“Thiếu chủ Tần gia, không thể thất thố.”
Thiếu niên phủi phủi y phục, đứng dậy:
“Nhưng ngươi cũng là con người, bị thương thì có quyền thấy ấm ức.”
“Người thân yêu nhất rời đi, cũng có quyền được đau lòng.”
Hắn kéo ta lên, cõng ta trên lưng.
Ánh trăng bị mây đen che khuất, ta không khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, làm ướt cả áo hắn.
Lúc chia tay, ta hung dữ cảnh cáo:
“Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài!”
“Nếu không, ta nhất định không tha cho ngươi.”
Thiếu niên bật cười.
Sau đó, suốt một khoảng thời gian dài, chúng ta như mũi nhọn đối đầu.
Khi đó, ta không nhận ra, tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn và những giọt nước mắt âm thầm của ta đêm đó, không phải là sự xấu hổ như ta từng nghĩ.
Đợi đến khi ta nhận ra tình cảm của mình dành cho Hạ Liên, đã là rất lâu sau này.
Nhưng lúc ấy, hắn đã có người mà hắn muốn theo đuổi.
Minh Châu luôn nói với ta mọi chuyện.
Nàng kể rằng Hạ Liên là một người rất tốt, hai bên gia tộc đều ra sức tác hợp.
Nàng hỏi ta nghĩ thế nào về hắn.
Nàng nói nàng không thích bất cứ công tử thế gia nào của Thịnh Kinh, bao gồm cả Hạ Liên.
Ta khuyên nàng hãy làm theo trái tim mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -


Về sau, nàng bảo nàng muốn đi phiêu bạt, nhưng lúc đó Hạ Liên bị bệnh, nàng không thể bỏ rơi hắn.
Vậy nên ta nói, ta đã đồng ý với Hoàng Đế chuyện liên hôn với Thịnh Kinh, dù là ai cũng được, kể cả Hạ Liên, ta sẽ bảo vệ hắn.
Ta tính toán mọi thứ chu toàn, ngay khi thánh chỉ chưa hạ xuống, đã mang theo những tấm lụa đẹp nhất của Bắc Cảnh, những ngọc thạch trân quý nhất, những thương hội mạnh nhất…
Chạy đến người đó.
Ta muốn ở bên hắn, bảo vệ hắn, giống như năm nào cũng từng có người đã cho ta một đêm dịu dàng và ấm áp.
Nhưng ta chưa từng nghĩ đến, dù ta đoán được hắn sẽ ngạc nhiên, nhưng lại không ngờ hắn chống đối ta đến mức này, thậm chí còn chán ghét ta.
Đêm tân hôn, chúng ta đánh nhau một trận long trời lở đất.
Rất nhiều lần, câu “Ta thích ngươi” vốn đã đến bên môi, lại bất lực hóa thành:
“Chúng ta kết minh đi.”
Đây là điều ta tiếc nuối nhất.
Sau này, khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hạ Liên thay đổi, không nói hai lời, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, cởi áo tự chịu phạt.
Một nam nhân gần ba mươi, dung mạo vẫn không đổi.
Sau đó, thừa lúc ta đang bối rối, hắn mạnh mẽ ôm lấy ta, hôn tới tấp lên mặt.
Đợi đến khi ta hoàn hồn, tức đến nghiến răng nghiến lợi:
“Hạ Liên, ngươi khốn nạn!”
Một quốc quân, giờ phút này, ánh mắt trong trẻo vô tội, nói với ta:
“Xin lỗi, A Ngọc, ta sai rồi.”
“Chỉ là khi ấy, ta cũng không biết rằng, sau này khi nàng trở thành thê tử thật sự của ta, ta lại có thể thích nàng đến vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện