“Ta đâu có cầu ngươi giúp ta.”
Ta cũng cười lạnh:
“Hiện tại ngay cả một kẻ như Hạ Tri Chương cũng có thể khiến ngươi nhếch nhác thảm hại.”
“Chúng ta cùng lớn lên, ta không thể quen nổi bộ dạng chật vật này của ngươi.”
Hạ Liên ánh mắt hơi d.a.o động, nhưng vẫn cứng giọng nói:
“Không cần.”
“Vậy xem như ta tự mình đa tình.”
Ta cười nhạt, đổi giọng hỏi:
“Nhưng nếu ngươi không cần ta, vậy Kỷ Minh Châu thì sao? Ngươi cũng không cần nàng nữa sao?”
Hạ Liên sững sờ.
“Nàng rời khỏi kinh thành, chưa chắc là thật tâm muốn thế. Ngươi phải có bản lĩnh thì sau này mới có thể đón nàng về.”
“Lùi một vạn bước mà nói, nếu như nàng thật sự bỏ rơi ngươi…”
Sắc mặt Hạ Liên đen sầm lại:
“Tần Ngọc!”
“Ta ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đảo mắt, không ngừng cố gắng thuyết phục:
“Nếu thật sự bị bỏ rơi, ngươi cũng phải cố mà vực dậy, sau này gặp lại, để người ta nói các ngươi hữu duyên vô phận.”
“Chứ không phải may mà Minh Châu sớm nhìn ra, kịp thời rời bỏ ngươi.”
Hạ Liên sắc mặt khó coi, thở không ra hơi.
Ta vươn tay ra:
“Thế nào, kết minh không?”
Ta đợi một lúc lâu, thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, thất vọng bò dậy định rời đi.
Chợt thấy từ trong chăn duỗi ra một bàn tay.
Chưởng khế làm chứng, không thể nuốt lời.
6
Ngày thứ ba sau tân hôn, theo lý phải đến bái kiến Hoàng Hậu.
Chuyện hoang đường trong ngày thành hôn của chúng ta đã đến tai Hoàng Hậu, khiến người không ngừng bắt bẻ ta, cuối cùng còn kéo ta ra ngoài đứng phạt để học quy củ.
Chuyện này đối với nữ quyến kinh thành là một sự dày vò, nhưng đối với ta chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là ánh mắt xung quanh quá mức phiền phức.
Nhưng lạ thay, người đáng lẽ phải ở bên Hoàng Đế lâu hơn, Hạ Liên lại trở về rất sớm.
Hắn dùng chuôi quạt khẽ đỡ lấy ta:
Ta cũng cười lạnh:
“Hiện tại ngay cả một kẻ như Hạ Tri Chương cũng có thể khiến ngươi nhếch nhác thảm hại.”
“Chúng ta cùng lớn lên, ta không thể quen nổi bộ dạng chật vật này của ngươi.”
Hạ Liên ánh mắt hơi d.a.o động, nhưng vẫn cứng giọng nói:
“Không cần.”
“Vậy xem như ta tự mình đa tình.”
Ta cười nhạt, đổi giọng hỏi:
“Nhưng nếu ngươi không cần ta, vậy Kỷ Minh Châu thì sao? Ngươi cũng không cần nàng nữa sao?”
Hạ Liên sững sờ.
“Nàng rời khỏi kinh thành, chưa chắc là thật tâm muốn thế. Ngươi phải có bản lĩnh thì sau này mới có thể đón nàng về.”
“Lùi một vạn bước mà nói, nếu như nàng thật sự bỏ rơi ngươi…”
Sắc mặt Hạ Liên đen sầm lại:
“Tần Ngọc!”
“Ta ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đảo mắt, không ngừng cố gắng thuyết phục:
“Nếu thật sự bị bỏ rơi, ngươi cũng phải cố mà vực dậy, sau này gặp lại, để người ta nói các ngươi hữu duyên vô phận.”
“Chứ không phải may mà Minh Châu sớm nhìn ra, kịp thời rời bỏ ngươi.”
Hạ Liên sắc mặt khó coi, thở không ra hơi.
Ta vươn tay ra:
“Thế nào, kết minh không?”
Ta đợi một lúc lâu, thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, thất vọng bò dậy định rời đi.
Chợt thấy từ trong chăn duỗi ra một bàn tay.
Chưởng khế làm chứng, không thể nuốt lời.
6
Ngày thứ ba sau tân hôn, theo lý phải đến bái kiến Hoàng Hậu.
Chuyện hoang đường trong ngày thành hôn của chúng ta đã đến tai Hoàng Hậu, khiến người không ngừng bắt bẻ ta, cuối cùng còn kéo ta ra ngoài đứng phạt để học quy củ.
Chuyện này đối với nữ quyến kinh thành là một sự dày vò, nhưng đối với ta chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là ánh mắt xung quanh quá mức phiền phức.
Nhưng lạ thay, người đáng lẽ phải ở bên Hoàng Đế lâu hơn, Hạ Liên lại trở về rất sớm.
Hắn dùng chuôi quạt khẽ đỡ lấy ta:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương