Âm luật nhanh dần, những vũ nữ do mây và ánh sáng hóa thành biến hóa, không còn nhẹ nhàng ca múa nưa, trên tay có thêm từng thanh kiếm, nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung, hóa thành điệu kiếm vũ.
Ninh Dạ gẩy tay liên tiếp, tiếng đàn càng lúc càng gấp gáp, âm thanh vang dội, trên người cô gái múa kiến đã xuất hiện áo giáp, kết thành trận hình, hóa thành binh trận, khí thế hào hùng, sát khí ngập trời, nương theo đó là khúc ca chiến tranh bừng bừng khí thế.
Một con chim cắt vàng lướt qua, ngay lúc nó bay tới, những chiến binh từ mây mù cùng giơ kiếm, kiếm khí tỏa ra bốn phương.
Con chim cắt bay thẳng tới như chẳng hề bị ảnh hưởng.
Lại bay thêm trăm nghìn trượng, đột nhiên chia ra năm sáu mảnh, hóa thành máu thịt rơi xuống trần thế.
Lúc này âm luật của Ninh Dạ mới chậm dần, những chiến binh mây mù kia lại hóa thành mây và ánh sáng, tiêu tán trong không trung.
Tiếng đàn ngưng bặt.
“Không tệ! Không tệ!”
Trì Vãn Ngưng từ đằng xa bay tới, cười nói: “Cuối cùng phu quân cũng dung hợp thành công rồi.”
Hành động vừa rồi là Ninh Dạ dung hợp quang đạo, đao đạo, huyễn đạo của mình lại.
Chuyện này đã khiến y tốn mất ba tháng.
Ánh sáng và âm thanh hóa thành ảo ảnh, thi triển Sát Khí đao khiến ảo ảnh có thể xuất đao, trong đó còn hấp thu một phần thủ pháp của Vân Quỷ Tử Lão - vì vậy Ninh Dạ còn cố ý tìm gặp Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông cũng rất hào phóng, y đã muốn thì cho y.
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Còn kém xa lắm, ta không am hiểu huyền âm diệu pháp, âm luật chỉ là mượn Huyền Diệu Thiên Thiền để thực hiện. Hơn nữa còn cách mức hoàn thành quá xa, đâu thể mỗi lần giao chiến lại gảy đàn được?”
Ảo thuật mê hoặc ngũ giác, vì vậy có ngũ hoặc, ứng với năm loại mắt mắt tai mũi xúc giác và tâm, cũng chính là mê hoặc hình ảnh, mê hoặc thính giác, mê hoặc mùi hương, mê hoặc cảm xúc, mê hoặc tâm thần.
Trước đây ảo thuật của Ninh Dạ chủ yếu mê hoặc hình ảnh, những phương diện khác không phải sở trường của y, vì vậy đa số ảo thuật của y không thật sự lừa được đối thủ mà chỉ khiến đối thủ không tìm ra bản thân, mê hoặc tầm mắt.
Huyền Diệu Thiên Thiền đã giúp Ninh Dạ bổ sung khuyết điểm mê hoặc thính giác. Nhưng trong ngũ hoặc, mê hoặc hình ảnh và mê hoặc tâm thần là quan trọng nhất, ba thứ khác lại không quan trọng đến vậy, vì vậy chỉ là đền bù nhỏ chứ không phải tiến bộ lớn.
Trì Vãn Ngưng che miệng cười khẽ: “Có gì mà không được, TIêu Công Tử và Cầm Thư Sinh mỗi khi giao chiến đều sử dụng âm luật.”
“Chỉ là làm màu thôi.” Ninh Dạ không hề khách khí bác bỏ: “Chiến đấu là nơi quyết định sinh tử, lấy đâu ra thong dong? Người mà thong dong là chưa tới lúc mấu chốt định đoạt sinh tử, bắt nạt kẻ yếu còn được, đối phó với cường giả là tự tìm đường chết.”
Trì Vãn Ngưng trợn mắt với y: “Có phải ai cũng như chàng đâu, chuyên tìm người mà mình đánh không được để đấu.”
“Không làm như vậy thì tiến bộ thế nào được.” Ninh Dạ ném trả Tiêu Vĩ Dạ Quang cầm cho Trì Vãn Ngưng: “Từ hôm nay trở đi, không cần đàn cầm này nữa.”
“Nếu vậy, chẳng bằng tới tìm Hứa Ngạn Văn thỉnh giáo hắn pháp thuật âm luật?”
“Không cần!” Ninh Dạ lắc đầu: “Ta cần học quá nhiều thứ, không còn sức phân tâm thêm chuyện khác. Dùng âm luật tấn công kẻ địch không phải thứ ta cần, bù đắp khuyết điểm, giúp huyễn thuật càng chân thật là được. Thứ ta thật sự cần là cái này!”
Nói xong, y vung tay áo, mây mù xung quanh biến hóa, không ngờ lại hình thành một dải đình đài lầu các, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Ảo thuật.
Dù sao ảo thuật hạ thủ vào ngũ giác, không liên quan tới tu vi, theo lý mà nói nó là thứ thích hợp nhất để đối phó với đối thủ trên cấp mình.
Nhưng ảo thuật dù sao cũng chỉ là ảo thuật, không có năng lực giết địch.
Thứ thật sự giết địch vẫn là Sát Khí đao.
Sát Khí đao có thể hóa vạn vật thành đao, thậm chí sử dụng cả ánh sáng, như vậy, dưới ảnh hưởng của Sát Khí đao, ảo trận đã có hiệu quả công phạt, nhưng về uy lực còn rất kém, có kết quả như hiện giờ là nhờ Nguyên Cực Thần Quang
Ninh Dạ gẩy tay liên tiếp, tiếng đàn càng lúc càng gấp gáp, âm thanh vang dội, trên người cô gái múa kiến đã xuất hiện áo giáp, kết thành trận hình, hóa thành binh trận, khí thế hào hùng, sát khí ngập trời, nương theo đó là khúc ca chiến tranh bừng bừng khí thế.
Một con chim cắt vàng lướt qua, ngay lúc nó bay tới, những chiến binh từ mây mù cùng giơ kiếm, kiếm khí tỏa ra bốn phương.
Con chim cắt bay thẳng tới như chẳng hề bị ảnh hưởng.
Lại bay thêm trăm nghìn trượng, đột nhiên chia ra năm sáu mảnh, hóa thành máu thịt rơi xuống trần thế.
Lúc này âm luật của Ninh Dạ mới chậm dần, những chiến binh mây mù kia lại hóa thành mây và ánh sáng, tiêu tán trong không trung.
Tiếng đàn ngưng bặt.
“Không tệ! Không tệ!”
Trì Vãn Ngưng từ đằng xa bay tới, cười nói: “Cuối cùng phu quân cũng dung hợp thành công rồi.”
Hành động vừa rồi là Ninh Dạ dung hợp quang đạo, đao đạo, huyễn đạo của mình lại.
Chuyện này đã khiến y tốn mất ba tháng.
Ánh sáng và âm thanh hóa thành ảo ảnh, thi triển Sát Khí đao khiến ảo ảnh có thể xuất đao, trong đó còn hấp thu một phần thủ pháp của Vân Quỷ Tử Lão - vì vậy Ninh Dạ còn cố ý tìm gặp Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông cũng rất hào phóng, y đã muốn thì cho y.
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Còn kém xa lắm, ta không am hiểu huyền âm diệu pháp, âm luật chỉ là mượn Huyền Diệu Thiên Thiền để thực hiện. Hơn nữa còn cách mức hoàn thành quá xa, đâu thể mỗi lần giao chiến lại gảy đàn được?”
Ảo thuật mê hoặc ngũ giác, vì vậy có ngũ hoặc, ứng với năm loại mắt mắt tai mũi xúc giác và tâm, cũng chính là mê hoặc hình ảnh, mê hoặc thính giác, mê hoặc mùi hương, mê hoặc cảm xúc, mê hoặc tâm thần.
Trước đây ảo thuật của Ninh Dạ chủ yếu mê hoặc hình ảnh, những phương diện khác không phải sở trường của y, vì vậy đa số ảo thuật của y không thật sự lừa được đối thủ mà chỉ khiến đối thủ không tìm ra bản thân, mê hoặc tầm mắt.
Huyền Diệu Thiên Thiền đã giúp Ninh Dạ bổ sung khuyết điểm mê hoặc thính giác. Nhưng trong ngũ hoặc, mê hoặc hình ảnh và mê hoặc tâm thần là quan trọng nhất, ba thứ khác lại không quan trọng đến vậy, vì vậy chỉ là đền bù nhỏ chứ không phải tiến bộ lớn.
Trì Vãn Ngưng che miệng cười khẽ: “Có gì mà không được, TIêu Công Tử và Cầm Thư Sinh mỗi khi giao chiến đều sử dụng âm luật.”
“Chỉ là làm màu thôi.” Ninh Dạ không hề khách khí bác bỏ: “Chiến đấu là nơi quyết định sinh tử, lấy đâu ra thong dong? Người mà thong dong là chưa tới lúc mấu chốt định đoạt sinh tử, bắt nạt kẻ yếu còn được, đối phó với cường giả là tự tìm đường chết.”
Trì Vãn Ngưng trợn mắt với y: “Có phải ai cũng như chàng đâu, chuyên tìm người mà mình đánh không được để đấu.”
“Không làm như vậy thì tiến bộ thế nào được.” Ninh Dạ ném trả Tiêu Vĩ Dạ Quang cầm cho Trì Vãn Ngưng: “Từ hôm nay trở đi, không cần đàn cầm này nữa.”
“Nếu vậy, chẳng bằng tới tìm Hứa Ngạn Văn thỉnh giáo hắn pháp thuật âm luật?”
“Không cần!” Ninh Dạ lắc đầu: “Ta cần học quá nhiều thứ, không còn sức phân tâm thêm chuyện khác. Dùng âm luật tấn công kẻ địch không phải thứ ta cần, bù đắp khuyết điểm, giúp huyễn thuật càng chân thật là được. Thứ ta thật sự cần là cái này!”
Nói xong, y vung tay áo, mây mù xung quanh biến hóa, không ngờ lại hình thành một dải đình đài lầu các, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Ảo thuật.
Dù sao ảo thuật hạ thủ vào ngũ giác, không liên quan tới tu vi, theo lý mà nói nó là thứ thích hợp nhất để đối phó với đối thủ trên cấp mình.
Nhưng ảo thuật dù sao cũng chỉ là ảo thuật, không có năng lực giết địch.
Thứ thật sự giết địch vẫn là Sát Khí đao.
Sát Khí đao có thể hóa vạn vật thành đao, thậm chí sử dụng cả ánh sáng, như vậy, dưới ảnh hưởng của Sát Khí đao, ảo trận đã có hiệu quả công phạt, nhưng về uy lực còn rất kém, có kết quả như hiện giờ là nhờ Nguyên Cực Thần Quang
Danh sách chương