"Cô ta đang giả vờ bất tỉnh đấy!" – Trong đám người vang lên tiếng xì xào.
Giang Thành Lâm lúc này vô cùng lúng túng, sắc mặt trắng bệch rồi lại tái xanh. Anh ta không ngờ Giang Du Nhiên lại thật sự tự nhảy xuống bể bơi, nhưng bây giờ việc cấp bách là phải đưa cô ta đến bệnh viện. Thân thể Du Nhiên vốn đã yếu, giờ lại ngâm nước lạnh thế này, cần bác sĩ kiểm tra ngay.
Anh ta vừa định bước tới ôm Giang Du Nhiên rời đi thì Sở Tiêu Tiêu đã cất tiếng trước: "Bất tỉnh sao? Vậy để tôi giúp kiểm tra xem sao."
Giang Thành Lâm căn bản không tin Sở Tiêu Tiêu có lòng tốt, dĩ nhiên không để cô đụng vào Giang Du Nhiên. Đúng lúc này, Đường Hoan Hoan bước tới chắn ngang đường, không cho Giang Thành Lâm đến gần Giang Du Nhiên.
"Gấp cái gì? Đợi Sở tiểu thư kiểm tra xong đã."
Giang Thành Lâm lạnh giọng: "Tránh ra. Cô ta đâu phải bác sĩ. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô chịu trách nhiệm nổi không?"
Đường Hoan Hoan hừ một tiếng, không hề yếu thế: "Tôi chịu được trách nhiệm này."
Sở Tiêu Tiêu đã ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Du Nhiên, ra vẻ bắt mạch.
Giang Thành Lâm càng lúc càng lo, luôn có cảm giác Sở Tiêu Tiêu không hề có ý tốt. Anh ta gằn giọng: "Tránh ra, đừng trách tôi không khách khí."
Lúc này, người của Giang gia đứng bên ngoài nhìn mà chỉ muốn xông lên lôi Giang Thành Lâm xuống. Một hai cứ nhất quyết mất mặt giữa bao nhiêu người.
Đường Hoan Hoan là ai? Là nhân vật mà nhà họ Giang bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội. Nhưng nhiều người đang theo dõi thế này, họ cũng không dám ra tay tùy tiện, đành đứng yên nuốt giận.
Giang Thành Lâm trong cơn tức giận liền giơ tay định đánh Đường Hoan Hoan. Ai ngờ cô phản xạ cực nhanh, đá anh ta một cú bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, hai tiếng hét vang lên – một của Giang Thành Lâm, một của Giang Du Nhiên.
Hóa ra Giang Du Nhiên đang giả vờ ngất xỉu, bị Sở Tiêu Tiêu nhéo một cái liền bật dậy, tức giận trừng mắt nhìn cô: "Tôi phải đi khỏi đây!"
Phó Diệc Thần lúc này nhẹ nhàng vẫy tay, lập tức có hơn chục người xuất hiện. Một nhóm vây lấy Giang Du Nhiên, nhóm còn lại vây Giang Thành Lâm.
"Hôm nay tiệc mừng khánh thành rất thành công. Tôi và Sở tiểu thư còn có việc cần xử lý, phiền mọi người rời đi trước."
Tất cả đều là người biết điều, nghe vậy liền lục tục rời khỏi hội trường.
Người của Giang gia và Diệp gia vừa ra đến cửa đã bị bảo vệ chặn lại, đưa ngược về khu vực bể bơi. Vừa thấy họ, Giang Du Nhiên lập tức khóc lóc gọi cứu viện: "Ba mẹ! Anh hai, anh ba, anh tư, anh năm! Cứu em!"
Mấy người anh trai của cô ta thật ra cũng muốn mở lời giúp, nhưng lại nhìn sang Phó Diệc Thần đang đứng bên cạnh Sở Tiêu Tiêu – ánh mắt anh lạnh đến thấu xương, khiến ai nấy đều im bặt.
Họ hiểu, chỉ cần mở miệng là sẽ bị kéo xuống nước luôn. Ai cũng cúi đầu, im lặng không nói gì.
Giang Du Nhiên tuyệt vọng chuyển ánh mắt sang Diệp Truyền Xa, cầu xin: "Truyền Xa, cứu em với, xin anh..."
Diệp Bằng Khôn đứng bên cạnh liền giữ c.h.ặ.t t.a.y con trai, sợ nó xúc động mà lao đến giúp Giang Du Nhiên.
Nhìn cảnh hai người bị bắt quỳ dưới đất, Diệp Truyền Xa lại nhớ tới những lời đồn mình từng nghe – rằng hắn si mê Giang Du Nhiên, yêu đến ngu muội.
Giang Du Nhiên luôn nói tất cả là do Sở Tiêu Tiêu hãm hại, trên mạng toàn tin giả. Nhưng nhìn biểu hiện của Giang Thành Lâm lúc nãy, sao mà giống giả được? Một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo, nó sẽ không ngừng lớn dần lên.
Hắn cảm thấy Giang Du Nhiên và Giang Thành Lâm thật sự có gì đó mờ ám, không giống như lời cô ta biện minh.
Diệp Truyền Xa im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Du Nhiên như bị hắt nguyên xô nước lạnh lên đầu, toàn thân lạnh buốt.
Sở Tiêu Tiêu bước lên, lạnh nhạt mở miệng: "Gọi các người tới không phải để nhìn hai người tình cảm keo sơn gì cả. Giang Du Nhiên thích nhảy hồ mà, vậy thì nhảy cho đã đi. Còn Giang Thành Lâm..."
Cô dừng lại, ánh mắt quét qua anh ta rồi bật cười: "Mày cứ tìm tao gây sự mãi, vậy xuống hồ tắm cho tỉnh táo một chút đi."
Dứt lời, người bên cạnh kéo Giang Thành Lâm đi về phía bể bơi.
Anh ta giãy giụa nhưng không thể thoát được, vừa định kêu lên đã bị tát một cái choáng váng mặt mày.
Một loạt cú đá liên tiếp giáng xuống.
Rất nhanh, Giang Thành Lâm đã bị đẩy xuống hồ, đầu bị nhấn chìm trong nước. Tay chân giãy giụa, nước văng tung tóe, thân thể vùng vẫy kịch liệt nhưng không thoát nổi.
Cố Mạn Nhân sắp nổ tung, hét lớn: "Sở Tiêu Tiêu! Mau thả con tôi ra!"
Dù sao cũng là con ruột, bà không thể không quan tâm.
Sở Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc bà: "Con bà làm sai, tôi thay bà dạy lại. Con không dạy, thì làm mẹ cũng phải chịu trách nhiệm. Hay bà muốn chịu thay?"
Lời vừa dứt, có người tiến lên áp sát Cố Mạn Nhân. Bà sợ đến trắng bệch mặt, vội lùi lại: "Tôi... tôi không có ý đó!"
Sở Tiêu Tiêu thu lại ánh mắt, nhìn về phía Giang Thành Lâm – ánh mắt cô lạnh lùng mà bình tĩnh.
Cảm giác tuyệt vọng khi bị nhấn chìm, từng chút từng chút, cô đều từng trải qua. Đời trước, chính Giang Thành Lâm từng làm thế với cô, trước mặt bao nhiêu người, không ai đứng ra ngăn cản, ngoại trừ Giang Thành Trạch không có mặt ở đó.
Giang Thành Lâm bị dìm xuống, đến khi gần ngạt mới được kéo lên.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Anh ta há miệng thở hổn hển chưa được mấy hơi, lại bị nhấn xuống lần nữa.
Sở Tiêu Tiêu nhìn sang Giang Du Nhiên: "Mày có hai lựa chọn. Một là ngoan ngoãn tự nhảy từ tầng hai xuống, nhảy cho đến khi tao hài lòng thì thôi. Hai là đi theo Giang Thành Lâm, cùng tắm một lượt."
Giang Du Nhiên nhìn về phía người nhà và Diệp Truyền Xa cầu cứu, nhưng ai cũng né tránh ánh mắt cô ta.
Tuyệt vọng ngập tràn.
Cô ta bị lôi về phía tầng hai. Dưới ánh đèn, từ đó nhìn xuống có thể thấy rõ bể bơi – và... cả đám rắn nhỏ đang bò quanh mép hồ.
Giang Du Nhiên mềm nhũn người, cả thân thể run lên bần bật.
Thấy cô ta còn đứng đó không nhúc nhích, Sở Tiêu Tiêu dịu dàng hỏi: "Giang Du Nhiên, có phải cần người giúp không?"
Lời vừa dứt, người phía sau lập tức tiến lên vài bước. "Mày chọn tự nhảy xuống, hay để người khác giúp hả?"
Giang Du Nhiên run rẩy không ngừng, biết mình không trốn được, chỉ có thể cắn răng nhảy xuống.
Cô ta vốn sợ rắn, vừa ngoi lên khỏi nước đã hoảng loạn bơi vào bờ. Nhưng đến gần thì phát hiện xung quanh bờ bơi có đầy rắn nhỏ, cô ta hét toáng lên, cả người run rẩy, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Quá kinh khủng, cô ta không muốn trải qua ác mộng này lần nữa.
Giang Du Nhiên hoảng loạn bò lên bờ, quỳ sụp trước mặt Sở Tiêu Tiêu.
"Bịch!" Một tiếng vang, cô ta quỳ rạp xuống đất.
Vừa khóc vừa cầu xin: "Tiêu Tiêu, tôi xin cô, tha cho tôi! Tôi không dám nữa! Sau này tôi không dám nữa đâu, cầu xin cô tha cho tôi..."
Giang Thành Lâm lúc này vô cùng lúng túng, sắc mặt trắng bệch rồi lại tái xanh. Anh ta không ngờ Giang Du Nhiên lại thật sự tự nhảy xuống bể bơi, nhưng bây giờ việc cấp bách là phải đưa cô ta đến bệnh viện. Thân thể Du Nhiên vốn đã yếu, giờ lại ngâm nước lạnh thế này, cần bác sĩ kiểm tra ngay.
Anh ta vừa định bước tới ôm Giang Du Nhiên rời đi thì Sở Tiêu Tiêu đã cất tiếng trước: "Bất tỉnh sao? Vậy để tôi giúp kiểm tra xem sao."
Giang Thành Lâm căn bản không tin Sở Tiêu Tiêu có lòng tốt, dĩ nhiên không để cô đụng vào Giang Du Nhiên. Đúng lúc này, Đường Hoan Hoan bước tới chắn ngang đường, không cho Giang Thành Lâm đến gần Giang Du Nhiên.
"Gấp cái gì? Đợi Sở tiểu thư kiểm tra xong đã."
Giang Thành Lâm lạnh giọng: "Tránh ra. Cô ta đâu phải bác sĩ. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô chịu trách nhiệm nổi không?"
Đường Hoan Hoan hừ một tiếng, không hề yếu thế: "Tôi chịu được trách nhiệm này."
Sở Tiêu Tiêu đã ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Du Nhiên, ra vẻ bắt mạch.
Giang Thành Lâm càng lúc càng lo, luôn có cảm giác Sở Tiêu Tiêu không hề có ý tốt. Anh ta gằn giọng: "Tránh ra, đừng trách tôi không khách khí."
Lúc này, người của Giang gia đứng bên ngoài nhìn mà chỉ muốn xông lên lôi Giang Thành Lâm xuống. Một hai cứ nhất quyết mất mặt giữa bao nhiêu người.
Đường Hoan Hoan là ai? Là nhân vật mà nhà họ Giang bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội. Nhưng nhiều người đang theo dõi thế này, họ cũng không dám ra tay tùy tiện, đành đứng yên nuốt giận.
Giang Thành Lâm trong cơn tức giận liền giơ tay định đánh Đường Hoan Hoan. Ai ngờ cô phản xạ cực nhanh, đá anh ta một cú bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, hai tiếng hét vang lên – một của Giang Thành Lâm, một của Giang Du Nhiên.
Hóa ra Giang Du Nhiên đang giả vờ ngất xỉu, bị Sở Tiêu Tiêu nhéo một cái liền bật dậy, tức giận trừng mắt nhìn cô: "Tôi phải đi khỏi đây!"
Phó Diệc Thần lúc này nhẹ nhàng vẫy tay, lập tức có hơn chục người xuất hiện. Một nhóm vây lấy Giang Du Nhiên, nhóm còn lại vây Giang Thành Lâm.
"Hôm nay tiệc mừng khánh thành rất thành công. Tôi và Sở tiểu thư còn có việc cần xử lý, phiền mọi người rời đi trước."
Tất cả đều là người biết điều, nghe vậy liền lục tục rời khỏi hội trường.
Người của Giang gia và Diệp gia vừa ra đến cửa đã bị bảo vệ chặn lại, đưa ngược về khu vực bể bơi. Vừa thấy họ, Giang Du Nhiên lập tức khóc lóc gọi cứu viện: "Ba mẹ! Anh hai, anh ba, anh tư, anh năm! Cứu em!"
Mấy người anh trai của cô ta thật ra cũng muốn mở lời giúp, nhưng lại nhìn sang Phó Diệc Thần đang đứng bên cạnh Sở Tiêu Tiêu – ánh mắt anh lạnh đến thấu xương, khiến ai nấy đều im bặt.
Họ hiểu, chỉ cần mở miệng là sẽ bị kéo xuống nước luôn. Ai cũng cúi đầu, im lặng không nói gì.
Giang Du Nhiên tuyệt vọng chuyển ánh mắt sang Diệp Truyền Xa, cầu xin: "Truyền Xa, cứu em với, xin anh..."
Diệp Bằng Khôn đứng bên cạnh liền giữ c.h.ặ.t t.a.y con trai, sợ nó xúc động mà lao đến giúp Giang Du Nhiên.
Nhìn cảnh hai người bị bắt quỳ dưới đất, Diệp Truyền Xa lại nhớ tới những lời đồn mình từng nghe – rằng hắn si mê Giang Du Nhiên, yêu đến ngu muội.
Giang Du Nhiên luôn nói tất cả là do Sở Tiêu Tiêu hãm hại, trên mạng toàn tin giả. Nhưng nhìn biểu hiện của Giang Thành Lâm lúc nãy, sao mà giống giả được? Một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo, nó sẽ không ngừng lớn dần lên.
Hắn cảm thấy Giang Du Nhiên và Giang Thành Lâm thật sự có gì đó mờ ám, không giống như lời cô ta biện minh.
Diệp Truyền Xa im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Du Nhiên như bị hắt nguyên xô nước lạnh lên đầu, toàn thân lạnh buốt.
Sở Tiêu Tiêu bước lên, lạnh nhạt mở miệng: "Gọi các người tới không phải để nhìn hai người tình cảm keo sơn gì cả. Giang Du Nhiên thích nhảy hồ mà, vậy thì nhảy cho đã đi. Còn Giang Thành Lâm..."
Cô dừng lại, ánh mắt quét qua anh ta rồi bật cười: "Mày cứ tìm tao gây sự mãi, vậy xuống hồ tắm cho tỉnh táo một chút đi."
Dứt lời, người bên cạnh kéo Giang Thành Lâm đi về phía bể bơi.
Anh ta giãy giụa nhưng không thể thoát được, vừa định kêu lên đã bị tát một cái choáng váng mặt mày.
Một loạt cú đá liên tiếp giáng xuống.
Rất nhanh, Giang Thành Lâm đã bị đẩy xuống hồ, đầu bị nhấn chìm trong nước. Tay chân giãy giụa, nước văng tung tóe, thân thể vùng vẫy kịch liệt nhưng không thoát nổi.
Cố Mạn Nhân sắp nổ tung, hét lớn: "Sở Tiêu Tiêu! Mau thả con tôi ra!"
Dù sao cũng là con ruột, bà không thể không quan tâm.
Sở Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc bà: "Con bà làm sai, tôi thay bà dạy lại. Con không dạy, thì làm mẹ cũng phải chịu trách nhiệm. Hay bà muốn chịu thay?"
Lời vừa dứt, có người tiến lên áp sát Cố Mạn Nhân. Bà sợ đến trắng bệch mặt, vội lùi lại: "Tôi... tôi không có ý đó!"
Sở Tiêu Tiêu thu lại ánh mắt, nhìn về phía Giang Thành Lâm – ánh mắt cô lạnh lùng mà bình tĩnh.
Cảm giác tuyệt vọng khi bị nhấn chìm, từng chút từng chút, cô đều từng trải qua. Đời trước, chính Giang Thành Lâm từng làm thế với cô, trước mặt bao nhiêu người, không ai đứng ra ngăn cản, ngoại trừ Giang Thành Trạch không có mặt ở đó.
Giang Thành Lâm bị dìm xuống, đến khi gần ngạt mới được kéo lên.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Anh ta há miệng thở hổn hển chưa được mấy hơi, lại bị nhấn xuống lần nữa.
Sở Tiêu Tiêu nhìn sang Giang Du Nhiên: "Mày có hai lựa chọn. Một là ngoan ngoãn tự nhảy từ tầng hai xuống, nhảy cho đến khi tao hài lòng thì thôi. Hai là đi theo Giang Thành Lâm, cùng tắm một lượt."
Giang Du Nhiên nhìn về phía người nhà và Diệp Truyền Xa cầu cứu, nhưng ai cũng né tránh ánh mắt cô ta.
Tuyệt vọng ngập tràn.
Cô ta bị lôi về phía tầng hai. Dưới ánh đèn, từ đó nhìn xuống có thể thấy rõ bể bơi – và... cả đám rắn nhỏ đang bò quanh mép hồ.
Giang Du Nhiên mềm nhũn người, cả thân thể run lên bần bật.
Thấy cô ta còn đứng đó không nhúc nhích, Sở Tiêu Tiêu dịu dàng hỏi: "Giang Du Nhiên, có phải cần người giúp không?"
Lời vừa dứt, người phía sau lập tức tiến lên vài bước. "Mày chọn tự nhảy xuống, hay để người khác giúp hả?"
Giang Du Nhiên run rẩy không ngừng, biết mình không trốn được, chỉ có thể cắn răng nhảy xuống.
Cô ta vốn sợ rắn, vừa ngoi lên khỏi nước đã hoảng loạn bơi vào bờ. Nhưng đến gần thì phát hiện xung quanh bờ bơi có đầy rắn nhỏ, cô ta hét toáng lên, cả người run rẩy, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Quá kinh khủng, cô ta không muốn trải qua ác mộng này lần nữa.
Giang Du Nhiên hoảng loạn bò lên bờ, quỳ sụp trước mặt Sở Tiêu Tiêu.
"Bịch!" Một tiếng vang, cô ta quỳ rạp xuống đất.
Vừa khóc vừa cầu xin: "Tiêu Tiêu, tôi xin cô, tha cho tôi! Tôi không dám nữa! Sau này tôi không dám nữa đâu, cầu xin cô tha cho tôi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương