Đêm khuya thanh vắng, gió thổi cỏ lay. Trăng sáng trên cao, soi rọi xuống những mái lều trắng, thanh bình nhưng không kém phần thơ mộng.
Trong đêm tối, bỗng có một bóng đen nhanh như chớp bay xẹt qua. Bóng đen kia nép vào một góc tối, nhìn trái nhìn phải, xong lại tiếp tục chạy nhanh về phía trước. Bóng đen nọ dừng lại trước một căn lều, sau khi chắc chắn đúng lều, mới rón rén vén màn bước vào.
Hàn Tuyết Âm nằm nghiêng trên giường, cảm thấy một trận gió lạnh ập tới sóng lưng. Nàng lắng nghe tiếng bước chân, he hé mắt, xong lại tiếp tục khép hờ mắt. Tay nàng thì lần mò tới Băng Sương kiếm đang nằm một bên.
Bóng đen nọ rón rén, hai ba bước liền tới bên Hàn Tuyết Âm. Hàn Tuyết Âm như có mắt sau lưng, bật một cái xoay người ngồi dậy. Nhưng tay nàng chưa kịp rút kiếm, đã bị một bàn tay mềm mại khác kiềm trụ. Cả người tức khắc lại rơi vào một cái ôm mềm nhẹ, thơm ngát cõi lòng.
Hại Thiên Thu mặt mày cong cong, cười mị hoặc ngồi vào mép giường Hàn Tuyết Âm. Nàng tà mị, gọi một tiếng: “Tiểu nha đầu.” Trong khi đó vạt áo đã vô tình cố ý xả xuống, lộ ra vùng đầy đặn như ẩn như hiện.
Hàn Tuyết Âm gương mặt bình tĩnh, không nói lời nào.
Hại Thiên Thu thừa thắng xông lên, mặt ngọc kề sát vào dung nhan người đối diện. Hơi ấm quyện vào nhau mang tới từng trận ngưa ngứa. Mùi hương thanh lãnh, vờn quanh chóp mũi Hại Thiên Thu càng khiến cho nàng thêm mê mụi.
Hàn Tuyết Âm cũng thuận theo, kề sát Hại Thiên Thu. Nàng một tay ôm lấy eo người trước mắt, một tay lần mò ra phía sau.
Mí mắt Hại Thiên Thu khẽ run rẩy, tim đập như trống bổ. Cảm tưởng như một chút nữa liền sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng.
Không khí ám muội, sau đó từ trong trướng liền vọng ra một tiếng kinh hô phá vỡ trời đêm: “A!”
-------------
Trong lều của Tư Đồ Nghệ Mưu, hơi nước lượn lờ, khói bay bay. Một bóng hình thon dài, từ tốn cởi ra áo ngoài, lộ ra làn da trắng như hoa như ngọc. Tư Đồ Nghệ Mưu ánh mắt hẹp dài, đầy ý vị thâm tình nhìn về phía A Trúc: “A Trúc không giúp ta cởϊ áσ sao?”
A Trúc nét cười doanh doanh, tiến tới bên cạnh nàng, giúp nàng thoát áo: “Tất nhiên, A Trúc cần phải giúp tiên tôn rồi.”
Không khí mờ ảo, phảng phất ngọt như chảy mật. Tư Đồ Nghệ Mưu vô cùng hài lòng, để cho A Trúc tới thu thập bản thân.
A Trúc đem y phục của Tư Đồ Nghệ Mưu thoát hết, xong liền gấp gọn lại, treo trên giá. Tư Đồ Nghệ Mưu thì uyển chuyển, bước vào thùng tắm. Mặt nước giao động, phát ra từng trận tiếng nước “rào rạt”. A Trúc cũng theo qua, tay cầm một cái khăn bông, cẩn thận thay Tư Đồ Nghệ Mưu chà lau.
Hai người không ai nói một lời, nhưng trên mặt đều là nồng đậm ý cười.Giữa người với người, đôi khi không cần nói, chỉ cần một thoáng bình yên như thế này cũng đã đủ rồi.
Tư Đồ Nghệ Mưu khẽ cầm tay A Trúc, hai người mặt đối mặt với nhau. A Trúc cũng không thu tay lại, mặt thêm kề sát với Tư Đồ Nghệ Mưu. Tư Đồ Nghệ Mưu cũng nhổm người dậy…
“Phạch!” một tiếng, cửa lều liền bị một người hung hăng phất ra, từng trận gió lạnh ập tới. Tư Đồ Nghệ Mưu kinh hô một tiếng: “A!” Ngồi lại vào trong thùng tắm. A Trúc cũng là tay chân bủn rủn, hai tay vịn thành thùng, xém chút nữa cũng ngã vào trong thùng tắm.
A Trúc mặt đỏ tới mang tai, quẫn bách không thôi: “A, Hàn cô nương có việc gấp gì sao?”
Hàn Tuyết Âm hiên ngang lẫm liệt, trên vai ôm một cái bộc lớn đang ngoe nguẩy: “Hình như Hại tiền bối phát sốt, nóng tới mê sảng. Hồi nãy nàng chạy loạn vào phòng ta, tình trạng có vẻ thật sự rất cấp bách. Nên ta trực tiếp mang nàng qua đây, nhờ tiên tôn xem xét một hai.”
Lúc này, người có mù cũng nhận ra kẻ bị trói trong bọc chăn là ai. Còn không phải là Hại Thiên Thu thì còn có thể là ai. Tư Đồ Nghệ Mưu lấy hai tay che người, cười không ra nước mắt: “Được được được. Ngươi cứ đặt nàng trên giường đi, ta lập tức xong ngay.”
Hàn Tuyết Âm khẽ gật đầu với hai người các nàng, xong liền quăng Hại Thiên Thu đang bị gói như cái bánh chưng lên trên giường. Làm xong hết thảy, nàng liền hướng hai người Tư Đồ Nghệ Mưu thi lễ, nhanh như một làn gió lui ra ngoài, trở về trướng. Trên đường đi, nàng còn hiếm có ngâm nga một câu hát.
A Trúc thấy người vừa được đặt xuống, vội vàng bay qua giải cứu Hại Thiên Thu. Tư Đồ Nghệ Mưu cũng qua loa lau người, vội mặc vào trung y đi sang.
Hại Thiên Thu được giải thoát, mặt đỏ như trái cà, liên tục hít thở. A Trúc dịu dàng vỗ lưng nàng: “Từ từ từ từ, không sao rồi. Để ta đi rót cho vương chén trà.” Nói rồi nàng liền đi rót một chén trà nóng đem lại.
Từ Đồ Nghệ Mưu ngồi vào cạnh giường, thay Hại Thiên Thu hoãn khí, cười không ra nước mắt: “Thiên Thu, ngươi lại làm gì để cho nàng gói bánh chưng ngươi đem lại đây?”
Hại Thiên Thu tiếp nhận chén trà, uống liền mấy ngụm. Đợi cho bản thân hòa hoãn xuống, nàng mới bắt đầu thanh họng, kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Vậy là ngươi cứ thế áp dụng “Tức Phụ Công Lược Công Pháp” trên người Hàn Tuyết Âm?” Tư Đồ Nghệ Mưu ngạc nhiên hỏi.
Hại Thiên Thu khẽ gật đầu: “Ừm.” Nàng lại vỗ tay cái “bét” nói: “Tiên tôn ngài nói xem, rõ ràng là đã làm tới mức đó. Vậy mà nàng coi như ta bị ấm đầu, đem ta trói lại đây.”
A Trúc thấy nàng bùng nổ, vội vàng vuốt vuốt lưng giúp nàng hạ hỏa. Tư Đồ Nghệ Mưu chống đầu, ngao ngán thở dài. Nàng rốt cuộc không biết nên khóc hay nên cười đây. Khóc Hàn Tuyết Âm quá lãnh tình, hay khóc Hại Thiên Thu quá thiên chân.
Tư Đồ Nghệ Mưu xoa xoa thái dương, nói: “Được rồi được rồi. Ta hiểu rồi, ngươi không cần phải thấy ủy khuất. Ta nói ngươi đó, tiểu nha đầu kia cũng không phải dạng người bình thường. Ngươi đánh bậy đánh bạ, nàng không đem ngươi đóng băng là còn may.”
Hại Thiên Thu ủy khuất ôm gối, nói: “Chẳng phải tiên tôn đưa ta cuốn công pháp đó, bảo ta tu luyện sao? Giờ hậu quả của tu luyện đó.” Hại Thiên Thu càng nói, càng lý lẽ hùng hồn: “Ta không cần biết, công pháp là người đưa, việc này người phải giúp ta giải quyết!”
“Được được được.” Tư Đồ Nghệ Mưu cười khổ: “Tiểu tổ tông của ta, ta giúp người là được chứ gì.” Vừa nói nàng vừa lấy tay chọt chọt đầu Hại Thiên Thu: “Nhưng ngươi cũng nên thu liễm một chút đi. Không khéo lại dọa nàng chạy mất."
Hại Thiên Thu vô cùng bất mãn, bĩu môi đẩy ra tay của Tư Đồ Nghệ Mưu: "Rõ ràng nàng cũng không phải là không có cảm giác."
Tư Đồ Nghệ Mưu bất đắc dĩ lắc đầu. Con người mà, bình thường tâm sáng như gương, động đến chuyện của mình thì lại mờ mịt khó hiểu.
A Trúc một bên nghe hai nàng nói chuyện, cũng hiểu được một hai. Nàng lại rót cho Hại Thiên Thu một chén trà, nói: "Hắc Diệm Vương, người cũng nên suy xét chậm lại một chút. Dạng người như Hàn cô nương, tuy lạnh nhạt nhưng thật ra dễ gần. Tuy thoạt nhìn có thể dễ khuyên, nhưng là đã quyết thì trăm trâu cũng kéo không lại. Vẫn là cần chút thời gian."
Hại Thiên Thu thở dài một hơi, nói: "Là ta quá gấp, đa tạ A Trúc chỉ điểm."
Tư Đồ Nghệ Mưu hiếm có bày ra một bộ dáng dấp trưởng bối, xoa đầu nàng: "Thời gian còn dài, ngươi lo cái gì. Hiện giờ tuy bất tử nhân bị kỳ thị không sai, nhưng cũng không còn như ngày đó khói lửa. Cẩn thận một chút, các ngươi vẫn còn một đoạn đường dài mấy trăm năm."
Hại Thiên Thu gật gật đầu, ôm gối không nói. Đúng là nàng quá nôn nóng rồi. Người đi ra từ khói lửa chiến tranh, cũng khó tránh khỏi có chút sợ hãi vô hình. Mà từ khi biết được ký ức bị khiếm khuyết, Hại Thiên Thu lại càng thêm nôn nóng.
Nàng sợ mọi thứ như là một giấc mộng. Nàng sợ một ngày tỉnh lại, lại nhìn thấy ánh lửa rực trời như năm đó. Mà hơn hết, là nàng sợ chính mình lúc nào đó sẽ quên đi.
A Trúc chỉ mới ba trăm năm tuổi, không chính thức trải qua sự kiện kia, cũng không hoàn toàn hiểu được. Nhưng Tư Đồ Nghệ Mưu thì khác, nàng cũng là từ trong đống bùn lầy giãy giụa mà thoát ra, nàng hiểu rõ hơn hết.
Chính bản thân mình cường đại, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bằng hữu tùng người ngã xuống. Có người hồn phi phách tán, có người đầu mình hai nơi. Có người còn bị vạn người phỉ nhổ, lăng trì xử tử.
Tư Đồ Nghệ Mưu lại thở dài một tiếng, linh quang bỗng nhưng chợt lóe, nàng vội vàng nói: “Tiểu băng nhân này nha, cũng không phải không có cách trị.” Đúng vậy, Tư Đồ Nghệ Mưu kinh doanh thanh lâu mà, loại người nào chưa từng gặp qua.
Hại Thiên Thu chống cằm, nhướng nhướng mày tỏ ý nàng nói tiếp.
Tư Đồ Nghệ Mưu nói: “Dạng người này, muốn có được tâm nàng không thể vội. Phải từ từ mà mài dũa. Phải biến tiến lùi có chừng mực, lạc mềm buộc chặt.”
Hại Thiên Thu suy nghĩ một hồi, vẫn chưa hiểu rõ lắm. Nàng nghiêm túc thỉnh giáo Tư Đồ Nghệ Mưu: “Mời tiên tôn nói rõ.”
Tư Đồ Nghệ Mưu ngó trái ngó phải một chút, sau đó vẫy tay kêu Hại Thiên Thu ghé sát đầu lại, bắt đầu giảng giải.
A Trúc nhìn hai mỹ nhân trên kia, điệu bộ nghiêm túc, người không biết còn tưởng bọn họ lại nói chuyện gì hệ trọng. Nàng thở dài một hơi, tu tiên cũng thật khó, sống lâu quá đành ra trở nên rảnh rỗi quá mà.
--------------------
Khoảng cách tới ngày mở ra Hư Không Huyễn Cảnh còn khoảng hơn một tháng. Trong một tháng này, mục tiêu của Hại Thiên Thu ngoài vượt qua tiểu thiên phạt, còn một mục tiêu khác. Chính là đem tức phụ tương lai dụ về trong lòng! Hại Thiên Thu tính tình vốn hiếu động, không chịu ở yên. Bắt nàng nằm yên dưỡng thương, nằm mơ nàng mới tuân theo. Vậy nên ngày thứ hai sau khi nàng tỉnh lại, đã vác theo cánh tay gãy chạy đông chạy tây.
Sau khi mặc tốt y phục, Hại Thiên Thu liền hưng trí bừng ló đầu ra khỏi lều. Nơi ở của Man Nhân bộ lạc tuy cũng thuộc La Thành quốc, nhưng lại nằm trên khu vực thảo nguyên rộng lớn, trái ngược hoàn toàn với sa mạc ở thành Sa Viên. Khí hậu cũng như vậy, mát mẻ hơn rất nhiều, thậm chí có chút lạnh.
Chưa kể trong Man Nhân bộ lạc, người tới ra đi đủ chủng tộc. Hại Thiên Thu cũng không nhất thiết phải che che giấu giấu chân thân, thế là lại càng thêm vui vẻ.
Hại Thiên Thu cả ngày hôm qua trong đầu chỉ có việc lấy sắc dụ Hàn Tuyết Âm, nào có chân chính nhìn qua một vòng nơi sơn trại. Hôm nay nhìn rõ, nàng càng là hứng thú không thôi. Đến nỗi việc vượt qua tiểu thiên phạt đã bị nàng hoàn toàn quăng ra sau đầu, hiện giờ chỉ có nghĩ tới ăn với chơi.
Nàng bước nhỏ tung tăng ra khỏi lều, đông nhìn tây ngó, hỏi nơi này một chút, hỏi nơi kia một tẹo. Một lão hán là thương nhân, người Mộc quốc, thấy nàng cũng cười nói: “Cô nương đây là lần đầu tới Man Nhân bộ lạc?”
Hại Thiên Thu cũng cười đáp lão hán: “Không giấu gì lão bá, lúc trước có cùng gia sư đi qua. Nhưng thật lâu chưa có trở lại.”
Lão hàn cười sang sảng, nói: “Thấy Man Nhân bộ lạc thay đổi rất nhiều có phải không?”
Hại Thiên Thu thành thật gật đầu: “Lúc trước cũng không thấy nhiều thương buôn vãn lai như thế này.”
“Cũng nhờ tộc trưởng Đa Các Nhĩ.” Lão hán vuốt râu nói: “Từ khi Đa Các Nhĩ lên làm tộc trưởng, thực hiện chính sách đổi mới, mở rộng thương buôn. Thương nhân các nơi cũng đổ về đây. Người Mộc quốc chúng ta cũng được lợi không ít.”
“Đúng rồi, cô nương có muốn tới chợ không?” Lão hán vừa nói vừa ra hiệu cho mấy người phía sau nhấc hàng hóa lên: “Ta vừa vặn tới chợ, cô nương không chê liền cùng đồng hành. Chúng ta đi uống chén rượu ấm người!”
“Vậy làm phiền lão bá!” Hại Thiên Thu vui vẻ nói với lão hán, xong cùng đoàn người của hắn sóng vai nhau tiến tới chợ.
Trong chợ mỗi thương nhân đều tự dựng cho mình một sạp hàng. Bọn họ dựng sạp cũng thật đơn giản, chỉ cần bốn cái chân chống, một tấm phủ trắng bên trên. Bên dưới lại lấy chút thảm trải ra, là có thể bắt đầu buôn bán.
Hàng hóa cũng không thể nói đa dạng như ở các thành lớn, nhưng đều có nét đặc sắc riêng. Chủ yếu đều là lương thực, thực phẩm, rượu cùng một số đồ dùng bằng da, kim loại. Đoàn người lão hán nọ kỳ này tới bán trà, ghé ngang đây cũng muốn bán chút đồ kiếm lộ phí.
Lão hán đợi sạp đã dựng xong, lại mời Hại Thiên Thu vào trong ngồi. Một nam tử khác trong đoàn cũng theo vào, tay cầm theo một vò rượu. Giấy gói vừa mở ra, mùi rượu thơm lừng liền lan tỏa.
Hán tử rót đầy ba chén, sau đó đưa cho lão hán cùng Hại Thiên Thu mỗi người một chén. Hại Thiên Thu tiếp nhận chén, cười hướng lão hán: “Đa tạ lão bá hôm nay hậu đãi. Không biết hôm nay Thiên Thu có được dịp biết quý danh?”
Lão hán cười khà khà, quơ quơ tay nói: “Cũng không phải là người sang quý gì. Tại hạ Lăng Kiêu.”
“Lăng Kiêu? Lăng Kiêu tướng quân, thống lĩnh đại quân Sơn Tây?” Hại Thiên Thu trợn tròn mắt hỏi lại.
Lăng Kiêu cười xua tay, nói: “Đều đã là chuyện xưa. Bây giờ còn mấy ai nhớ tới Lăng tướng quân. Hiện giờ Lăng Kiêu ta chỉ là một lão thương buôn già thôi.”
Hại Thiên Thu phải nói là hết sức ngạc nhiên. Lăng Kiêu tướng quân lúc trước đại danh vang xa, không ai không biết. Nàng còn nhớ, lúc xảy ra đại chiến, nàng dẫn theo một trăm người đột mở vòng vây chạy vào rừng Thanh U. Người vây quét không ai khác chính là Lăng Kiêu.
Đó cũng là một hồi đại chiến tới đau đầu. Nàng cũng phải tốn rất nhiều ngày mới có thể thoát khỏi đại quân vây quét. Mà tất nhiên, Lăng Kiêu cũng bị nàng đánh một trận ra trò, không thể lại tu luyện. Hại Thiên Thu vậy mà không ngờ, có một ngày bản thân lại ngồi uống rượu với địch nhân đã từng sống chết đánh trận.
Lăng Kiêu cũng không có vẻ gì là đau khổ về chuyện cũ, sảng khoái nói tiếp: “Mấy trăm năm trước liền bị Hắc Diệm Vương đánh cho tan tác. Từ đó tu vi không thể tinh tiến, chỉ có thể giữ lại cái mạng già.”
Hại Thiên Thu nhìn hắn, cũng không khỏi cảm thấy có chút chột dạ. Nàng lặng lẽ hớp một miếng rượu, khẽ liếc nhìn hắn: “Vậy tướng quân không hận nàng sao?”
“Hận? Sao lại phải hận?” Lăng Kiêu sang sảng cười: “Chiến trường đao kiếm không có mắt, người chết là chuyện thường. Thắng làm vua, thua làm giặc, đều là lẽ thường. Trận đó đánh cũng rất hay, đánh rất đẹp!”
Hại Thiên Thu nghe hắn nói, môi khẽ nhếch. Nàng hướng Lăng Kiêu rót một chén nữa, cung kính nói: “Tiền bối nói đúng, chén này ta kính tiền bối!”
“Được!” Lăng Kiêu thoải mái cạn chén với Hại Thiên Thu. Người ta nói không sai, người cùng trải qua một giai đoạn, đều sẽ không tránh khỏi có sự đồng điệu. Bất kể là địch hay bạn, ân ân oán oán cũng chỉ có thế. Vẫn nhớ là một chuyện, mà dám vượt qua ân oán để sống lại là một chuyện.
Hại Thiên Thu cũng bởi vì điều này, cảm thấy khâm phục Lăng Kiêu. Hai người bất tri bất giác nói tới quên cả trời đất. Hại Thiên Thu cười nhấp rượu, mắt lơ đãng nhìn về sạp đối diện. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi nàng lập tức bị sặc!
-------------
Tác giả: tui lại phải chạy đồ án cuối kỳ, tuần sau sẽ không có chương. Mong mọi người thông cảm ahuhuhuhu