Chap 78
Hại Thiên Thu lặng lẽ hớp ngụm rượu, mắt lơ đãng liếc về phương xa. Không nhìn thì thôi, đã nhìn nàng xém xíu nữa liền sặc chết.
Đối diện sạp hàng của Lăng Kiêu, hiện giờ có nhiều thêm một sạp hàng. Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn bận rộn dựng lều, Phong Hào lo kiểm kê hàng hóa. Mà Hàn Tuyết Âm thì, ống tay áo buộc gọn gàng, hai tay hai thùng hàng khổng lồ. Cảnh tượng mỹ nhân... cường hãn này, quả thật là thu hút không ít ánh nhìn của dân chúng.
Hàn Tuyết Âm lần lượt đặt từng thùng xuống, lơ đãng nhìn qua cũng thấy được Hại Thiên Thu. Hại Thiên Thu đối diện băng sơn mỹ nhân, giả bộ không thấy, quay trở lại cười cười nói nói.
Lăng Kiêu nhìn bên kia một chút, quay sang hỏi Hại Thiên Thu: “Người quen của cô nương?”
Hại Thiên Thu lắc đầu liên tục: “Không quen, không hề quen!”
“Ta cảm thấy...” Lăng Kiêu khó hiểu nhìn nữ nhân đang từ từ bước tới, ghé sang Hại Thiên Thu nói: “Hình như nàng quen biết ngươi.”
Hại Thiên Thu sống chết lắc đầu: “Không quen!” Từng giác quan trong người đang nói cho nàng biết sắp tới không có chuyện tốt lành gì! “Thật không quen?” Hàn Tuyết Âm không biết từ khi nào đã ở đằng sau Hại Thiên Thu, vẻ mặt thâm trường, kề sát bên tai nàng hỏi lại.
Hại Thiên Thu cả người cứng đơ như bị điểm huyệt. Hơi ấm mập mờ phả vào tai, khiến cho nàng vừa có cảm giác ngứa ngứa, vừa cảm thấy khô nóng.
Hàn Tuyết Âm vòng tay ra trước, bắt lấy chén rượu trên tay Hại Thiên Thu để xuống. Nàng cười như không cười, hướng Lăng Kiêu nói: “Thất lễ rồi, lần sau có dịp xin hậu tạ lão bá hậu đãi. Bọn ta có việc xin đi trước.” Hàn Tuyết Âm nói rồi không đợi Lăng Kiêu đáp lời, đối đãi Hại Thiên Thu như bao cỏ, kéo đi.
Hại Thiên Thu còn tính nói thêm gì đó, nhưng căn bản khí lực không bằng Hàn Tuyết Âm, chỉ đành nhận mệnh bị kéo đi. Trong lòng nàng nhưng là lệ rơi đầy mặt.
Hàn Tuyết Âm đem Hại Thiên Thu kéo về quầy hàng, đem nàng ấn ngồi xuống sau một cái bàn. Sau lại lấy thêm giấy bút đặt lên, thêm một ống quẻ cùng mấy lá bùa linh tinh. Làm xong hết thảy, nàng lại đứng lẳng lặng nhìn Hại Thiên Thu như đang suy nghĩ gì đó.
Hại Thiên Thu bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, bối rối hướng nàng nói: “Ngươi có chuyện tìm ta?”
Thuấn Giai vừa xong việc, phủi phủi tay đi sang đứng bên cạnh Hàn Tuyết Âm. Hắn nhìn Hại Thiên Thu từ trên xuống dưới một lần, nói: “Nhìn hơi ngu.”
Hại Thiên Thu âm thầm hộc máu.
“Có chút hơi đần, giống như lừa đảo.” Lâm Chí Hàn đóng xong bàn, ló đầu lên, nhìn nhìn nói.
Hại Thiên Thu máu chảy như mưa. Nàng nhịn, nàng nhịn.
“Càng nhìn càng không đáng tin.” Hàn Tuyết Âm nhàn nhạt nói ra một câu.
Hại Thiên Thu muốn ngửa đầu lên trời phun lửa! Nàng tức giận đập bàn, đứng dậy: “Các ngươi đừng có ỷ ta không đánh lại các ngươi liền ăn hiếp ta! Ta… ta đi về bảo Tư Đồ tiên tôn đánh các ngươi! Một đám hiếp người...”
Không đợi Hại Thiên Thu nói hết câu, Hàn Tuyết Âm không biết từ đâu lấy ra một cái đấu lạp, úp lên đầu Hại Thiên Thu, đẩy nàng ngồi lại.
Phong Hào tay cầm chiên, gõ một cái “bong” cao giọng nói: “Bùa thiên, bùa hộ mệnh đây! Mại dô! Mua càng nhiều càng có lợi, mua trên năm cái miễn phí xem bói!”
Tiếng rao rất nhanh thu hút một số người dân xung quanh. Mọi người bắt đầu tò mò hướng về phía đám người Hàn Tuyết Âm.
Hại Thiên Thu coi như bây giờ đã hiểu đám nhóc này muốn làm gì. Nàng xuyên thấu qua lớp lụa trắng, hướng Hàn Tuyết Âm nói: “Các ngươi thật sự bần cùng tới mức này?”
Hàn Tuyết Âm vẫn đứng như pho tượng, nhàn nhạt nói: “Sư môn hết ngân khố rồi. Không kiếm chuyện làm ăn, cũng không còn lộ phí đi đường.”
Hại Thiên Thu gật gật đầu xem như hiểu rõ. Tiên môn mà, cũng không phải như người bình thường tưởng tượng. Người tu tiên cũng có giàu nghèo, tiền mới là vương đạo.
Sạp hàng đứng một dàn mỹ nam mỹ nữ, không sợ không bán được hàng. Hại Thiên Thu nhìn thiếu niên thiếu nữ bu lại đây, trên mặt đều viết đầy mấy chữ “yêu cái đẹp” không khỏi cảm khái. Cũng coi như tên Lam Mạnh Khải tính toán sâu xa, muốn nhập tông môn trước hết phải đẹp. Người đẹp, không sợ chết đói, đi tới đâu cũng sẽ có người nuôi.
Lâm Chí Hàn cười tủm tỉm đối một cô nương nói: “Cô nương, mời sang đây coi bói.”
Cô nương nọ ngồi xuống đối diện Hại Thiên Thu. Hại Thiên Thu tính ra cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, nhoáng một cái liền nhập vai, giơ tay nhấc chân đều có chút phong thái tiên nhân. Vì đồng tiền, chúng ta phải cố gắng!
Nàng ngồi thẳng người, nhàn nhạt hỏi cô nương nọ: “Cô nương muốn xem gì?”
Cô nương nọ e ngại, đáp: “Ta muốn xem tình duyên.”
Hại Thiên Thu làm một cử chỉ mời, cô nương kia liền bắt đầu cầm ống xăm lên lắc. Xong lại đưa quẻ xăm lại cho Hại Thiên Thu. Hại Thiên Thu làm như nghiêm túc xem xét một hồi, nói: “Cô nương đường tình duyên trắc trở, sợ không thể cùng người trong lòng chung một chỗ.”
Cô nương nọ vẻ mặt hoảng hốt, nói: “Vậy có cách nào cải thiện không?”
“Cô nương đã mua bùa tình duyên chưa?” Hại Thiên Thu hỏi lại.
Cô nương nọ lắc đầu. Hại Thiên Thu đưa tay về phía kế bên, nói: “Bùa tình duyên của bổn tiệm, năm văn tiền một cái, có thể bảo đảm cho cô nương. Người tiếp theo!”
Cô nương nọ vội vàng cảm tạ Hại Thiên Thu, xong lại quay ngược lại mua thêm bùa.
Lâm Chí Hàn trước tình huống bất ngờ, suy nghĩ một chút, từ trong đống bùa lấy ra một tấm được làm bằng vải màu hồng. Hắn cười nói đưa cho cô nương nọ, lại chân thành cam kết, cuối cùng thu tiền.
Hại Thiên Thu: “Công tử muốn xem...”
Công tử nào đó: “Xem công danh.”
Hại Thiên Thu chậc lưỡi: “Công danh có phát triển, nhưng sợ không lâu dài. Bổn tiệm có bùa công danh...”
Công tử kia: “Được được được, ta liền mua!”
Phụ nhân khác: “Ta muốn tìm hôn phối cho nhi tử.”
Hại Thiên Thu gật gù: “Có cần xem luôn ngày lành tháng tốt, tử vi hai bên không?”
Phụ nhân gật đầu lia lịa: “Phiền tiên nhân.”
….
….
Trong lều nọ, Tư Đồ Diệp tiến vào nói với Tư Đồ Nghệ Mưu: “Tiên tôn, bọn họ đang mở hàng bán bùa. Đi xem một chút sao?”
Tư Đồ Nghệ Mưu đỡ trán, lắc đầu: “Không xem, không xem, mất mặt!”
--------------------
Sắc trời dần ngã về tây, hoàng hôn rất mau bao trùm vùng thảo nguyên. Khách nhân trên chợ cũng dần thưa thớt. Đám người Hàn Tuyết Âm lại một ngày bội thu, chuẩn bị dọn hàng.
Phong Hào kiểm kê sổ tiền một chút, mặt xém chút nữa cười không thấy trời đất. Hại Thiên Thu lắc lắc cổ, xoa xoa vai. Quả là không có linh lực, cơ thể cũng cảm giác kém hơn bình thường. Nàng hướng Lâm Chí Hàn hô: “Lâm Chí Hàn, có nước không?”
Lâm Chí Hàn hăng hái như cũ nói: “Có có, tiền bối đợi một chút.” Nói rồi hắn liền tìm cái chén sạch tới, ngưng thần một chút, chén không ngay lập tức được đổ đầy nước. Lâm Chí Hàn dùng linh lực đổ đầy chén nước xong, liền đưa cho Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu nói cả một buổi, sớm đã miệng khô lưỡi khô, lập tức uống liền mấy ngụm. Nàng lấy tay áo quệt quệt miệng, hướng Hàn Tuyết Âm nói: "Ta thật không biết từ khi nào các ngươi cũng sẽ đi bán hàng rong chuyên nghiệp như thế này nha."
Hàn Tuyết Âm thu gom đồ vật trên bàn, nhàn nhạt nói: "Ngân sách thiếu hụt, toàn tông môn đều cổ động buôn bán. Đệ tử nội môn, càng phải đi đầu."
Hại Thiên Thu gật gật, nàng chống cằm tựa vào cạnh bàn, híp mắt nhìn Hàn Tuyết Âm: "Tiểu nha đầu."
Hàn Tuyết Âm chủ khẽ ừ một tiếng, cũng không nhìn nàng, tiếp tục công việc trên tay.
Hại Thiên Thu lại nói: "Ta có cách giúp các ngươi lắp đầy ngân khố."
"Cách gì?" Hàn Tuyết Âm vừa hỏi, tay vừa vắt một chiếc khăn sạch tới lau bàn.
"Ngươi thơm ta một cái, bổn vương liền nói cho ngươi." Hại Thiên Thu vô lại cười cười, tay chỉ chỉ vào bên má.
Hàn Tuyết Âm khinh thường nhìn nàng, thẳng tắp ném cái khăn trong tay vào mặt nàng.
Hại Thiên Thu bị ăn khăn lau bàn, tâm tình cứng đờ. Được lắm, vì tức phụ tương lai, ta nhịn!
Hàn Tuyết Âm lại lấy ra một cái khăn khác, tiếp tục chà lau mặt bàn: "Thay vì ở đó làm chuyện vô bổ, ta nghĩ tiền bối vẫn nên nghĩ cách vượt qua tiểu thiên phạt đi."
Hại Thiên Thu phồng má, xì một tiếng, lấy khăn trên mặt xuống: "Những thứ này cũng vẫn đợi cơ duyên đi thôi. Không thể cưỡng cầu."
Đang lúc các nàng nói chuyện, một bóng người khác, đắm trong ánh tà dương tiến tới sạp nhỏ.
Hàn Tuyết Âm cảm giác có người tiến tới, nói: "Hôm nay bọn ta đã đóng cửa, khách quan ngày mai…"
Hàn Tuyết Âm chưa nói hết câu, ngẩng đầu lên đã thấy một thiếu niên đứng trước quầy hàng mỉm cười. Dương Thời Minh không giấu được mừng rỡ, nói: "Hàn cô nương! Thật không ngờ có thể ở đây gặp được cô nương!"
Hàn Tuyết Âm trước mắt là bất ngờ, sau cũng nở nụ cười lại: "Dương công tử, thật trùng hợp."
Nắng chiều rực ảm đạm, hai bóng hình nhìn nhau, không nói nên lời. Hại Thiên Thu nhìn Hàn Tuyết Âm một chút, lại nhìn Dương Thời Minh một tẹo. Cái này… sao nàng cảm thấy không khí có chút không đúng. Giống như… giống như tình nhân cửu biệt trùng phùng!
Hại Thiên Thu tâm vừa khó chịu, vừa hoảng loạn, nàng khẽ kéo tay áo Hàn Tuyết Âm. Nhưng thật tội nghiệp cho Hại Thiên Thu, người kia chỉ nhìn nàng một cái, khẽ rút tay ra ma trảo. Hàn Tuyết Âm lại quay đầu với Dương Thời Minh, nói: “Dương công tử không ngại đi dạo một chút chứ?”
Dương Thời Minh cũng nhẹ nhàng cười đáp lại: “Sóng vai cùng mỹ nhân, Dương mỗ mừng còn không kịp.”
Hàn Tuyết Âm nhàn nhạt cười, dặn dò đám gà con Thuấn Giai một chút, rồi sóng vai cùng Dương Thời Minh đi rồi. Để lại Hại Thiên Thu mặt biến hóa muôn hình vạn trạng.
------------------
Hàn Tuyết Âm cùng Dương Thời Minh hướng ra ngoài vùng đồng cỏ, bước đi từ tốn nhẹ nhàng. Hai người đi một đoạn, vẫn chưa ai nói một lời. Giống như một khoảng lặng, không ai muốn phá vỡ.
Cuối cùng, Dương Thời Minh vẫn là người mở miệng trước. Hắn nhìn thiếu nữ vân đạm phong khinh trước mắt, ngừng lại bước chân gọi: “A Mặc!”
Hàn Tuyết Âm quay người, hướng hắn gật đầu: “Minh ca, lâu ngày không gặp.”
“Thật sự là A Mặc sao?” Dương Thời Minh không nén được mừng rỡ: “Ông trời vẫn coi như là không tệ. Sáu mươi năm a...”
Hàn Tuyết Âm ý cười nhàn nhạt, nhưng có thể nhìn thấy một tia nho nhỏ mừng rỡ. Nàng nói: “Quả thật là đã hơn sáu mươi năm. Ta cũng không ngờ có một ngày gặp lại được Minh ca.”
Dương Thời Minh ý cười không dứt: “A Mặc đã trưởng thành, thành một mỹ nhân đến cả ta cũng phải kinh diễm ha ha.” Nói rồi, như nhớ ra gì đó, ánh mắt của hắn lại trầm xuống: “Lúc đó ta cùng sư phó trở về, không thể tìm được các ngươi. Còn a di, thì… Bọn ta ở lại các làng lân cận tìm thật lâu, lúc đó ta đã nghĩ ngươi cũng...”
“Chuyện nói ra thì dài.” Hàn Tuyết Âm nhẹ nhàng nói, tâm tình không rõ là vui hay buồn: “Lúc đó trong thành hỗn loạn, nương thiết lập một cái kết giới, giam ta trong đó. Suốt bảy ngày, đến khi ta thoát ra thì đã mọi chuyện đã muộn. Vừa may lúc đó Lam tiên tử đi ngang qua, cứu ta một mạng.”
Hàn Tuyết Âm vừa nói vừa tìm một đồi cỏ sạch sẽ ngồi xuống: “Ta không biết nương vì sao muốn ta sử dụng tên giả. Nhưng khi vào tông môn không thể không lấy tên thật. Vậy nên ta liền lấy lại tên thật, trở thành đồ đệ của Trúc Vân môn.”
Dương Thời Minh cũng ngồi xuống theo nàng, nói: “Không ngờ, ta tìm lâu như vậy vẫn không có tung tích của ngươi. Thì ra là đã tìm sai tên. A Mặc, không là A Âm, những năm nay như thế nào?”
Hàn Tuyết Âm nhìn đàng dê xa xa, nói: “Cũng không đến nỗi tệ. Sư phụ, các sư thúc tính tình có chút cổ quái, nhưng vẫn là rất tốt. Còn có một đám sư huynh đệ, sư tỷ muội suốt ngày gây không hết chuyện. Còn Minh ca thì sao?”
Dương Thời Minh nghe nàng nói như vậy, cũng đạm cười đáp: “Cũng coi như bình bình đạm đạm. Sư phụ ta sau đó mười năm liền quy tiên. Hắn cảnh giới vẫn không thể đột phá, vẫn là an tường từ trần. Sau đó ta vẫn tiếp theo di nguyện của hắn, làm một tán tu đi khắp nơi. Hiện giờ coi như có chút danh tiếng.”
Nói một hơi, hắn lại móc từ trong tay áo ra một lệnh bài, cười híp mắt với Hàn Tuyết Âm: “Thậm chí còn có một cơ hội tiến vào Hư Không Huyễn Cảnh.”
Hàn Tuyết Âm nhìn thiếu niên dịu dàng mà tràn đầy tự tin, cũng nở ra một nụ cười: “Vừa hay bọn ta cũng là vì Hư Không Huyễn Cảnh mà tới. Đến lúc đó còn phải nhờ Minh ca chiếu cố một hai.”
Dương Thời Minh như một vị huynh trưởng, vỗ ngực cam đoan: “Ta, Dương Thời Minh, nhất định bảo vệ A Âm không tổn hại một cọng tóc.”
Nói rồi, hai người lại tiếp tục nhìn nhau. Cuối cùng cả hai người đều nhịn không được, cùng nhau cười lên. Nắng chiều gió nhẹ, tiếng cười vang vọng giữa thảo nguyên. Trong nháy mắt đem người trở lại những tháng ngày trẻ thơ, vô lo vô nghĩ.
Hàn Tuyết Âm cùng Dương Thời Minh cười xong, lại tiếp tục hoài niệm những ngày trước ở Túc Độ. Bọn họ nói rất nhiều chuyện, từ những ngày Hàn Tuyết Âm cùng nương của nàng theo nạn dân tiến vào Túc Độ. Cho tới những chuyện lặt vặt khi nàng cùng Dương Thời Minh gặp nhau.
Hai người hàn huyên tới quên cả trời đất, tất nhiên cũng không để ý đến một bụi cỏ xa xa. Bụi cỏ nhô cao, ẩn giấu một bóng người. Hại Thiên Thu nhìn một nam một nữ sóng vai phía trước, cười cười nói nói, hận không thể bay lên mạnh mẽ tách hai người ra.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, tay bứt một cọng cỏ bên cạnh, không ngừng cắn xé cọng cỏ tội nghiệp. Tiểu nha đầu bình thường như một tảng băng di động, nay thì nhìn đi, thật là chọc người gai mắt!
Hại Thiên Thu không thể phủ nhận rằng Hàn Tuyết Âm cười lên rất đẹp. Nhưng làm bị thương Hại Thiên Thu, chính là nụ cười đó không đối với nàng. Hại Thiên Thu càng nghĩ càng bực bội, mà nàng càng bực bội lại càng trút giận lên đám cỏ vô tội.
Một số thiếu nữ mặc đồ bản xứ đi ngang, chỉ thấy một mỹ nhân đang điên cuồng tàn sát đồng cỏ. Bọn họ không khỏi xách giỏ né xa xa một chút, miệng không ngừng thương tiếc: “Quả là một cô nương đẹp, chỉ tiếc não có vấn đề.”
----------------
Tác giả: sau một tuần bị deadline dí, tui đã chính thức trở lại với buôn làng ahahaha