- Bác Diệp?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hắn vốn cho là đây cũng là một trong những tòa nhà thuộc tài sản cá nhân bị quốc gia thu làm tài sản chung, không ngờ nhà này vẫn còn về nhà họ Diệp.

So với những Đại Tạp Viện có nhiều hộ gia đình sinh sống do đặc thù lịch sử, hiển nhiên nhà này càng dễ dàng thu hồi, người mà Mã chủ nhiệm nói, rất có thể chính là cô của Diệp Thiên, từng là chủ nhiệm tiền nhiệm ở nơi này.

Hơn nữa Diệp Thiên tính ra nếu có thể thu hồi nhà này, cũng không tiện đâu, phải biết rằng, loại Tứ Hợp Viện này hàng năm cũng tốn không ít phí bảo dưỡng, nếu không có người ở trong này làm việc, chỉ sợ sớm đã hoang tàn không chịu nổi .

- Vị lão chủ nhiệm kia thật đúng là rất đức độ, nhà tốt như vậy không ở, lại cho thuê làm công sở ...

Diệp Thiên lơ đãng nói.

- Cũng không phải vậy, ôi, phương diện này cũng có những chuyện khác, quyền tài sản căn nhà cũng không phải của lão chủ nhiệm, nghe nói là năm xưa em trai bà ấy không trở về ... Ơ? Anh nói với em những chuyện này làm gì nhỉ?

Người Bắc Kinh từ trước đến nay đều hay nói chuyện, từ tài xế xe taxi đến người bảo vệ, nói đến chuyện gì tuyệt đối là thao thao bất tuyệt, vị Mã chủ nhiệm này cũng là như thế, đã nói là nói xả xa.

- Ha ha, em là người cũng rất tò mò, Mã chủ nhiệm, không quấy rầy anh nữa, chúng em còn phải quay về trường học, liền cáo từ trước ...

Diệp Thiên có được tin mình muốn biết, cũng không cần phải ở chỗ này thêm nữa, thành thật mà nói, có muốn lấy lại khu Tứ Hợp Viện này hay không, bản thân hắn không vấn đề, lúc này còn phải nghe ý kiến của cha.

- Ôi, chàng trai, còn chưa hỏi cậu tên gì đây...

Mã chủ nhiệm đang tán gẫu rất thoải mái, Diệp Thiên liền đánh trống lui đường, không khỏi chạy theo hỏi một câu.

- Em họ Diệp...

Tiếng của Diệp Thiên vang xa xa trong ngõ hẻm, Mã chủ nhiệm nghe được mà sửng sốt, còn muốn truy vấn thêm , nhưng hình bóng hai người đã biến mất ở trong ngõ hẻm .

----------------

- Diệp Thiên, cậu định làm như thế nào ?

Từ ngõ hẻm Bắc Kinh đi về trường Thanh Hoa, Diệp Thiên cùng Vu Thanh Nhã tìm được một chỗ rất tình tứ trước một khách sạn ngồi xuống, khách sạn cũng không lớn, nhưng dùng mấy tấm gỗ làm thành vị trí ngồi, thực rất được các đôi tình nhân hoan nghênh.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Không biết, chuyện này ba của mình làm chủ, mình không thể đưa ra chủ ý...

- Vậy cậu gọi điện thoại cho chú Diệp đi?

Vu Thanh Nhã móc ra di động từ trong bao.

- Được rồi...

Diệp Thiên cũng không còn chối từ, tiếp nhận điện thoại, hắn đang muốn hỏi cha một chút về chuyện làm ăn kia.

- Cha, là con, Tiểu Thiên...

Điện thoại liên lạc được rồi, Diệp Thiên báo cho cha tên mình.

- Tiểu Thiên à, ở trường học có khỏe không? Đúng rồi, đây là dùng di động của ai thế?

Bên đầu dây Diệp Đông Bình tín hiệu không tốt lắm, thanh âm nghe có chút mơ hồ.

- Vâng, là điện thoại của Vu Thanh Nhã ...

Diệp Thiên giải thích một câu, nói tiếp:

- Ba, hôm nay con đi về nhà cũ ...

- Cái gì? Con đi sao?

Tiếng của Diệp Đông Bình mạnh mẽ lên cao.

- Nơi đó bây giờ là một cơ quan, hình như là bác gái cho người ta thuê, nghe nói... Nghe nói quyền tài sản hình như vẫn thuộc về ba ...

Diệp Thiên cũng không dám chắc, nhưng theo lời của Mã chủ nhiệm, có vẻ như ngôi nhà này là thuộc về cha.

- Con … con có gặp bác không?

Diệp Đông Bình hiển nhiên cũng không quan tâm quyền sở hữu căn nhà.

- Không ạ, hình như bác đã về hưu, hay là... con đi tìm xem?

- Trước mắt đừng đi, con mới đến nhà kia, đừng làm cho người ta hiểu lầm hai cha con mình muốn khu nhà đó ...

Kích động đã qua, thanh âm của Diệp Đông Bình có chút mệt mỏi.

- Vậy được ạ, đúng rồi, ba, chuyện cái đỉnh Chiến quốc của ba thế nào? Thất bại à?

Nói chuyện với cha, không cần phải quanh co lòng vòng, Diệp Thiên trực tiếp hỏi chuyện.

- Tiểu tử, con nói đúng rồi...

Giọng tức giận của Diệp Đông Bình truyền tới.

- Ba cũng buồn bực, thứ này vô luận là nhìn tạo hình hay là chất liệu, đều giống như đồ rất cổ, làm sao lại là một món đồ giả được nhỉ?

Làm kinh doanh đồ cổ bảy tám năm, Diệp Đông Bình cũng gặp phải không ít đồ giả bị người khác qua mặt, nhưng ông quả thật cũng có nhãn lực, trên căn bản luôn là xuôi gió xuôi buồm, nhưng lại không nghĩ rằng, thứ mà ông cho là quan trọng nhất này, lại đập vào tay mình.

Mấy ngày hôm trước Diệp Đông Bình cầm đỉnh có ba chân này, đi Nam Kinh tìm một vị chuyên gia giám định rất nổi danh về đồng thau ở quốc nội nhờ xem qua, lúc ấy đã bị nhận định là đồ giả.

Diệp Đông Bình còn chưa từ bỏ ý định, lại cầm đi làm giám định niên đại, kết quả mấy ngày hôm trước mới biết, đồ vật tuyệt đối không lâu hơn ba mươi năm, điều này làm cho Diệp Đông Bình nhất thời chết lặng, mất vài ngày mới lấy lại bình tĩnh.

- Ba, có hại cũng chưa hẳn là họa, dù sao trong nhà cũng không thiếu bảo vật, cần thiết thì bán đi vài món, quay vòng một chút là được !

Diệp Thiên biết, ở quốc nội mà nói, việc kinh doanh đồ cổ của Diệp Đông Bình xem như làm tương đối sớm, trên tay thật đúng là trữ được không ít hàng tốt, những năm qua đồ cổ mua về giá ba trăm, năm trăm đồng, hiện tại bán ba vạn, năm vạn, thậm chí đến mười vạn đều thực bình thường.

- Ôi, tiểu tử ngươi không biết chứ, lần này ba thật sự thua rồi, hai năm kinh doanh cũng không lại!

Diệp Đông Bình thở dài, nhưng lập tức ý thức được, nói những chuyện này với Diệp Thiên, không phải khiến con trai thêm lo nghĩ hay sao? Lập tức lại nói:

- Tiểu Thiên, con cứ lo việc học của học, đừng động vào việc này, lúc nào ba lại cho con thêm chút tiền nữa...

Diệp Đông Bình tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng bản thân rất rõ ràng, lần này việc kinh doanh thật sự bị tổn thất nghiêm trọng.

Làm kinh doanh đồ cổ, có rất nhiều giao dịch đều là lấy vật đổi vật, có chút tài chính cũng đều dùng đi thu mua đồ cổ hết, lúc này đây trên tay Diệp Đông Bình chữ "Tiền" đang căng thẳng.

Vì mua cái đỉnh có ba chân này, Diệp Đông Bình không chỉ đem toàn bộ vốn lưu động của mình ném vào, còn hỏi mượn Phong Huống hai mươi vạn, có thể nói hiện tại trong túi của ông còn sạch hơn cả mặt.

Bết bát hơn chính là, chuyện Diệp Đông Bình mua đồ giả, không biết là người nào trong giới sưu tầm truyền ra ngoài, tục ngữ nói "họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai", những người này cũng ăn theo .

Diệp Đông Bình vừa mới gọi mấy cuộc điện thoại, muốn bán vài món trước kia người khác xem trọng, không ngờ mấy người kia mở miệng đều muốn đè giá xuống thật thấp, chính là vì biết Diệp Đông Bình cần gấp tài chính quay vòng.

Như vậy, Diệp Đông Bình cũng rơi vào tình huống khó xử, đem đồ vật bán đi, mình sẽ tổn thất thảm trọng, không bán đi, nói khoa trương chút, ngay cả tiền cơm sáng mai đều không còn, huống chi mỗi tháng mấy cửa hàng đều phải dùng phí tổn không nhỏ.

Diệp Đông Bình cũng là người sĩ diện, không dễ dàng há mồm vay tiền người khác, hơn nữa mới cầm hai mươi vạn từ chỗ Phong Huống, lại càng không mở nổi miệng , cho nên vừa rồi nói với con trai, hoàn toàn là thật lòng ... nhưng lại cãi ngang.

- Ba, là có người muốn ép giá cha đúng không? Khỏi để ý những người đó, lúc nào con chuyển một vạn lại cho ba nhé, sáng mai hẳn là có thể đến tài khoản, ba chống đỡ được hai tháng là ổn thôi ...

Nghe được lời của cha, Diệp Thiên lập tức phản ứng lại, nhìn thấy cha làm kinh doanh đồ cổ nhiều năm như vậy, Diệp Đông Bình chắc hẳn cũng rất rõ nội tình.

- Haiz, không cần, ba không có việc gì, con lo học tập là được? … Alo, alo… Mẹ nó, ngay cả bưu chính cũng bắt nạt ta!

Diệp Đông Bình đang nói chuyện, đã thây trong điện thoại truyền đến tràng "Tút tút", tiếp tục gọi đi, lại không sao gọi được, cảm giác như điện thoại ngoài vùng phủ sóng, khoảng thời gian này điện thoại vẫn là thu phí hai đầu, nghe điện thoại một chút cũng không thể không chi tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện