Nguyên Cực Thần Quang vốn là thần vật, pháp tắc đại đạo hệ quang, giúp Ninh Dạ được lợi không nhỏ trong đại đạo hệ quang. Trước đây y chỉ có thể ngưng tụ ánh sáng thành mưa, ảo thuật cũng chỉ có thể che giấu chứ không thể lừa dối, bây giờ đã đạt tới trình độ lừa dối nhất định, hơn nữa pháp tắc đại đạo hệ quang của y sẽ tiến bộ, dùng nó làm đao, uy lực cũng bắt đầu tăng cường.
Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ, đặc điểm lớn nhất là tốc độ nhanh, gần như không thể tráh nổi, nhược điểm lớn nhất là uy lực nhỏ, cho nên khi đối phó với mục tiêu đã phòng ngự thì tác dụng không lớn. Vì vậy mỗi lần sử dụng chiêu này, Ninh Dạ đều tập kích đột ngột, nếu đối thủ đã đề phòng thì hiệu quả không được tốt.
Bây giờ tu vi bản thân của Ninh Dạ tăng cường chỉ có hạn, nưhung Nguyên Cực Thần Quang ngưng tụ pháp tắc đại đạo hệ quang, dùng nó làm căn cơ thi triển Ngưng Quang Thành Nhận, uy lực tăng cường gấp bội, không rõ hiệu quả tăng thêm bao nheieu lần.
Bây giờ nếu Khổng Triêu Thăng trúng một đòn Sát Khí đao Ngưng Quang Thành Nhận của y, hắn sẽ không bị cơ thể máu thịt ràng buộc nữa rồi.
Cứ như vậy, dùng Vạn Tượng đồ và Nhật Luân kính chế tạo ảnh ảnh, dùng skd và Nguyên Cực Thần Quang tấn công, lại dùng Lưỡng Nghi Chân Cương dung hợp, hình thành pháp thuật chứa cả ảo ảnh và sát phạt.
Đây mới là thứ y theo đuổi, thực sự kết hợp sở học tự thân, hình thành thủ đoạn độc nhất vô nhị của mình.
Vì vậy một kahức sau, mây trắng vạn trượng đã hóa thành hư ảo, nhưng không phải không còn tồn tại nữa mà là ẩn vào trong tối, chờ đợi chứ không phát động.
Trì Vãn Ngưng nói: “Phu quân đã đi lên con đường của mình, cũng có thể coi đã sáng tạo ra một môn tiên pháp, hay là dặt tên cho pháp thuật này đi.”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nió: “Cứ gọi là Yên Vũ Trọng Lâu đi.”
“Yên Vũ Trọng Lâu?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc: “Sao lại đặt tên này?”
Ninh Dạ cười nói: “Mây khói mờ mịt là ảo ảnh, mưa rơi mờ mịt là sát phạt, mưa bụi mờ mịt là đạo của lưỡng nghi, lại thêm ta có tu vi như bây giờ cũng là nhờ phúc của Yên Vũ lâu, không có tên nào thích hợp hơn.”
Trì Vãn Ngưng cười ha hả: “Không khéo Yên Vũ lâu sẽ hận chàng đến chết mất!”
Ninh Dạ nghiêm túc: “Đang muốn bọn chúng như vậy đây!”
Yên Vũ lâu càng hận y, công lao của Ninh Dạ càng quan trọng.
Một người muốn xây dựng uy thế của mình trong môn phái, sao lại không có kẻ địch bên ngoài tôn thêm?
Ninh Dạ thể hiện thần uy, bẫy chết Khâu Mộng Sơn, đoạt lại Ngọc Hoàng Cốt, là thù hận giữa y và Yên Vũ lâu, cũng là công lao của y đối với Hắc Bạch thần cung.
Yên Vũ lâu căm thù y, thậm chí trả thù y, tương đương với nhắc nhở Hắc Bạch thần cung y có công lao, y rất quan trọng.
Trì Vãn Ngưng vỗ tay: “Nói đúng lắm!”
“Đúng rồi, Công Tôn Dạ về Yên Vũ lâu chưa?”
“Đã trở về, tuy không hoàn hành nhiệm vụ nhưng cũng không bị trách phạt.”
“Ừ, vậy là tốt rồi!”
Công Tôn Dạ trở về Yên Vũ lâu, Cố Tiêu Tiêu cũng đã đến Vạn Hoa cốc, Công Tôn Điệp thì không biết chạy đi đâu tiêu dao khoái hoạt.
CÒn về Cừu Bất Quân, ông đang chơi đùa vui vẻ cùng con hồ ly nhỏ.
Mọi người chỉ coi chuyện này là trò cười chứ chẳng để ý mấy, dù sao Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng đã mất tinh huyết, chỉ còn da lông với máu thịt bình thường, giá trị có hạn, chỉ dùng nó thì khó mà bồi dưỡng được Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Cuộc sống trở nên bình thản, ngày qua ngày chỉ có tu hành và tụ họp. Những ngày tháng này bỗng rất yên tlành.
Vì vậy Ninh Dạ bắt đầu suy nghĩ, mình có nên tìm cơ hội ra ngoài một chút không.
Trì Vãn Ngưng biết tâm tư của y: “Muốn tới thăm Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp? Ta khuyên chàng chơ svội. Tuy bây giờ thực lực của chàng đã tăng cường nhưng dõi mắt khắp Trường Thanh giới, có không biết bao nhiêu người mạnh hơn chàng, chàng cần phải củng cố tu vi. Quan trọng là bây giờ chàng có Nguyên Cực Thần Quang.”
Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ, đặc điểm lớn nhất là tốc độ nhanh, gần như không thể tráh nổi, nhược điểm lớn nhất là uy lực nhỏ, cho nên khi đối phó với mục tiêu đã phòng ngự thì tác dụng không lớn. Vì vậy mỗi lần sử dụng chiêu này, Ninh Dạ đều tập kích đột ngột, nếu đối thủ đã đề phòng thì hiệu quả không được tốt.
Bây giờ tu vi bản thân của Ninh Dạ tăng cường chỉ có hạn, nưhung Nguyên Cực Thần Quang ngưng tụ pháp tắc đại đạo hệ quang, dùng nó làm căn cơ thi triển Ngưng Quang Thành Nhận, uy lực tăng cường gấp bội, không rõ hiệu quả tăng thêm bao nheieu lần.
Bây giờ nếu Khổng Triêu Thăng trúng một đòn Sát Khí đao Ngưng Quang Thành Nhận của y, hắn sẽ không bị cơ thể máu thịt ràng buộc nữa rồi.
Cứ như vậy, dùng Vạn Tượng đồ và Nhật Luân kính chế tạo ảnh ảnh, dùng skd và Nguyên Cực Thần Quang tấn công, lại dùng Lưỡng Nghi Chân Cương dung hợp, hình thành pháp thuật chứa cả ảo ảnh và sát phạt.
Đây mới là thứ y theo đuổi, thực sự kết hợp sở học tự thân, hình thành thủ đoạn độc nhất vô nhị của mình.
Vì vậy một kahức sau, mây trắng vạn trượng đã hóa thành hư ảo, nhưng không phải không còn tồn tại nữa mà là ẩn vào trong tối, chờ đợi chứ không phát động.
Trì Vãn Ngưng nói: “Phu quân đã đi lên con đường của mình, cũng có thể coi đã sáng tạo ra một môn tiên pháp, hay là dặt tên cho pháp thuật này đi.”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nió: “Cứ gọi là Yên Vũ Trọng Lâu đi.”
“Yên Vũ Trọng Lâu?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc: “Sao lại đặt tên này?”
Ninh Dạ cười nói: “Mây khói mờ mịt là ảo ảnh, mưa rơi mờ mịt là sát phạt, mưa bụi mờ mịt là đạo của lưỡng nghi, lại thêm ta có tu vi như bây giờ cũng là nhờ phúc của Yên Vũ lâu, không có tên nào thích hợp hơn.”
Trì Vãn Ngưng cười ha hả: “Không khéo Yên Vũ lâu sẽ hận chàng đến chết mất!”
Ninh Dạ nghiêm túc: “Đang muốn bọn chúng như vậy đây!”
Yên Vũ lâu càng hận y, công lao của Ninh Dạ càng quan trọng.
Một người muốn xây dựng uy thế của mình trong môn phái, sao lại không có kẻ địch bên ngoài tôn thêm?
Ninh Dạ thể hiện thần uy, bẫy chết Khâu Mộng Sơn, đoạt lại Ngọc Hoàng Cốt, là thù hận giữa y và Yên Vũ lâu, cũng là công lao của y đối với Hắc Bạch thần cung.
Yên Vũ lâu căm thù y, thậm chí trả thù y, tương đương với nhắc nhở Hắc Bạch thần cung y có công lao, y rất quan trọng.
Trì Vãn Ngưng vỗ tay: “Nói đúng lắm!”
“Đúng rồi, Công Tôn Dạ về Yên Vũ lâu chưa?”
“Đã trở về, tuy không hoàn hành nhiệm vụ nhưng cũng không bị trách phạt.”
“Ừ, vậy là tốt rồi!”
Công Tôn Dạ trở về Yên Vũ lâu, Cố Tiêu Tiêu cũng đã đến Vạn Hoa cốc, Công Tôn Điệp thì không biết chạy đi đâu tiêu dao khoái hoạt.
CÒn về Cừu Bất Quân, ông đang chơi đùa vui vẻ cùng con hồ ly nhỏ.
Mọi người chỉ coi chuyện này là trò cười chứ chẳng để ý mấy, dù sao Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng đã mất tinh huyết, chỉ còn da lông với máu thịt bình thường, giá trị có hạn, chỉ dùng nó thì khó mà bồi dưỡng được Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Cuộc sống trở nên bình thản, ngày qua ngày chỉ có tu hành và tụ họp. Những ngày tháng này bỗng rất yên tlành.
Vì vậy Ninh Dạ bắt đầu suy nghĩ, mình có nên tìm cơ hội ra ngoài một chút không.
Trì Vãn Ngưng biết tâm tư của y: “Muốn tới thăm Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp? Ta khuyên chàng chơ svội. Tuy bây giờ thực lực của chàng đã tăng cường nhưng dõi mắt khắp Trường Thanh giới, có không biết bao nhiêu người mạnh hơn chàng, chàng cần phải củng cố tu vi. Quan trọng là bây giờ chàng có Nguyên Cực Thần Quang.”
Danh sách chương