Một năm sau
Con gái ta, Niệm Niệm, đã tròn một tuổi.
Do sinh non, nàng đặc biệt thích ngủ.
Hôm nay ta đặt nàng vào chiếc nôi dưới gốc lê hoa, vốn tưởng nàng vẫn ngủ, nhưng không ngờ hôm nay nàng tỉnh sớm hơn mọi ngày, chập chững bò ra ngoài.
Nhìn thấy nàng sắp ngã xuống, ta sợ đến mức tim suýt nhảy lên cổ họng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một đôi tay vững vàng đỡ lấy nàng.
Giữa nhân gian tháng tư, dưới gốc lê hoa.
Hoa rơi đầy trời, cố nhân mỉm cười.
“Hạ Liên.”
“Ta đến đón nàng về nhà.”
16- Tần Ngọc
Ta là Tần Ngọc, nữ nhi duy nhất của Tần gia Bắc Cảnh.
Từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế gia tộc—phải xuất chúng, phải hơn người, phải trưởng thành chững chạc, trước sau không được thất thố dù chỉ một chút.
Khi mẫu thân qua đời, ta bình thản giúp phụ thân lo liệu tang lễ, không khóc lóc bi thương, chỉ vừa đủ đỏ hoe nơi khóe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ khi màn đêm buông xuống, ta mới lặng lẽ bước vào tiểu viện của mẫu thân, đi trên con đường bà từng đi, lặp lại từng bước chân.
Một lần lơ đãng, ta trượt chân ngã xuống bậc thềm, đau đến mức không thể đứng dậy.
Không gọi ai, xung quanh tối đen như mực, ta cứ thế ngồi yên, chìm đắm trong cơn sóng cảm xúc mãnh liệt nhưng bị đè nén, tựa như một cơn nghiện.
Cho đến khi một viên sỏi ném trúng ta.
Ta ngẩng đầu, là một thiếu niên.
Ta nhận ra hắn.
Tiểu Thái Tử từ Thịnh Kinh đến, nói là rèn luyện, nhưng thực ra thân thể yếu đuối, còn nhỏ mọn đến phát bực.
Giọng điệu của thiếu niên tràn đầy trào phúng:
“Chân đã sưng thế kia, ngươi không đau sao?”
Ta không nói gì.
Hắn lại tiếp tục:
“Ngươi hình như lúc nào cũng thế này, thật là một kẻ kỳ quặc.”
Phiền c.h.ế.t đi được!
Ta lạnh lùng đáp:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện