liền thấy một khu kiến trúc Tứ Hợp Viện.

Ở triều Thanh, nơi này thuộc về hoàng thành, thông thường đều là quan to quyền quý mới được ở lại, Diệp Thiên thật là có chút kinh ngạc, người ông nội chưa từng gặp mặt, sao lại được ở chỗ này?

Đi ở trong ngõ hẻm bốn phía đều là tường cao đại viện, cảm thụ được phần nào hơi thở sự yên lặng của cuộc sống, Diệp Thiên cảm thấy có ý nghĩa hơn nếu so với ở Cố Cung.

Hơn nữa Diệp Thiên còn phát hiện, xây dựng Tứ Hợp Viện cực kỳ chú ý phong thuỷ, từ lựa chọn, xác định vị trí đến xác định mỗi một tòa kiến trúc đều như dùng thước đo cụ thể, đều không bàn mà hợp ý nhau tại Bắc Phương Bát Quái trong phong thuỷ.

Ở ngay cổng Tứ Hợp Viện, còn bất chợt thấy mấy ông lão ngồi ở dưới cây đại thụ đánh bài chơi cờ, khi láng giềng đi qua, một tiếng ân cần thăm hỏi " ông ăn uống gì chưa", cũng khiến Diệp Thiên nghe được mà cảm giác ấm áp vô cùng.

Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, một đôi tuấn nam mỹ nữ đi ở trong ngõ hẻm, có vẻ có chút bắt mắt, nhưng mấy năm nay ban nghành tương quan đã bắt đầu quy hoạch văn hóa ngõ hẻm và Tứ Hợp Viện thành địa điểm du lịch, người ở đây thật ra cũng không còn thấy quá lạ lẫm.

- Số XXX khu nhà X Tứ Hợp Viện.

Đi vào trước một cái cổng lớn, Diệp Thiên đứng lại, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tấm biển treo hai bên cổng lớn.

- Khu cơ quanhành chính ?

Nhìn thấy chữ màu đen trên tấm biển trắng để cạnh cửa, Diệp Thiên há hốc mồm, tiếp tục ngẩng đầu nhìn số nhà, đúng vậy mà, cha nói chính là chỗ này.

- Diệp Thiên, cậu không lầm chứ?

Vu Thanh Nhã cũng hỏi.

Diệp Thiên lại xác nhận một vài biển số nhà, lắc lắc đầu, nói:

- Đúng vậy, chính là chỗ này, nhưng ... sao biến thành cơ quan rồi nhỉ?

- Ồ, hai vị đây là có chuyện gì?

Đang lúc Diệp Thiên muốn đi vào hỏi một chút, một người chừng ba mươi tuổi từ trong cửa đi ra.

- Ôi, không có việc gì, chúng em là sinh viên trường Thanh Hoa, cảm thấy hứng thú với Tứ Hợp Viện, tới nơi này xem một chút ...

Diệp Thiên biết, Tứ Hợp Viện này hai mươi năm trước vẫn là nơi ông nội ở, hiện tại biến thành văn phòng cơ quan, trong chuyện này khẳng định có lý do.

- Thì ra là sinh viên trường Thanh Hoa, thế nào, muốn vào xem hả?

Nghe được là sinh viên Thanh Hoa, người đàn ông kia nhiệt tình hơn vài phần, đôi chân vốn đã định đi ra cửa cũng thu trở về.

- Ha ha, muốn thì thật rất muốn, cũng không biết có tiện không ạ? Anh ơi, xưng hô với anh như thế nào nhỉ?

Diệp Thiên cười cười, lấy trong túi ra một bao Hồng Tháp Sơn, xé bao bên ngoài, đưa cho người kia một điếu.

Diệp Thiên không hút thuốc lá, thuốc này là lúc buổi sáng Từ Chấn Nam nhét vào túi hắn, theo như lời của Từ Chấn Nam, đi ra bên ngoài, nên mời thuốc trước, chuyện gì cũng nhất định sẽ dễ dàng hơn.

- Ha ha, tiểu tử ngươi thật biết nói chuyện, không giống các sinh viên bình thường ...

Nhìn thấy hành động này của Diệp Thiên, người nọ nở nụ cười, tiếp nhận thuốc lá nói:

- Anh là chủ nhiệm ở đây, tên Mã Bình, đúng rồi, em là người Bắc kinh à? Sao lại cảm thấy hứng thú với kiểu nhà cũ này?

Là một khu Tứ Hợp Viện được bảo dưỡng tương đối tốt, bình thường không ít người muốn vào xem, nhưng người Bắc Kinh gốc lại cũng không có nhiều hứng thú với nơi này, Mã Bình nghe khẩu âm Diệp Thiên, đoán hẳn là người Bắc kinh, nên cảm thấy có chút kỳ quái.

- Mã chủ nhiệm, bạn gái của em không phải người Bắc Kinh, cô ấy muốn vào xem...

Lời nói của Diệp Thiên khiến sắc mặt Vu Thanh Nhã đỏ lên, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nhưng nhìn thấy vậy, trong mắt Mã chủ nhiệm, cũng giống như hai người tuổi trẻ đang liếc mắt đưa tình .

- Được, hôm nay cuối tuần người không nhiều lắm, anh dẫn hai em đi xem...

Mã Bình gật đầu đồng ý.

- Ai là bạn gái của cậu chứ? Da mặt thực dày...

Đi theo phía sau Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã nhỏ giọng nói.

Diệp Thiên nghiêng đi mình sang bên tai Vu Thanh Nhã, nói :

- Hả? Không đúng vậy sao, được thôi, lát nữa mình sẽ giải thích với Mã chủ nhiệm, liền nói cậu không phải bạn gái của mình ...

- Cậu dám!

Bị lời nói của Diệp Thiên thổi tới trong lỗ tai, Vu Thanh Nhã chỉ cảm thấy cả người run lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào giống ăn mật.

Đây là một khu Tứ Hợp Viện cỡ trung, gian chính có 2 gian, phía đông, tây có 3 gian nhà, trước nhà có hành lang tránh gió mưa, mặt đất đều là lát gạch, sân trước và sau tường vốn dĩ bị phân cách đã được thông nhau, có vẻ khá rộng rãi.

Nhìn thấy nơi mà cha sống từ nhỏ, trong lòng Diệp Thiên có chút kích động, nhưng trên mặt vẫn không chút cảm xúc.

- Mã chủ nhiệm, tòa nhà này nếu là ngày xưa, nói không chừng chính là chỗ ở của Thượng Thư đại thần, nhưng bây giờ lại là của quốc gia sao?

- Không phải, nhà này quyền tài sản vẫn là tư nhân, bác gái họ Diệp cho cơ quan thuê sử dụng, bà ấy cũng là chủ nhiệm cũ ở nơi này ...

Mã chủ nhiệm hiển nhiên không phòng bị đối với Diệp Thiên, nói mấy câu này khiến cho Diệp Thiên biết được tin tức muốn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện