- Thanh Nhã, tiểu pháp sư kia không tay trong tay đi với cậu à?

Đang chờ Diệp Thiên mua nước về, Vu Thanh Nhã nhận ra tiếng nói của Vệ Dung Dung, câu nói đầu tiên nghe được đxa khiến cô đỏ bừng cả khuôn mặt, cái gì mà tay trong tay chứ.

- Dung Dung, nói những thứ này nữa mình lờ cậu đi đấy, mình đều nói với cậu rồi, chúng mình chỉ là bạn cũ, bạn bậc tiểu học...

- Có quỷ mới tin cậu!

Trong di động truyền đến chính xác là tiếng cười khinh thường của Vệ Dung Dung, nói:

- Ừ, cậu cẩn thận một chút, đừng làm cho cậu ta coi thường, đúng rồi, ba của mình nói hôm nào mời cậu về nhà dùng cơm...

Vệ Dung Dung chính là cô bé được nuông chiều từ bé, nhưng đầu óc rất lanh lợi, nếu cô nói ra dụng ý cha cô mời ăn cơm, chỉ sợ Vu Thanh Nhã nhất định sẽ không tới .

- Ừ, giúp mình chuyển lời cảm ơn chú Vệ, thôi, không nhiều lời với cậu, mình tắt máy trước nha...

Nhìn thấy Diệp Thiên đã đi tới, Vu Thanh Nhã vội vàng dập máy.

- Thanh Nhã, chém gió với ai vậy? Mệt nhỉ, này, nước khoáng của cậu ...

Diệp Thiên đi mua nước về, ngồi bên cạnh Vu Thanh Nhã.

Cùng với chai nước khoáng còn có một khăn tay, tuy rằng Diệp Thiên lớn như vậy, nhưng chưa từng ra ngoài đi chơi cùng cô gái nào, nhưng kỳ thật không có nghĩa là Diệp Thiên sơ ý.

- Cám ơn, nói chuyện cùng Dung Dung một chút, chú Vệ bảo mình đến nhà ông ấy ăn cơm...

Vu Thanh Nhã cười cười, nhận chai nước khoáng chuẩn bị mở nắp bình, lại phát hiện đã bị Diệp Thiên mở rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy chút dịu ngọt.

- Vệ Dung Dung, ba cô ấy chơi cổ phiếu à?

Diệp Thiên thuận miệng hỏi.

- Ừm, đúng rồi, làm sao cậu biết ? Diệp Thiên, hôm đó cậu nói thật không dễ nghe, khó trách Dung Dung tức giận...

Người chị em tốt, Vu Thanh Nhã vẫn rất quan tâm, ở trường Thanh Hoa học một năm, tính tình của Vệ Dung Dung đã giúp cô cản rất nhiều nam sinh gây rối.

-Ôi, lời nói thật thì khó nghe mà, thôi, không nói chuyện này nữa ...

Diệp Thiên thở dài, người này phải chịu chút thua thiệt thì sau này mới có thể nhớ kỹ những lời khó nghe này, sớm biết chuyện hôm nay làm gì có tương lai đây?

- Về sau cậu đừng cứ mãi gây chuyện làm Dung Dung tức giận vậy...

Vu Thanh Nhã cũng không muốn lại tiếp tục cái đề tài này, sau khi uống một hớp nước, có chút kỳ quái hỏi Diệp Thiên hỏi:

- Diệp Thiên, làm sao mà cậu đi nhanh như vậy, rất nhiều cảnh đẹp cũng chưa xem mà? Cậu bảo học ngành kiến trúc, sao không nghĩ đến xem kiến trúc Cố Cung nhỉ?

- Ngành kiến trúc?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười khổ, nói:

- Coi như là vậy đi, kiến trúc Cố Cung rất lớn, mặc dù bố cục có chút vấn đề, nhưng cũng coi là kiến trúc cổ cao cấp nhất đất nước...

Chỉ sợ ngoài chính bản thân Diệp Thiên, không ai ngờ hắn đăng ký học ngành kiến trúc, cũng là bởi vì có liên quan đến kiến trúc phong thủy mà thôi, nếu trường Thanh Hoa mở ngành Kinh Dịch quốc học, hắn nhất định sẽ đang ký ngành đó.

- Khoác lác, cậu mới học vài ngày, có thể nhìn ra kiến trúc Cố Cung có khuyết điểm sao?

Vu Thanh Nhã là một là cô gái có tư tưởng theo tự nhiên, không bởi vì thân cận Diệp Thiên liền đồng ý thuyết pháp của hắn, nghe vậy liền liếc Diệp Thiên một cái, nói tiếp:

- Cố Cung chính là một trong 5 cung điện đứng hàng đầu thế giới, mình không tin cậu có thể nhìn ra cái gì gọi là khuyết điểm!

Nghe được Vu Thanh Nhã nói vậy, Diệp Thiên sờ sờ cái mũi, nụ cười khổ trên mặt cũng càng thêm rõ ràng .

Diệp Thiên có lý do không muốn giải thích, nhưng bị bạn gái xem thường cũng không mấy dễ chịu, hắn tuy rằng chín chắn, nhưng cũng chỉ là một thanh niên mười tám tuổi, nghĩ một chút, lại hỏi ngược lại:

- Thanh Nhã, cậu có biết chuyện sau khi Chu Lệ lên ngôi hay không, từ năm thứ mười tám Vĩnh Lạc đến năm thứ hai mươi lăm năm Vạn Lịch, tổng cộng hơn một trăm bảy mươi năm, Tiền Tam Điện của Cố Cung này đã gặp hoả hoạn không dưới 4 lần, nguyên nhân là gì?

- Cung điện mà chúng ta vừa tới đã từng xảy ra hỏa hoạn sao?

Vu Thanh Nhã học ngành tin tức, đối với những sự việc lịch sử này kỳ thật không biết, nhìn thấy kiến trúc xa hoa này, cô đâu dễ dàng tin được những thứ này là do trùng tu lại.

- Cố nhiên, điện Thái Hòa, điện Trung Hòa, điện Bảo Hòa, ba tòa điện này, ít nhất bị hỏa họan thiêu huỷ xây lại bốn lần...

Diệp Thiên vuốt cằm.

- Người thi công Cố Cung mặc dù là nhân vật rất tài giỏi, thiết kế và kiến trúc của Cố Cung, từ góc độ kiến trúc mà nói, coi như là một kiệt tác không gì sánh kịp, nhưng đối với phong thuỷ, thì quá mức thô, hoặc là nói nó thái quá theo đuổi vương quyền uy nghiêm, mà xem nhẹ một số việc …

- Phong thuỷ? Diệp Thiên, không phải nhiều năm như vậy cậu vẫn còn học cái này chứ?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã có chút không tin, cũng khó trách, người sinh ra ở hiện đại, cho dù không có bao nhiêu văn hóa, thái độ đối với phong thuỷ tướng thuật cũng rất coi thường, càng khỏi cần nói những người được gọi là lá ngọc cành vàng này.

- Thanh Nhã, trong học thuyết phong thuỷ, tam giác thuộc về hỏa, vị trí Tiền Tam Điện này, đã hình thành phương vị tam sát, hơn nữa cậu nhìn bên cạnh này, cũng là hình tam giác, nếu đụng tới Ngũ Hoàng Niên Phân, nhất định sẽ cháy ...

Khi Diệp Thiên mới vào Cố Cung, thật là bị kiến trúc phong thuỷ này làm cho ngây ngất.

Nhưng hắn cẩn thận quan sát, phong thuỷ Cố Cung này về sau đã được cao nhân đổi qua, có lẽ từ sau nhà Thanh, Tiền Tam Điện không còn bị hoả hoạn lớn, nhưng điều này Diệp Thiên sẽ không nói tỉ mĩ cho Vu Thanh Nhã.

- Hừ, Dung Dung nói không sai, cậu thật đúng là tiểu phù thủy!

Vu Thanh Nhã hoàn toàn không hiểu Diệp Thiên nói những gì, nói móc Diệp Thiên một câu, lại nói:

- Diệp Thiên, cậu còn muốn xem Cố Cung không? Chúng ta đi dạo ngõ hẻm đi?

Ở trong nội cung lâu, cũng có một cảm giác trang nghiêm, điều này làm cho Vu Thanh Nhã cảm thấy thực không thoải mái, thầm nghĩ:

- Hai người đi ở các ngõ hẻm cổ kính, u tĩnh của Bắc Kinh, có lẽ mới là... mới giống người yêu chăng?

Nghĩ đến cái từ này, trên mặt Vu Thanh Nhã không khỏi đỏ ửng, cũng may ngày nóng lại nhiều người, Diệp Thiên cũng không chú ý, ai ngờ cô gái bên cạnh lại đang suy tư những điều này.

- Được, chúng ta đi vào ngõ nhỏ...

Cố Cung quả thật cũng không có gì xem nữa, Diệp Thiên đứng dậy, dao động một chút, nói:

- Thanh Nhã, ba của mình là người Bắc kinh, cậu cũng biết chứ?

- Biết, nếu không tiếng Bắc Kinh của cậu sao có thể nói tốt như vậy? Trước đây chúng mình đều thực hâm mộ đấy...

Vu Thanh Nhã cũng là cô gái lanh lợi, nghe vậy không khỏi mở to hai mắt nhìn, nói:

- Diệp Thiên, không phải cậu còn có thân thích ở Bắc Kinh đấy chứ?

- Đúng, là có người thân thích ở Bắc Kinh, nhưng ... các cô ấy có nhận ra mình hay không, mình cũng không biết...

Diệp Thiên cũng không muốn gạt Vu Thanh Nhã, nhưng nụ cười cũng thực chua sót, trong niên đại đó, chuyện tình điên cuồng cũng có thể sinh ra, nhưng sinh ra ở nhà bọn họ, cũng đã khiến cha hắn áy náy nhiều năm như vậy.

Thấy Diệp Thiên có chút biến sắc, Vu Thanh Nhã không khỏi chấn động đau lòng, liền nắm bàn tay của Diệp Thiên, nói:

- Diệp Thiên, chúng ta đi xem trước đã, cậu đừng như vậy được không?

- Cậu không sợ mình đang dối gạt tình cảm của cậu sao?

Diệp Thiên bỗng nhiên nở nụ cười hư hỏng, khiến Vu Thanh Nhã bỗng nhiên giơ chân, cười đuổi theo, tiếng cười thanh thúy của thiếu nam thiếu nữ quanh quẩn vang lên trên không trung giữa Cố Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện