“Chỉ là mất tích, đã có người đi tìm rồi, bây giờ quan trọng nhất là ngươi!”
Một cơn đau đột ngột siết chặt bụng ta, khiến ta hét lên thảm thiết.
Thai vị bất chính.
Từ sáng sớm đến nửa đêm, hài tử vẫn chưa ra đời.
Hết bát thuốc này đến bát thuốc khác được đổ vào miệng, nhưng ta đã hoàn toàn kiệt sức.
Lý đại phu cầm kim châm chích huyệt, giọng có chút run rẩy nhưng vẫn trấn an:
“Đừng sợ, sẽ ổn thôi.”
“Ta còn tiếc một vị đông gia rộng rãi như ngươi lắm.”
Ta yếu ớt chớp mắt, rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh dần rời xa.
Lần đầu gặp Lý đại phu, là khi ta bị Hạ Vân Chương b.ắ.n xuyên vai.
Cũng là khi ta biết mình đã có thai hai tháng, nhưng thai tượng bất ổn.
Là sau chuyện xảy ra ở phủ Lục Hoàng Tử.
Ta dùng đủ mọi cách thuyết phục, buộc hắn giúp ta giấu kín chuyện này, đồng thời truyền tin cho Hạ Liên.
Cục diện kinh thành lúc bấy giờ như bão nổi phong vân, đầy rẫy nguy hiểm.
Ở lại kinh thành chỉ khiến Hạ Liên bị kiềm tỏa, ta buộc phải rời đi để bảo vệ bản thân và hài tử.
Vậy nên mới có màn kịch trong xe ngựa giữa hắn và Minh Châu hôm đó.
Khi ấy, chúng ta đều cho rằng, chỉ cần bình an vượt qua, sau này vẫn còn thời gian dài ở bên nhau.
Nhưng giờ đây, hắn sinh tử chưa rõ, mà ta cũng đã đến giới hạn cuối cùng.
Còn có con…
Dược được đưa tới, ta đã không thể nuốt xuống nữa.
Cũng không còn một chút sức lực nào.
Trước đó ta đã giao hẹn cùng Lý đại phu, nếu ta không qua khỏi, hãy lập tức m.ổ b.ụ.n.g lấy con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không cam lòng, tuyệt vọng, ta nhắm mắt lại.
Trước khi mất đi ý thức, có người phá cửa xông vào.
Một đôi tay quen thuộc siết chặt lấy tay ta.
“A Ngọc, ta đã trở về.”
Bờ môi lạnh lẽo áp xuống, vị đắng của thuốc bị đẩy vào miệng, sau đó không cho kháng cự mà trượt xuống cổ họng.
Khi nghe thấy tiếng khóc chào đời của trẻ sơ sinh, ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.
15
Khi mở mắt ra, Minh Châu đang ở bên cạnh ta, trong lòng ôm một tã lót.
Thấy ta tỉnh lại, nàng liền cúi xuống, đưa tã lót tới trước mặt ta:
“Đây là con của ngươi, rất đáng yêu.”
Là một tiểu nữ oa.
Nhỏ bé, mềm mại, da dẻ hồng hào, nhìn đến mức lòng ta cũng mềm nhũn.
Nhìn một lúc, nước mắt ta lã chã rơi xuống.
Minh Châu luống cuống, vội vàng giúp ta lau đi:
“Đừng khóc, hắn không sao đâu, đã đến thăm ngươi, nhưng khi đó ngươi vẫn còn ngủ.”
“Ta biết.”
Dưới chăn, một miếng ngọc bài được ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Không lâu sau, tin đồn lan khắp kinh thành.
Ninh Vương mưu hại Hoàng Thượng bằng đan dược có độc, Thái Tử Hạ Liên vì vậy truy sát hắn.
Bắc Cảnh và Tây Kỳ phái quân tiếp viện với danh nghĩa “thanh quân trắc”, dưới sự lãnh đạo của Hạ Liên, thẳng tiến kinh thành.
Hai quân giao chiến, Ninh Vương đại bại, Hoàng Đế nhường ngôi cho Hạ Liên.
Tân Hoàng giữ trống hậu cung, một lòng chỉnh đốn triều cương, thanh trừng đan sĩ, chấn chỉnh triều chính, thi hành tân chính, đem lại sinh cơ mới cho Đại Thịnh.
….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện