"Loại người như vậy trời sinh đã hư đốn!" — Ninh Nhĩ Mạn giận dữ mắng to.

Cô ta càng nghĩ càng uất ức. Mẹ mình bệnh nặng, vậy mà Sở Tiêu Tiêu lại không chịu bán thuốc cho nhà họ. Bọn họ đâu phải không trả tiền? Chỉ vì chuyện này mà cô ta bị mắng lên mắng xuống trong nhà biết bao nhiêu lần!

"Nếu không phải định đẩy người ta xuống hồ bơi, sao tự dưng lại lên tầng hai làm gì chứ?" — Âu Dương Na Kha cũng căm hận chẳng kém. Vì Sở Tiêu Tiêu không bán thuốc cho cô của mình mà gần đây cô ta sống chẳng khác nào như ngồi trên đống lửa, ngày nào cũng bị người nhà trách mắng.

"Loại người như vậy mà cũng gọi là thiên tài à…" — Âu Dương Na Kha còn chưa kịp nói hết, đã bị Âu Dương Văn Hạo và Ninh Thụy Quang đạp thẳng ra hiện trường.

“Bốp! Bốp!”

"Á! Á!"

"Để xem mày còn nói năng linh tinh nữa không! Tao đánh c.h.ế.t mày, cái đồ nghiệt chủng!"

Hai người kia giơ tay tát thẳng lên mặt hai cô gái. Ra tay không hề nhẹ.

Họ thật sự đã quá mệt mỏi. Đã nói không biết bao nhiêu lần, đừng đi trêu chọc Sở Tiêu Tiêu nữa, thế mà vẫn không nghe. Hối hận nhất đời này của họ, có lẽ chính là vì đã quá nuông chiều nên mới nuôi ra hai đứa con gái vô pháp vô thiên thế này.

Phó Diệc Thần lạnh nhạt nói: "Hai người muốn dạy con thì làm ơn mang về nhà mà dạy."

Ninh Thụy Quang và Âu Dương Văn Hạo nghe vậy thì không nói thêm gì, lập tức kéo hai đứa con gái rời khỏi hiện trường.

Không khí nhanh chóng yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Giang Du Nhiên.

"Sao hả, Giang Du Nhiên? Cô thật sự chắc chắn là do tôi đẩy cô xuống?" — Sở Tiêu Tiêu cất tiếng hỏi, giọng điệu bình tĩnh đến lạnh lẽo.

Giang Du Nhiên rất muốn cắn răng khẳng định là vậy, nhưng khi thấy nét mặt bình thản, không hề lo sợ của Sở Tiêu Tiêu, cô ta lại do dự. Chẳng lẽ Sở Tiêu Tiêu còn có bằng chứng gì sao? Ngay lúc cô ta còn đang lưỡng lự, Sở Tiêu Tiêu lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa.

Ánh mắt kiên định và lạnh lùng của Sở Tiêu Tiêu khiến Giang Thành Lâm cực kỳ khó chịu. Anh ta bước lên chắn trước mặt Giang Du Nhiên, nhìn thẳng vào Sở Tiêu Tiêu, không hề nao núng.

Anh ta đã trắng tay, còn gì để mất nữa đâu?

Giọng nói mỉa mai vang lên: "Lúc đó tầng hai chỉ có hai người bọn cô, không phải cô đẩy, chẳng lẽ cô muốn nói là Du Nhiên tự nhảy xuống à?"

Người xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán.

Bối cảnh của Sở Tiêu Tiêu ai cũng biết, không ai dám lên tiếng, nhưng Giang Du Nhiên và Giang Thành Lâm thì lại dễ để chỉ trích hơn.

"Giang Thành Lâm đúng là điên rồi, lại vì Giang Du Nhiên công kích Sở Tiêu Tiêu. Mấy tin trên mạng chắc là thật, hai người họ có quan hệ bất chính!"

"Không có quan hệ m.á.u mủ thì sao? Cùng nhau lớn lên, vậy mà cũng làm ra loại chuyện này, thật là kinh tởm!"

"Bạn trai Giang Du Nhiên đâu rồi? Diệp Truyền Xa biến đâu mất tiêu, chẳng thấy đâu từ đầu đến giờ. Người ra mặt đầu tiên lại là anh cả ‘hờ’?"

"Không chừng Diệp Truyền Xa đã nhìn thấu mọi chuyện, đang âm thầm cắt đứt quan hệ đây mà."

Lời ra tiếng vào như kim châm khiến Giang Du Nhiên hoảng loạn. Cô ta vô thức kéo giãn khoảng cách với Giang Thành Lâm, liếc mắt tìm kiếm khắp nơi. Đúng thật — Diệp Truyền Xa không có ở đây.

Toàn thân lạnh toát.

Mất mặt đến thế này, còn mặt mũi nào nhìn người khác?

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Giang Du Nhiên oán độc trừng Sở Tiêu Tiêu. Tất cả đều là tại cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta gào lên nghẹn ngào: "Thôi được, chuyện này bỏ qua đi! Tôi không truy cứu nữa! Hay là nói… tôi cũng chẳng đủ khả năng để truy cứu. Ai mà dám đụng đến Quảng An Đường chứ?"

Nói rồi cô ta vừa khóc vừa định rời khỏi nhưng chưa đi được mấy bước, Sở Tiêu Tiêu liền túm lại, mạnh tay kéo cô ta ngã nhào xuống đất.

"Cô còn muốn gì nữa? Muốn bức c.h.ế.t tôi sao?" — Giang Du Nhiên ôm chặt lấy chiếc áo khoác, nước mắt đầm đìa.

Sở Tiêu Tiêu bình thản đáp: "Không muốn gì cả, chỉ muốn làm rõ ràng mọi chuyện."

Cô đã có chuẩn bị từ trước, tất nhiên không thể để con “trà xanh” này trốn tránh dễ dàng như vậy.

Vừa định mở miệng, một giọng nữ quen thuộc vang lên:

"Chân tướng là gì, tôi có đây. Chúng ta cùng xem thử, là nữ ác độc đẩy người hay là tiểu bạch liên tự mình nhảy xuống vu khống người khác?"

Đường Hoan Hoan mang giày cao gót bước tới, ánh mắt đảo qua Giang Du Nhiên rồi dừng lại trên người Giang Thành Lâm.

"Chiêu trò thấp kém thế này mà cũng lừa được anh sao? Đàn ông đúng là không phân biệt được loại trà xanh nào."

Thật ra, lúc bữa tiệc đang nhạt nhẽo, cô lên tầng hai hóng gió, ai ngờ lại quay được một màn kịch xuất sắc như thế.

"Tôi thấy rõ Giang Du Nhiên tự nhảy xuống. Sở Tiêu Tiêu muốn kéo lại, nhưng chỉ túm được váy cô ta. Chất vải tệ quá nên mới rách ra, người rơi xuống."

Giang Du Nhiên hoảng hốt: "Cô nói bậy! Cô dám vu khống tôi!"

Cô ta vừa khóc vừa oán trách: "Tôi biết cô và Sở Tiêu Tiêu thân thiết, nhưng cũng đừng vì vậy mà đổ oan cho tôi. Các người đang ép tôi vào chỗ chết!"

Sở Tiêu Tiêu và Đường Hoan Hoan cùng nhìn nhau: "Chúng tôi thân nhau? Hôm nay mới là lần đầu gặp nhau, cảm ơn."

"Thôi khỏi giả bộ! Cứ đợi đó xem cô còn cãi được nữa không!" — Đường Hoan Hoan thản nhiên lấy điện thoại, mở đoạn video quay lại khi ở tầng hai.

Lúc cô tìm nhân viên kỹ thuật cũng mất chút thời gian, nhưng rất nhanh sau đó, đoạn video đã được chiếu lên màn hình lớn bên ngoài sảnh tiệc.

Mọi người đều nhìn thấy — đúng như lời Đường Hoan Hoan nói. Giang Du Nhiên tự nhảy, Sở Tiêu Tiêu đưa tay kéo nhưng chỉ kịp nắm trúng váy.

Toàn tiệc náo động.

"Giang Du Nhiên đúng là ác độc. Không chỉ muốn hại người khác, mà còn dám hại cả chính mình để vu khống!"

"Diễn giỏi thật đấy! Mới nãy khóc lóc thảm thiết làm tôi suýt bị lừa!"

"Chưa từng thấy ai thủ đoạn bẩn thỉu đến mức này!"

Có người còn không quên cảnh cáo chồng mình:

"Thấy không? Đây mới là tiểu bạch liên chính hiệu! Khóc lóc, đáng thương, anh mà dám rơi vào lưới thì đừng trách tôi!"

"Phải đó! Sau này hễ thấy đứa nào vừa khóc vừa run là tôi chạy luôn cho rồi!"

Giang Du Nhiên cứng đờ cả người.

Cô ta không ngờ lại bị quay lại đoạn video, không ngờ tất cả đều bị vạch trần.

Cả người hoảng loạn, trong lòng tràn đầy không cam tâm. Bao nhiêu tính toán, cuối cùng chỉ đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của đám đông.

Cô ta không dám nhìn Giang Thành Lâm, càng sợ nếu anh ta vì chuyện này mà thay đổi kế hoạch.

Nghĩ đến đó, Giang Du Nhiên... ngất xỉu tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện