4
Ta và Hạ Liên cùng nhau lớn lên, đánh nhau vốn là chuyện thường tình.
Khi trước tự thấy hơn hắn hai tuổi, người lớn không chấp nhặt kẻ nhỏ, thành ra lại khiến hắn có ảo giác rằng ta luôn nhường nhịn hắn.
Lúc này, cả hai lăn lộn trên mặt đất giao đấu, hắn chân tàn, ta cũng để hắn hai chân.
Cuối cùng, ta đè mạnh mặt hắn xuống đất.
“Nói đi, phục hay không?”
“Mau nuốt lại lời vừa rồi, xin lỗi ta!”
Hạ Liên mắt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi:
“Cút!”
Ta cười lạnh một tiếng, đem hắn treo ngược lên cây.
Hạ Liên tức giận đến mức miệng toàn lời dơ bẩn.
“Độc phụ, tâm địa rắn rết!”
“Không biết xấu hổ, ngay cả phu quân của hảo tỷ muội cũng muốn đoạt!”
Ta cũng bị chọc giận, tay cầm sợi dây trói hắn, hắn mắng một câu, ta liền lột một tầng y phục của hắn.
Cuối cùng, trên người Hạ Liên chỉ còn lại một mảnh vải cuối cùng.
“Tiếp tục mắng đi, ta thích nghe!”
Hạ Liên nhục nhã, đành phải câm nín.
Ta thầm tặc lưỡi cảm thán, tiểu tử này thật cứng rắn, rõ ràng có thể gọi thị vệ vào cứu, nhưng lại không làm vậy.
Gió đêm se lạnh, thân hình treo trên cây của Hạ Liên khẽ run rẩy, thoạt trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Lòng ta khẽ động, đứng dậy, tiến về phía hắn.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là Lăng Nguyệt.
“Cô nương, đêm đã khuya, sớm nghỉ ngơi đi thôi.”
Ta thuận thế xuống thang, thả Hạ Liên xuống đất, đắp chăn cẩn thận, lại đút cho hắn một bát canh gừng.
Nhưng dù vậy, Hạ Liên vẫn bị nhiễm lạnh, nửa đêm lên cơn sốt cao.
Một đêm náo loạn, mãi đến hừng đông trong phòng mới yên tĩnh lại.
Lão quản gia từ bên trong bước ra, thở dài nói:
“Lão nô biết lần này là Điện hạ quá đáng trước, nhưng Điện hạ cũng không dễ dàng gì. Chân bị thương, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng… Điện hạ trong lòng khổ sở, mong Thái Tử Phi sau này rộng lượng bao dung hơn một chút.”
Lão cúi đầu, nước mắt nước mũi tèm lem.
Ta lặng lẽ lấy khăn lau mũi, giọng nghèn nghẹn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Biết rồi.”
Lão quản gia vội vàng khom người tạ ơn, rồi lui xuống.
Đầu ta càng lúc càng đau, vừa vẫy tay với Lăng Nguyệt vừa dặn dò:
“Vào trong đi.”
Lăng Nguyệt đi được hai bước, lại quay đầu nhìn ta:
“Cô nương không vào sao?”
Ta hít sâu một hơi:
“Đỡ ta một chút.”
“Đứng lâu… tê chân.”
Lăng Nguyệt: “…”
5
Đứng dưới gió lạnh cả một đêm.
Ta và Hạ Liên đều nhiễm phong hàn.
Uống thuốc, hai người mỗi người một bát, ngồi đối diện nhau, hắn một ngụm, ta một ngụm.
Cuối cùng, Hạ Liên toát mồ hôi, ngã xuống giường, hơi thở gấp gáp, khóe mắt ươn ướt.
Ta tiện tay nhét vào miệng hắn một viên ô mai.
Hạ Liên nhìn gương mặt đỏ ửng vì sốt của ta, ánh mắt phức tạp, vừa nhai vừa hỏi:
“Xuống tay ác như vậy, không giống như kiểu yêu ta c.h.ế.t đi sống lại chút nào.”
“Ở Mạc Bắc làm Nữ Vương của ngươi không tốt sao, nhất định phải đến kinh thành, gả cho một kẻ tàn phế như ta?”
“Tần Ngọc, ngươi mưu cầu cái gì đây?”
Ta thu lại ánh mắt, nuốt xuống miếng ô mai chua chát trong miệng, hờ hững đáp:
“Triều đình cải cách thuế khóa, địa vị thương nhân vốn đã thấp, nay lại càng bị chèn ép.”
“Tần gia dù là thế gia, nhưng căn cơ lại ở Mạc Bắc, mà quyền lực chân chính vẫn tập trung tại Thịnh Kinh, ta buộc phải đến kinh thành tranh một phen.”
“Thánh Thượng cũng muốn kiềm chế Mạc Bắc, liên hôn là phương án tốt nhất.”
Càng nói càng tức giận.
Ta đưa tay chọc vào lồng n.g.ự.c Hạ Liên:
“Ta là nữ nhi độc nhất của Tần gia, bản thân còn giàu có hơn người, tin tức liên hôn vừa truyền ra, cầu thân đến cửa nhiều không đếm xuể!”
“Kết quả, ngươi, Thái Tử điện hạ, lại xem lòng tốt của ta như lòng lang dạ sói, không biết phân biệt phải trái, còn mắng ta!”
Hạ Liên quay đầu, lạnh lùng nói:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện