Bọc vải bung ra, bên trong là một con gà mái.
“Nhưng nếu Thái Tử điện hạ đã muốn dùng gà trống để thay mình hành lễ, vậy thì Tần Ngọc này cũng xin sẵn lòng phụng bồi đến cùng.”
Bỏ lại một sảnh đường câm lặng đến ngột ngạt, ta để Lăng Nguyệt dìu mình trở về tân phòng.
Đêm đã dần buông, tiếng bánh xe lăn đều đều vọng lại từ phía xa, Hạ Liên toàn thân nồng nặc mùi rượu, cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.
Ta chủ động rót đầy chén rượu hợp cẩn, nhưng y chẳng buồn đưa tay đón lấy, chỉ cười nhạt mà nhìn ta chăm chăm.
“Chuyện diễn ra ở đại sảnh lúc ban ngày, ta đã nghe cả rồi. Tần tiểu thư hôm nay quả thực rất oai phong lẫm liệt.”
Y không uống thì thôi, ta tự mình một hơi cạn sạch.
Hạ Liên vẫn lặng im nhìn ta, rồi đột nhiên vung tay hất đổ ly rượu còn lại trên bàn.
Rượu ngon đổ tràn xuống đất, hương nồng tức thì lan tỏa khắp gian phòng.
“Tần Ngọc, ngươi không có lấy một chút tự trọng nào hay sao.”
“Ta đối xử với ngươi như vậy, mà ngươi vẫn còn mặt dày muốn gả vào đây ư.”
Ta nhàn nhạt đáp.
“Vậy còn Điện hạ thì sao. Thánh chỉ đã ban xuống, người cứ làm mình làm mẩy như vậy, rốt cuộc là vì điều gì.”
“Là vì muốn đợi Kỷ Minh Châu quay về chăng.”
Hạ Liên tức giận gầm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thì đã sao nào. Kẻ cướp đi hôn phu của bạn thân, kẻ không biết liêm sỉ chính là ngươi đó, Tần Ngọc.”
Dù đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe những lời này từ chính miệng y, trái tim ta vẫn không khỏi nhói lên một cảm giác đau đớn.
Ta khẽ nhắm mắt, cố gắng đè nén những cảm xúc hỗn loạn đang cuộn trào trong lòng.
“Tự trọng ư. Tình nghĩa ư.”
Ta từng bước một tiến lại gần y, ánh mắt lạnh tựa băng giá.
“Điện hạ bất mãn với hôn sự này đến như vậy, sao không tự mình đi kháng chỉ đi, lại đến đây gây khó dễ cho một nữ tử như ta làm gì.”
“Chẳng phải vì ta đã quá xem trọng cái gọi là tình nghĩa đó hay sao.”
“Cũng chính bởi vì ta đã quá coi trọng thứ tình nghĩa đó, nên mới có thể hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn ngươi, để rồi đổi lại chỉ là sự chà đạp không chút nương tay từ phía ngươi.”
Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, ta vung một quyền mạnh mẽ, trực tiếp đánh y ngã lăn xuống đất.
Động tĩnh trong phòng quả thực quá lớn, khiến cho đám thị vệ canh giữ bên ngoài cũng phải kinh động.
Cánh cửa phòng tân hôn bị đẩy mạnh ra, một đám thị vệ lập tức xông vào, ta và Hạ Liên cùng lúc quay đầu nhìn lại.
“Cút ra ngoài.”
Cánh cửa phòng lập tức được đóng sập lại.
Quay đầu lại, ta nhìn Hạ Liên bằng một nụ cười lạnh lẽo.
“Điện hạ vẫn còn muốn cứng đầu nữa sao.”
“Cẩn thận một lát nữa lại khóc lóc xin tha đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện