Cũng tốt, đỡ tốn công ra tay.

Ánh mắt Sở Tiêu Tiêu dừng lại ở phía sau lưng Giang Du Nhiên, nơi phần lưng lễ phục đã bị cô động tay động chân trước đó — chỉ cần một chút lực là bung. Cộng thêm hồ bơi phía dưới… cô còn đặc biệt chuẩn bị “quà” cho Giang Du Nhiên. Tới lúc đó, chắc chắn sẽ rất “kinh hỉ” cho xem.

Hai người nhanh chóng đến sân phơi tầng hai. Ở đây được trang trí rất đẹp, ánh đèn dịu nhẹ, bầu không khí sang trọng. Bên dưới là một bể bơi lớn — nếu mở tiệc hồ bơi thì sân phơi này chính là khu vực nhảy cầu. Nhảy từ tầng hai xuống thì không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Giang Du Nhiên đi đến sát lan can, tâm trạng vô cùng sảng khoái, quay đầu lại nhìn Sở Tiêu Tiêu. Cô ta không còn là dáng vẻ nhu nhược như trước nữa, cằm ngẩng cao, ánh mắt đắc ý: “Sở Tiêu Tiêu, tao thật sự rất ghét mày! Từ nhỏ tao đã là đại tiểu thư Giang gia, được ba mẹ thương yêu, năm người anh trai cũng nâng niu trong lòng bàn tay. Mày nói thử xem, sao tao có thể thích một đứa đến cướp hết tình cảm của tao?”

Sở Tiêu Tiêu chỉ thấy buồn cười. Nếu Giang Du Nhiên biết mình vốn chẳng phải con ruột của Giang gia, còn tình cảm của mấy người anh em kia chỉ là dựa trên giá trị lợi dụng, không biết cô ta sẽ phản ứng thế nào.

Đứng ở hai đầu chiến tuyến, đã là chuyện của hai đời.

“Tao cũng không thích mày, hay đúng hơn là, tao chẳng ưa gì bất kỳ ai trong Giang gia đó cả.”

Trong lúc nói chuyện, Giang Du Nhiên đã âm thầm dịch chuyển vị trí, tìm góc thuận lợi nhất để nhảy. Trong lòng cô ta cũng có chút run sợ — dù gì thì cũng chưa từng thử nhảy từ độ cao như thế. Nhưng chính vì chưa có kinh nghiệm, nên càng giống thật.

Nghĩ đến đó, cô ta cắn răng hạ quyết tâm, nhấc chân bước thẳng ra khỏi lan can.

Sở Tiêu Tiêu đã sớm chuẩn bị, nhanh tay kéo mạnh một cái.

"Xoẹt" — một tiếng xé toạc vang lên.

Lễ phục của Giang Du Nhiên bị xé toạc, rơi lại trong tay Sở Tiêu Tiêu. Cô ta chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, chưa kịp phản ứng thì thân thể đã rơi thẳng xuống hồ bơi.

Tiếng hét chói tai vang lên.

Sở Tiêu Tiêu lập tức kêu lớn: “Có người rơi xuống nước! Mau tới cứu người!”

Giọng cô vang khắp nơi, yến hội lập tức náo loạn. Mọi người túa ra.

Giang Du Nhiên rơi vào đáy tuyệt vọng. Chiếc váy bị xé toạc, ngay cả nội y cũng không còn — hiện giờ, trên người cô ta chỉ còn lại một chiếc quần lót nhỏ bé. Nhìn thấy đám đông đang chạy về phía mình, sắc mặt cô ta tái mét. Không có gì che thân, cô ta căn bản không dám lên bờ.

Đúng lúc này, đồng tử cô ta đột ngột co rút — có gì đó lướt qua chân.

Tiếng hét còn thảm thiết hơn ban nãy vang lên.

Giang Du Nhiên rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ, bản năng cầu sinh khiến tốc độ bơi của cô ta tăng vọt. Miệng hét không ngừng: “Cứu mạng! Có rắn! Cứu mạng!”

Đám đông còn chưa kịp chạy tới, cô ta đã lao lên bờ trước một bước.

Chưa kịp thở ra, lòng bàn chân lại cảm thấy có gì đó mềm mềm, lạnh lạnh. Cô ta cúi xuống nhìn — là một con rắn thật sự!

Toàn thân Giang Du Nhiên nổi da gà, hét toáng lên rồi vùng chạy ra khỏi sân thượng, chỉ biết la lớn: “Có rắn! Trong hồ bơi có rất nhiều rắn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, cơ thể run rẩy, cô ta cứ thế lao đi giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Mỗi bước chạy của cô ta khiến thân hình lắc lư kịch liệt, đám đàn ông thì mắt sáng như đèn pha, còn phụ nữ thì sợ rắn không dám lại gần.

Giang Thành Lâm nghe thấy tiếng hét liền xông tới, đẩy đám đông ra. Vừa nhìn thấy em gái như vậy thì lập tức cởi áo vest, vội khoác lên người cô ta. Giang Du Nhiên túm chặt lấy áo, hoảng loạn qua đi, bắt đầu bình tĩnh lại, nhưng vừa nghĩ đến việc mình trần truồng lao ra giữa đám đông trong bữa tiệc, cô ta chỉ muốn độn thổ cho rồi.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Trong lòng cô ta căm hận đến cực điểm, hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Tiêu Tiêu.

Gặp được cô ta, cô ta chỉ toàn gặp xui xẻo!

Nhưng đến nước này rồi, mọi chuyện cũng đã xảy ra, chỉ có thể cố vớt vát lại chút lợi thế. Giang Du Nhiên lập tức gào khóc: “Sở Tiêu Tiêu muốn g.i.ế.c em! Chính là cô ta đẩy em xuống nước! Cô ta muốn g.i.ế.c em! Anh cả, anh phải cứu em, cô ta muốn g.i.ế.c em!”

Cô ta khóc rất to, ai ở tiệc cũng nghe thấy rõ ràng.

“Cơm có thể ăn bậy, lời thì không thể nói bậy.” — Giọng Sở Tiêu Tiêu vang lên, cô vừa từ tầng hai đi xuống, Phó Diệc Thần đi cùng phía sau. Vừa rồi hắn vốn không định đến — không muốn dơ mắt vì Giang Du Nhiên.

Mọi người tự động tránh đường, để hai người bọn họ tiến lại gần.

Chưa kịp để Sở Tiêu Tiêu lên tiếng, Giang Thành Lâm đã bước ra chắn trước, giận dữ mắng: “Sở Tiêu Tiêu, sao mày có thể độc ác như vậy? Mày hại em gái tao ra nông nỗi này mà vẫn không chịu buông tha? Mày còn là người sao?”

Ninh Nhĩ Mạn và Diệp Tư Tư cũng vừa bị cha mình mắng cho một trận thê thảm. Giờ thấy cơ hội, lập tức nhào ra muốn dẫm lên Sở Tiêu Tiêu.

“Sở Tiêu Tiêu, đẩy người từ độ cao thế kia xuống nước, đó là cố ý g.i.ế.c người! Quá đáng thật sự!”

“Cái gì mà thiên tài, nữ cường nhân? Căn bản là một con đàn bà độc ác! Ai còn dám hợp tác với loại người này thì nên suy nghĩ lại, coi chừng bị đ.â.m sau lưng!”

Người ta vốn luôn đồng tình kẻ yếu, vài người vốn ghen ghét Sở Tiêu Tiêu cũng định hùa theo, nhưng người nhà họ kịp thời ngăn lại. Ai ở đây chẳng biết mọi chuyện không hề đơn giản như bề ngoài. Nếu Sở Tiêu Tiêu thực sự có lòng hại người, sao lại chọn cách lộ liễu vào thời điểm này? Ninh Thụy Quang và Âu Dương Văn Hạo vừa từ phòng nghỉ ra ngoài, liền nghe thấy tiếng gào thảm thiết của con gái mình. Hai ông suýt nữa ngã sấp mặt.

Trước đó, bọn họ mới khó khăn lắm mới có cơ hội gặp Phó Diệc Thần để xin hợp tác trong chuyện dược liệu, dù đã bảo đảm sẽ không gây rắc rối cho Sở Tiêu Tiêu nữa, nhưng vẫn bị từ chối thẳng thừng.

Nghĩ tới bệnh tình của Âu Dương Cốc Vân, hai người vô cùng lo lắng.

Giờ vừa mới bàn xong đối sách thì con gái họ lại chạy đến trước mặt Sở Tiêu Tiêu gây sự, khiến cả hai tức giận đến mức muốn đánh người. Tất cả là do họ trước giờ quá nuông chiều con gái mà ra!

Hai người vội vàng chạy đến.

Sở Tiêu Tiêu ném lễ phục của Giang Du Nhiên xuống trước mặt mọi người: “Tôi độc ác? Tôi đẩy cô ta xuống? Vậy mấy người nghĩ tôi làm sao đẩy cô ta được đây? Váy và nội y đều ở trong tay tôi, chẳng lẽ là tôi bảo Giang Du Nhiên tự cởi hết đồ rồi đứng yên đó để tôi đẩy xuống?”

Phó Diệc Thần bật cười: “Tiêu Tiêu, Giang Du Nhiên nghe lời vậy sao? Bảo cởi là cởi, bảo đứng là đứng, không phản kháng gì luôn?”

Câu này vừa nói ra, ai có mặt ở đây cũng đã hiểu rõ. Không thể nào Giang Du Nhiên lại phối hợp với Sở Tiêu Tiêu để tự lột đồ rồi đứng chờ bị đẩy xuống. Chỉ có thể là: cô ta tự nhảy, Sở Tiêu Tiêu lúc kéo lại vô tình kéo tuột váy và nội y, thế nên chúng mới rơi vào tay cô ấy.

Nếu Sở Tiêu Tiêu thật sự muốn đẩy người xuống, thì sao lại còn thò tay ra kéo lại?

Trong lòng Giang Du Nhiên run lên, ngay cả tiếng khóc cũng tạm thời im bặt. Nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, lập tức nức nở: “Sở Tiêu Tiêu, mày và tao biết rõ chân tướng là gì. Khi cãi nhau, chính mày đẩy tao xuống, sau đó phản xạ kéo lại cũng là phản xạ bản năng, không phải lý do biện hộ đâu! Tao không hiểu, mày đã có tất cả mọi thứ rồi, vì sao còn phải ép tao đến đường cùng?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện