Ninh Dạ thở dài.  

             Tuy đã nhận được Nguyên Cực Thần Quang nhưng do đó lại có thêm một phiền toái, đó là bây giờ y không thể tùy ý hành động.  

             Dù sao Hắc Bạch thần cung chỉ cho y mượn Nguyên Cực Thần Quang, bọn Nhạc Tâm Thiện sẽ không để Ninh Dạ rời khỏi tầm mắt của mình, Ninh Dạ muốn ra ngoài cũng được, nhưng nhất định phải để Nguyên Cực Thần Quang lại.  

             Nhưng nghĩ tới tính khí rắm chó của Hắc Bạch thần cung, một khi để lại, e là khó mà lấy về.  

             Vì vậy rõ ràng là có thêm một trọng bảo nhưng lại thành hạn chế khiến mình không thể ra ngoài, Ninh Dạ cũng buồn bực không thôi.  

             Đúng lúc này, một con chim hình thành từ mây mù đột nhiên bay tới, lúc tới cạnh Ninh Dạ, nó hóa thành ánh sáng tiêu tán, một tin tức đã được chuyển cho Ninh Dạ.  

             “Mộc Khôi tông muốn gặp ta?” Ninh Dạ ngạc nhiên.  

             “Bọn họ tìm chàng làm gì?” Trì Vãn Ngưng hỏi.  

             “ Còn làm gì nữa? Đòi nợ chứ sao?” Ninh Dạ tức giận nói.  

             Chuyện lần này, Mộc Khôi tông đã giúp cho y rất nhiều, thậm chí đưa y Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, tuy bản thân bọn họ cũng liếm được lợi lộc nhưng Ninh Dạ biết với khẩu vị của Mộc Khôi tông, chắc chắn bọn họ sẽ không thỏa mãn.  

             Quan trọng là sau chuyện lần này, Mộc Khôi tông đã hoàn toàn xác nhận thân phận của Ninh Dạ.  

             Trong tình huống hiện tại...  

             Ninh Dạ thở dài: “E là lần này yêu cầu của bọn họ sẽ không nhỏ!”  

             Bên ngoài Chấp Tử thành, trong rừng hạnh.  

             Ninh Dạ thấy người đã hẹn mình.  

             Không ngờ lại là Chung Nam Quỳ.  

             Ninh Dạ hơi ngạc nhiên: “Vương Sâm đâu?”  

             “Hắn về Mộc Khôi tông rồi, từ giờ trở đi ta sẽ phụ trách liên hệ với ngươi.” Chung Nam Quỳ mặt mũi nhăn nheo như lão già, cười khà khà nói: “Ninh Dạ này, hợp tác bao nhiêu lần như vậy rồi, cần gì ngụy trang nữa?”  

             Ninh Dạ kéo mặt nạ, để lộ diện mạo thật.  

             Chung Nam Quỳ nhìn gương mặt Ninh Dạ, tặc lưỡi nói: “Tuấn tú điểm trai thật đấy, không biết bao nhiêu cô nương mê mẩn nhỉ. Đây không phải gương mặt của Bạch Vũ, đã làm lại à? Công Tôn Điệp giúp ngươi?”  

             Ninh Dạ mỉm cười: “Các ngươi có đoán được cũng không có gì lạ.”  

             Chung Nam Quỳ cười gượng vài tiếng: “Bây giờ bên cạnh ngươi có những ai, chúng ta biết gần hết.”  

             Ninh Dạ lắc đầu: “Đây không phải phương thức nói chuyện của hai bên hợp tác với nhau, có phải vì nhiệm vụ các ngươi định giao cho ta rất khó, rất nguy hiểm không? Vì vậy định dùng giọng điệu uy hiếp này? Không cần như vậy, sẽ làm hỏng giao tình, không tốt!”  

             Chung Nam Quỳ ngớ người.  

             Bị Ninh Dạ nói ra tiếng lòng nên trong lúc nhất thời hắn cũng chẳng biết nên tiếp lời ra sao, cuối cùng đành cười gượng nói: “Nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn công. Mộc Khôi tông quen uy hiếp người khác rồi, không quen cách trao đổi công bằng.”  

             “Cũng có thể vì các ngươi cảm thấy ta không đủ tư cách bàn bạc công bằng với các ngươi.” Ninh Dạ nói.  

             Nhược điểm khi bại lộ thân phận chính là đây.  

             Trước đây Mộc Khôi tông không xác định được y là ai, vì vậy Ninh Dạ nói gì thì bọn họ làm theo như vậy.  

             Bây giờ đã biết thân phận của Ninh Dạ, càng tự tin hơn, giọng điệu cũng khác hẳn.  

             Ninh Dạ đã chuẩn bị từ trước, ăn tranh với hổ vốn là như vậy.  

             Nhưng cho dù đã chuẩn bị trước thì trong lòng vẫn thấy không thoải mái, vì vậy y nói thẳng với Chung Nam Quỳ, không nhường một bước, dù thế nào cũng không thể để đối phương nghĩ rằng từ nay về sau có thể nắm thóp mình được.  

             Y tự do, tự chủ!  

             Vì vậy Ninh Dạ nói thêm một câu: “Ta hy vọng có thể giữ nguyên quan hệ trước đây với Mộc Khôi tông, chân thành hy vọng như vậy!”  

             Chung Nam Quỳ nhìn y: “Vậy phải xem ngươi còn có thể lật tay làm mưa làm gió như trước đây nữa không.”  

             “Nghe ý ngươi, có vẻ không mấy coi trọng nhiệm vụ lần này?”  

             “Cấp trên đã hơi nóng ruột.” Chung Nam Quỳ lạnh nhạt nói.  

             Ninh Dạ nhíu mày: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”  


             Nơi này tên là quan nhưng thực chất là một vùng đất cổ xưa, bên trong ẩn chứa tinh hoa, sản vật phong phú.  

             Còn có một cây thàn thụ tên Vạn Cổ liễu, nghe đồn đã tồn tại cả vạn năm.  

             Ngồi tu luyện dưới gốc cổ thụ có thể ngộ được đạo cơ, đây là nơi các vị đại năng tu tiên ưa thích nhất.  

             Năm đó Mộc Lưu trấn có Ký Hồn cổ mộc xuất hiện, rất có thể nó có liên quan tới Vạn Cổ liễu, Vạn Cổ liễu chính là tổ tiên của vạn loại cây, bồi dưỡng thần mộc, năm xưa Mộc Khôi tông lập nghiệp cũng chính nhờ nó. Vì vậy mất đi Đông Phong quan cũng là mất đi tổ địa, có thể tưởng tượng được ảnh hưởng lớn đến mức nào..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện