Hại Thiên Thu nhìn Hàn Tuyết Âm cùng Dương Thời Minh cười cười nói nói, lòng tức không chỗ trút. Nàng tàn sát cây cỏ bên cạnh một hồi, cuối cùng quyết định đi thẳng về lều, đỡ phải ngứa mắt.
Nàng ôm một bụng hậm hực vén lên mành trướng, đi tới trên bàn uống liền mấy ngụm nước. Hại Thiên Thu ngồi một hồi, lại cảm thấy nuốt không trôi bụng lửa giận này. Nàng, Hại Thiên Thu, sáu trăm năm tuổi không tin nàng chưa cưới được Hàn Tuyết Âm, Hàn Tuyết Âm đã bị người khác tới quyến rũ mất.
Hại Thiên Thu loay hoay, uống thêm mấy ngụm nữa, nhưng như cũ vẫn cảm thấy nuốt không trôi. Vừa hay nàng nhìn sang hộp gỗ cũ nát, bên trên là Vệ Bình cùng Lai Thủy. Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, cuối cùng liền đem hai thanh kiếm lấy ra, đi mài kiếm.
Một lần mài kiếm, chính là mài tới tối tăm mặt mũi. Hàn Tuyết Âm nói vài lời với Dương Thời Minh, xong cũng quay lại chỗ các nàng hạ trại. Nàng nhìn một đám Thuấn Giai đang ngồi quanh đống lửa nướng thịt ăn ngon lành, cũng đi qua tìm một chỗ ngồi xuống.
Thuấn Giai dùng dao cắt một khối thịt bỏ lên trên dĩa, cẩn cẩn dật dật đưa qua cho Hàn Tuyết Âm. Nàng tiếp nhận thịt còn nóng hôi hổi, thơm lừng sẵn tiện hỏi: "Tiền bối đâu?"
"Tư Đồ tiên tôn cùng A Trúc cô nương tự đi ăn với nhau rồi. Còn Hại tiền bối từ chiều giờ liền không biết đi đâu." Thuấn Giai nói xong lại múc tiếp cho nàng một chén canh.
Phong Hào cắn một ngụm thịt, nói: "Có lẽ Hại tiền bối đang ở trong lều, để ta đi xem thử."
Theo như nàng hiểu biết Hại Thiên Thu, người này thích nhất là rượu ngon mỹ thực, không tới ăn tối quả là chuyện hiếm lạ. Hàn Tuyết Âm ngăn lại Phong Hào, nói: "Lấy thêm cho ta một phần đi. Ta đi tìm nàng."
Lâm Chí Hàn ngây thơ gật đầu: "Để ta tới lấy cho." Nói rồi hắn liền nhanh tay tiếp nhận dao nhỏ từ Thuấn Giai, cắt thêm một phần thịt, lấy thêm một phần canh đưa cho Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm tiếp nhận hai phần đồ ăn, đứng lên hướng lều của Hại Thiên Thu đi.
Hại Thiên Thu ở trong lều, ngồi trên thảm dệt bày đủ loại dụng cụ, chà lau hai thanh bảo kiếm. Nàng vừa lau vừa ảo tưởng tới một ngày cầm kiếm đánh Dương Đà Điểu cha mẹ nhận không ra.
Hàn Tuyết Âm cầm theo thức ăn cho hai người, vén rèm đi vào: "Hại Thiên Thu..."
Vừa bước vào, ánh vào mắt nàng là cảnh Hại Thiên Thu cười "khà khà", vẻ mặt gian tà, xứng với hai chữ "ác nhân". Trong nhất thời, Hàn Tuyết Âm quanh năm mặt lạnh,biểu cảm đã thiếu nay còn thêm thiếu.
Hại Thiên Thu nhận ra người bước vào, vừa quay sang không ngờ đụng phải Hàn Tuyết Âm. Hai người trong nhất thời ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết phải nói gì.
Vẫn là Hàn Tuyết Âm đánh vỡ trầm mặt, lên tiếng: "Bọn Thuấn Giai bắt đầu ăn cơm, không thấy ngươi nên ta đem một phần tới."
Hại Thiên Thu thu lại tâm tình quá khích, chỉnh sửa biểu cảm một chút rồi mới nói: "Ngươi vẫn nhớ đến giờ cơm sao? Không phải đi với Dương công tử sao?" Ba chữ "Dương công tử" nàng còn cố ý nhấn mạnh, chỉ kém không nghiến răng ken két.
Hàn Tuyết Âm xem ngữ khí của nàng không tốt, cũng chỉ cho là chút tính tình trẻ con, lười suy nghĩ tiếp. Nàng đặt đồ ăn lên bàn, lại đi vòng sang chỗ Hại Thiên Thu: "Đang mài kiếm? Trước đây vẫn chưa thấy ngươi mang theo kiếm."
Hại Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, nói: "Những loại binh khí bèo nhèo kia ta còn lâu mới thèm cầm tới."
Hàn Tuyết Âm nhìn hai thanh kiếm đen tuyền, họa tiết như ẩn như hiện, ánh ánh kim quang cũng không khỏi gật đầu. Hai thanh kiếm này, vừa nhìn liền biết không dưới thần giai, lúc nào cũng tỏa ra một loại khí thế bức người.
Hại Thiên Thu thấy nàng nhìn chằm chằm Vệ Bình cùng Lai Thủy, không khỏi cảm thấy vô cùng kiêu ngạo: "Đây là ta vừa mới đúc cách đây không lâu. Thanh mỏng nhẹ, gọi là Lai Thủy, còn thanh dày nặng, gọi là Vệ Bình."
Hàn Tuyết Âm nhìn những dòng cổ tự thoắt ẩn thoắt hiện, không khỏi tò mò đưa ngón tay chạm vào lưỡi kiếm Vệ Bình. Vệ Bình nhìn như cục mịch, không sắt bén, nhưng làm như có linh tính. Nàng chưa kịp chạm vào lưỡi kiếm, đã cảm thấy một luồng sát khí, sau đó là một trận đau rát từ ngón tay truyền tới.
Hại Thiên Thu nhìn một giọt máu đào thấm ra từ ngón tay của Hàn Tuyết Âm, lập tức cả kinh bắt lấy tay phải của nàng: "Ngươi làm gì vậy?! Cả hai thanh kiếm này đều có kiếm hồn, không thể tùy tiện chạm bậy."
"Không sao, chỉ là vết xước nhỏ." Hàn Tuyết Âm nói rồi, tính rút lại tay.
Hại Thiên Thu nhìn máu chảy ra càng nhiều, giận nói: "Để ta xem một chút. Vệ Bình vốn tính cách ác liệt, dù vết xước nhỏ cũng không tránh khỏi sẽ có chút nặng. Nhìn đi, chảy nhiều máu như vậy." Nói rồi nàng lại sờ sờ trên người, ý định tìm ra một cái khăn tay tạm thời quấn lại.
Nhưng khổ nỗi nàng trước giờ lối sống tùy tiện, thứ gì cũng sẽ bỏ vào trong trữ vật giới. Nào có chú ý để những thứ đó trong người. Lại nhìn máu đỏ tươi không nhìn nhỏ giọt, Hại Thiên Thu trong lúc hoảng loạn, liền đưa miệng ngậm lấy ngón tay ngọc của Hàn Tuyết Âm.
Lần này không chỉ Hại Thiên Thu đen mặt, mà Hàn Tuyết Âm cũng là sợ ngây người. Xúc cảm ấm áp, mềm mềm mang theo chút ẩm ướt truyền lại, giống như muốn phóng đại từng sợi giác quan của Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm dùng tay còn lại đặt lên vai Hại Thiên Thu, muốn nhẹ đẩy nàng ấy ra, nhưng lực đẩy hầu như lại nhẹ như bông. Hàn Tuyết Âm hiếm khi lộ vẽ bối rối, nói: "Ngươi... ngươi không cần làm vậy."
Hại Thiên Thu sau khi hồi thần, mới biết được hành động của nàng có bao nhiêu mất mặt. Nàng khẽ nhấp môi một cái, buông tay của Hàn Tuyết Âm ra, vẻ mặt dần dần đỏ như trái cà chua.
"Khoan đã... đừng nuốt..." Hàn Tuyết Âm nhìn khóe miệng Hại Thiên Thu vẫn còn dính chút máu, chưa kịp giúp nàng lau đi thì Hại Thiên Thu đã vô tình nuốt luôn.
Hàn Tuyết Âm một tay nắm lấy cằm của Hại Thiên Thu, một tay dùng vạt áo, nhẹ nhàng thay nàng lau đi khóe môi vương máu đỏ.
Hại Thiên Thu trong não trống rỗng, hoàn toàn mặc cho Hàn Tuyết Âm lăn lộn. Từng đợt thanh khiết vờn quanh chóp mũi, giống như muốn đem đầu óc của nàng tẩy sạch sành sanh.
Thời gian như đọng lại, không khí im ắng tới một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Hàn Tuyết Âm lau một hồi, lại nhìn một chút, lúc này mới thu tay. Nàng xoay người trở lại bàn ăn: "Nên ăn cơm." Ngữ khí của nàng vẫn như thường, nhưng nếu lúc này Hại Thiên Thu ngẩng đầu lên, rất có thể thấy được cổ nàng đã một mảng đỏ chót.
Hại Thiên Thu một bộ ngốc lăng, cúi đầu khẽ đáp một tiếng. Bên khóe môi vẫn còn cảm thấy được từng trận tê dại.
Hàn Tuyết Âm lấy ra hai đôi đũa, một đôi đưa cho Hại Thiên Thu. Tay nàng treo ở giữa không trung một hồi, vẫn không thấy Hại Thiên Thu tiếp. Hàn Tuyết Âm nghi hoặc gọi nàng một tiếng: "Hại Thiên Thu?"
Hại Thiên Thu vẫn ngồi ở chỗ cũ, tay trái bị gãy rũ một bên, tay phải báu chặt vạt áo, khóe mắt ngấn nước. Một cảnh tượng chọc người thương tiếc.
Hàn Tuyết Âm quả thật cũng giật mình. Nàng thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Ta biết tiền bối đối với ta có tình. Như ta đã nói, ta hiện tại..."
"Không phải..." Hại Thiên Thu gân xanh nổi đầy trên thái dương, nàng thực sự chảy nước mắt: "Là ta cảm thấy toàn thân đột nhiên ngứa, sắp chịu hết nổi rồi!" Hại Thiên Thu buông lời gần như là gào rống, nói xong nàng liền bất chấp hình tượng mà dùng tay phải cào cấu khắp người.
Hàn Tuyết Âm bị nàng rống, kinh ngạc ồ một tiếng. Xong lại thấy Hại Thiên Thu hung hăng tự cào, vội vàng bắt lại tay của nàng: "Ngươi bình tĩnh nào, còn cào nữa sẽ đổ máu."
"Mặt kệ đổ máu, ta chịu hết nổi rồi!" Hại Thiên Thu vùng vẫy, hòng thoát khỏi khống chế của Hàn Tuyết Âm.
Tuy nói Hại Thiên Thu gặp tiểu thiên phạt, không có linh lực chỉ có thể giống như người thường. Nhưng sức lực cũng không phải là nhỏ, Hàn Tuyết Âm mấy lần bắt lại cái tay loạn xạ kia, trong phút chốc lại tuột ra.
Lại nói trong lúc hai bên giằng co, Hại Thiên Thu lại vô tình cho Hàn Tuyết Âm một cước vào bụng. Hàn Tuyêt Âm ăn đau, vẻ mặt băng sương càng thêm đông lạnh. Nàng một chảo bắt lấy vai Hại Thiên Thu, đè nàng nằm trên mặt đất. Còn bản thân Hàn Tuyết Âm liền vắt chân, quỳ đè lên người Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu bị Hàn Tuyết Âm cường thế đè trên nền đất, cả người nằm giữa hai chân của nàng. Tư thế này, quả thật có chút làm người hiểu lầm. Nếu còn tiếp tục nữa, nàng có khi phải chảy máu mũi mất! Hại Thiên Thu khóc lóc, gân cổ lên: "Ngươi... ngươi mau xuống!"
"Không." Hàn Tuyết Âm vẫn như cũ kiềm trụ Hại Thiên Thu, lãnh đạm trả lời: "Ngoan ngoãn một chút, còn động tay trái sẽ lệch khớp."
Hại Thiên Thu cả người từ ngứa dần chuyển sang đau, nàng cảm giác như có hàng nghìn con kiến đang cắn nuốt lấy kinh mạch của bản thân. Lúc thì nóng rực, lúc thì lạnh như băng. Nàng nói: "Vậy ngươi điểm huyệt ta, hay là gọi Tư Đồ tiên tôn tới!"
"Để ta điểm huyệt ngươi trước." Hàn Tuyết Âm nói rồi, ngay lập tức chắp tay thành kiếm chỉ, điểm huyệt Hại Thiên Thu. "Bụp bụp bụp", ba tiếng liền vẫn không có hiệu quả.
Hàn Tuyết Âm nhìn Hại Thiên Thu đáng thương lăn lộn như cũ, trong lòng có chút khó hiểu. Nàng cau mày, lại thử một lần nữa. "Bụp bụp bụp", vẫn hoàn toàn vô dụng.
"Đừng nói với ta ngươi không biết điểm huyệt nha?" Hại Thiên Thu càng ngày càng cảm thấy đau, trên trán cũng muốn thấm ra vài giọt mồ hôi lạnh.
"Không phải." Hàn Tuyết Âm bình tĩnh nói: "Huyệt vị của ngươi giống như bị bành trướng, không thể điểm."
"Vậy yểm chú cho ta bất tỉnh đi." Hại Thiên Thu gào khóc nói.
"Để ta thử." Nói rồi Hàn Tuyết Âm lẩm bẩm vài câu, ngón cái cùng ngón giữa điểm giữa trán Hại Thiên Thu. Một đốm sáng xanh nhạt liền xuất hiện, từ từ du nhập vào trong đầu Hại Thiên Thu.
Đang lúc cả hai người nghĩ chú có tác dụng, ai ngờ đốm sáng lại "bang một tiếng", bị bật ngược trở ra. Hại Thiên Thu hét to: "Thiên a!"
Hàn Tuyết Âm: "..."
Hại Thiên Thu bị đau đớn bức điên, gân xanh bạo khởi, chuẩn bị mở miệng chửi ông trời. Chưa kịp mở miệng, nàng đã bị một cổ tanh ngọt làm cho ho sặt sụa.
Hàn Tuyết Âm bị Hại Thiên Thu không ngừng thổ huyết, máu mũi chảy ròng dọa cho cả kinh: "Hại Thiên Thu!"
Hại Thiên Thu trong miệng đầy máu, bị sặc tới không thể mở miệng. Nàng chỉ đành cắn răng tiếp tục chịu tội, tay chuyển sang báu chặt Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm dùng tay áo lung tung giúp hại Thiên Thu lau vết máu. Máu đỏ không ngừng chảy ra, thấm ướt cả vạt áo trắng, nàng nói: "Ngươi cố chịu một chút, ta đi gọi tiên tôn."
Hại Thiên Thu đau nhe răng, cả người dần co quắp lại như con tôm. Bên trong người kinh mạch vừa trường vừa đau, giống như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Tay nàng gắt gao bắt vạt áo của Hàn Tuyết Âm, tính mở miệng. Nhưng mỗi lần chuẩn bị mở miệng lại bị máu trong cuống họng trào ra làm ho sặc sụa.
Mùi máu tanh hòa lẫn trong không khí, từng khối máu đỏ tươi nhỏ xuống thảm dệt tinh tế bên dưới. "Đùng đùng đùng", tiếng sấm từng trận nổ vang trên trời đêm. Không khí ẩm thấp kéo tới, tiếp theo đó là từng hạt mưa rơi xuống, va vào lều bạt từng trận tí tách.
Hàn Tuyết Âm nghe tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm, chợt hoảng thần lại. Đây là Hại Thiên Thu vượt qua tiểu thiên phạt, chuẩn bị độ kiếp! Tuy nàng không biết vì sao Hại Thiên Thu thống khổ như này, nhưng nếu tiếp tục, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới người dân. Không nghĩ nhiều nữa, Hàn Tuyết Âm liền ôm ngang Hại Thiên Thu, xách theo Vệ Binh cùng Lai Thủy, bay ra ngoài.
Quả nhiên như nàng đoán, Hàn Tuyết Âm vừa bước chân ra, liền nhìn thấy trên trời linh quang như có như không. Từng đạo sấm chớp như mang theo uy áp bức người, hung hăng vô tình, không chừa đường sống.
Hàn Tuyết Âm âm cắn răng, nhấc lên Hại Thiên Thu, hướng thẳng khu rừng cây lân cận đi. Bóng hình của hai người thoắt ẩn thoắt hiện giữa mưa bão. Bọt nước theo khinh công văng lên, xong nhanh chóng tiêu thất.
Bên kia, Tư Đồ Nghệ Mưu cùng A Trúc chuẩn bị lên giường, lại bị một tiếng sấm rền vang dọa cho nhảy dựng. Tư Đồ Nghệ Mưu qua loa khoát lên ngoại y, cũng vội chạy ra ngoài.
Nhìn trên trời sấm rền gió cuốn, Tư Đồ Nghệ Mưu cũng bất giác cau mày. Nàng ngưng thần, dùng linh lực rà soát xung quanh. Chưa tới nửa khắc, đã phát hiện được một nguồn linh lực cực đại từ phía rừng cây truyền tới. Tư Đồ Nghệ Mưu không nói hai lời, lập tức hướng về phía đó mà đi.
Trong rừng cây, Hại Thiên Thu không biết từ lúc nào đã ngừng run rẩy, thay vào đó là trạng thái như ngủ say. Hàn Tuyết Âm mấy lần gọi nàng, vẫn không có dấu hiệu chuyển tỉnh.
Tư Đồ Nghệ Mưu vừa phi thân tới, nhìn thấy Hàn Tuyết Âm ôm Hại Thiên Thu, cả người ướt sũng nước mưa. Nàng khẽ kéo lại vạt áo, chạy nhanh tới: "Hai người các người xảy ra chuyện gì vậy? Nàng... sao cả người đều là máu?!"
"Tiên tôn, hiện giờ không phải là lúc nói chuyện, người mau xem nàng một chút." Nói rồi Hàn Tuyết Âm hơi dịch người, nhường chỗ cho Tư Đồ Nghệ Mưu.
Tư Đồ Nghệ Mưu ngồi vào bên cạnh hai người, ngón tay điểm nhẹ trán Hại Thiên Thu, đưa một sợi thần thức vào bên trong: "Tại sao lại như vậy?! Phần hồn của nàng sao có thể lung lay không căn nguyên?!"
Con người có ba hồn bảy phách, thiếu một phần cũng không thể. Mà người tu đạo, thần hồn lại càng quang trọng gấp mười lần. Thần hồn chính là gốc rễ, từ hồn phách mới có thể sinh ra thần thức. Hồn phách không toàn vẹn, muốn tiến giai cũng khó, nói chi tới việc mang theo tu vi cường đại.
Mà Hại Thiên Thu không những tu vi cường đại, còn là người sống mấy trăm năm. Chuyện này quả thật vô cùng kỳ lạ. Hàn Tuyết Âm cau mày nói: "Trước giờ trong nàng không có vẻ gì là một người có hồn phách khiếm khuyết."
"Ta cũng không rõ." Tư Đồ Nghệ Mưu lắc đầu nói: "Nếu đúng lý, Hại Thiên Thu với hồn phách khiếm khuyết không thể nào vượt quá hóa thần kỳ. Nhưng rõ ràng nàng đã đạt tới vương cấp ngũ giai."
"Chẳng lẽ có di chứng gì đó chúng ta không phát hiện." Hàn Tuyết Âm cau mày nói.
"Chuyện này bàn sau." Tư Đồ Nghệ Mưu biểu tình ngưng trọng, lấy ra quạt lông: "Cẩn thận, đạo lôi kiếp thứ nhất tới!" Nói rồi nàng liền xòe quạt tạo một cái kết giới màu hồng trên đầu các nàng.
"Đùng!" đạo thiên lôi thứ nhất rơi xuống, trực tiếp đánh vỡ kết giới. Tư Đồ Nghệ Mưu tay run một cái, cả người lảo đảo lùi về phía sau: "Nha đầu cẩn thận, lôi kiếp này không bình thường."
Hàn Tuyết Âm nghe vậy, không khỏi siết chặt Hại Thiên Thu thêm một chút.
Trong đêm giông tố, thiên lôi vờn quanh, dị tượng trải dài. Hai bóng người vì hộ một người ngộ đạo, thần kinh căng chặt. Lại không ngờ ở một nơi không xa, cũng có một bóng người lẳng lặng thu hết mọi thứ vào đáy mắt, song song nở một nụ cười mà biến mất trong màn đêm.