Lâm Phàm nghiêm mặt nói:

- Không thành vấn đề, ta tuyệt đối sẽ không để cho Từ Tĩnh có bất kỳ cơ hội nào, đảm bảo ai cũng không đoạt được sư tỷ Tân Nguyệt.

Thiên Lân nghe vậy, mặt tươi cười lớn tiếng nói:

- Đây mới là huynh đệ tốt của ta. Tương lai ngươi có chuyện, ta cũng giúp ngươi công bằng.

Lâm Phàm cười ha hả, ừ một tiếng tốt, rồi sau đó đột nhiên hỏi lại:

- Thiên Lân, ngươi biết thân phận thực sự của Băng Tuyết lão nhân chăng?

Thiên Lân gật đầu nói:

- Biết, sao ngươi giờ còn chưa biết được chăng?

Lâm Phàm lắc đầu nói:

- Không, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Nói thật lòng, ta rất bội phục ngươi, năm đó ngươi mới sáu tuổi đã đoán được thân phận của ông ta.

Thiên Lân điềm nhiên trả lời:

- Ta lúc đó cũng chỉ lớn mật phỏng đoán, không có gì giỏi lắm. Ngược lại ngươi mười năm nay đi đi theo ông ấy học được bản lĩnh thế nào rồi?

Lâm Phàm cười đáp:

- Trong mười năm ông chỉ dạy ta một ít chiêu thức lộn xộn, cũng không có dạy võ thuật gì đáng nói. Nếu như không có Băng Tuyết thịnh hội lần này, sợ là ta còn chưa biết học đến năm nào tháng nào mới có thể chân chính học được tuyệt kỹ của ông ấy. Bốn ngày trước, ông ấy nói cho ta biết những điều liên quan đến tám đại tuyệt kỹ Cửu Đại Động Thiên của Đằng Long cốc … Mãi đến lúc đó ta mới thật sự được tính là đệ tử của Đằng Long cốc. Hiện nay, Phi Long quyết của ta mới sơ thành, miễn cưỡng tính là bắt đầu vào cửa, còn một khoảng cách rất dài trước mắt.

Thiên Lân hơi kinh ngạc, nhẹ hô:

- Không ngờ Đằng Long cốc té ra có tám đại tuyệt học, quả thật khó mà tin được. Tốt lắm, không còn sớm nữa ta về trước đây, ngươi nhớ kỹ đêm nay không được xuất hiện.

Lâm Phàm đáp:

- Yên tâm, đêm nay ta sẽ ở đây luyện công, sớm mai ta ra cửa cốc chờ ngươi.

Thiên Lân gật nhẹ, sau đó bỏ đi khỏi nơi đó về thẳng Đằng Long phủ.

Từ xa xa, Thiên Lân đã nghe tiếng người trong phủ huyên náo, trong lòng thấy hơi kỳ quái, lập tức tăng tốc tiến lên.

Giây lát, Thiên Lân tiến vào trong Đằng Long phủ, chỉ thấy mọi người tập trung lại với nhau, dường như đang vây quanh người nào đó.

Thời khắc đó, một sự cảm ứng kỳ diệu xuất hiện trong não Thiên Lân, hắn lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông áo trắng đang đứng giữa.

Lúc này đây, Thiện Từ cũng cảm ứng được khí tức của Thiên Lân, đột nhiên xoay người nhìn hắn, hai người còn cách vài trượng, lại cứ thế im im lặng lặng nhìn nhau.

Bốn phía, mọi người dần dần cảm thấy khác thường, ai nấy đều không nói mặt kinh ngạc nhìn hai người.

Bốn mắt nhìn nhau, Thiên Lân và Thiện Từ toát ra nụ cười.

Hai thân thể loáng lên, đồng thời bay đến, chớp mắt đã gặp nhau giữa không trung, bốn tay ôm chặt lấy nhau.

Anh tuấn đẹp trai, tu vi xuất chúng, hai cái thế kỳ tài cùng ở một chỗ, hệt như hai hạt minh châu khiến mọi người có mặt đều cảm thấy kinh hãi.

Bình tâm mà bàn, Thiên Lân so ra tuấn tú hơn Thiện Từ một chút, mà Thiện Từ lại lạnh lùng hơn Thiên Lân, hai người có thể nói là không giống nhau.

Ở giữa không trung nhìn nhau, cùng bật cười lớn. Hai người mười năm không gặp, vừa thấy lại không nói một câu, đều dùng tiếng cười để biểu đạt sự vui mừng trong lòng.

Có lẽ đối với bọn họ không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt, một động tác cũng có thể biểu đạt được tâm ý cho nhau biết.

Lắc đầu bật cười, Tuyết Sơn thánh tăng nói lãnh đạo ba phái cùng Sở Văn Tân và Giang Thanh Tuyết:

- Tâm tính của thiếu niên khiến các vị chê cười.

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên cười nói:

- Tình bạn hồn nhiên là vật quý giá nhất, bọn họ khiến chúng ta thấy được tình cảm khó có, đây là chuyện đáng cho chúng ta phải tán dương và học hỏi.

Giang Thanh Tuyết cảm xúc nói:

- Mười năm không gặp, không ngờ tình cảm bằng hữu giữa bọn chúng lại mãnh liệt như vậy.

Sở Văn Tân cười nói:

- Đúng thế, tình bằng hữu như vậy khó gặp vô cùng, quả thật khiến người ta hâm mộ mà lại đố kỵ.

Giữa không trung, Thiên Lân nhìn Thiện Từ, cười lên tiếng:

- Mười năm không gặp, ngươi thay đổi rất lớn.

Thiện Từ cười đáp:

- Sau mười năm, ta và ngươi đều lớn lên, chuyện thay đổi là điều tất nhiên.

Thiên Lân nói:

- Năm tháng trôi qua, tình bằng hữu vẫn vậy. Những lời đã từng thề, khắc sâu vào trong tâm.

Thiện Từ nói:

- Ngày đêm thay đổi, chân tình khó đổi, chân trời góc biển, tình bằng hữu vẫn trường tồn.

Thiên Lân nghe vậy tươi cười, kéo Thiện Từ hạ xuống đất, chào hỏi mọi người có mặt ở đó, không bao lâu đã đi xuyên qua mọi người đến gần Tuyết Sơn thánh tăng và đầu não năm phái.

- Thánh tăng, đêm nay con dự tính tâm sự dài với Thiện Từ.

Vừa mới gặp mặt, Thiên Lân đã nói thẳng ý đồ.

Tuyết Sơn thánh tăng cười trả lời:

- May mà Thiện Từ không phải là gái, nếu không ta không dám đồng ý với con.

Mọi người nghe vậy đều bật cười lớn, rõ ràng ai cũng không ngờ thánh tăng lại có thể nói chuyện như vậy.

Thiên Lân bật cười ha hả, không thèm để ý phản bác lại:

- Nếu Thiện Từ là gái, con đã lấy hắn rồi.

Mọi người nghe vậy liền ngưng cười, dường như không ngờ Thiên Lân thốt ra như vậy.

Giây lát, Mã Vũ Đào bật cười lớn, tán thưởng:

- Đáp rất hay, câu trả lời này thật là hay lắm.

Tuyết Sơn thánh tăng cười mắng:

- Nói lung tung, câu này không thể nào nói bậy được. Thôi, đi đi, cứ ở đây nữa không biết con sẽ còn nói những câu khiếp đảm nào nữa.

Thiên Lân bật cười ha hả, lập tức kéo Thiện Từ rời khỏi nơi đó.

Bớt đi Thiên Lân và Thiện Từ, không khí náo nhiệt trong Đằng Long phủ thoáng cái đã thanh tĩnh trở lại.

Triệu Ngọc Thanh thấy vậy liền dặn dò mọi người nghỉ ngơi sớm chút, chỉ để lại đầu não năm phái và Tuyết Sơn thánh tăng bàn công việc.

Giây lát sau, mọi người đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Đại hội ngày mai, đệ tử tham dự tỉ thí thế nào, ta muốn hỏi ý của mọi người một lượt.

Mã Vũ Đào đáp:

- Một ngày sửa lại thành nửa ngày, có một số hạng mục tỉ thí cần phải bỏ đi, ta thấy chi bằng trực tiếp tiến hành tỉ thí tổng hợp, như vậy vừa thuận tiện lại vừa đảm bảo bình thường.

Triệu Ngọc Thanh nhìn Công Dương Thiên Tung, hỏi lại:

- Thiên tôn thấy thế nào?

Công Dương Thiên Tung lạnh lẽo nói:

- Ta không có ý gì hết, mọi thứ đều theo quyết định của cốc chủ.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Thế thì tốt, tỉ thí ngày mai cứ thi tổng hợp, để bọn chúng tự do phát huy. Đến lúc đó, Đằng Long cốc ta có bốn môn hạ tham dự, không biết hai bên các vị có nhiều ít đệ tử tham dự?

Mã Vũ Đào đáp:

- Thiên Tà tông cũng có bốn người.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Ly Hận cung có năm người.

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:

- Ba phái tổng cộng có mười ba người, chuyện này khó mà tỉ thí đây.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Vãn bối có một kiến nghị, không biết có được hay không.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Giang cô nương, xin mời nói.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Tỉ thỉ ngày mai nói tới cùng là tranh đấu ngôi đệ nhất, không quản nhiều ít người tham gia, cuối cùng đều là đào thải người yếu. Như vậy, ba phái chi bằng mỗi người tự tuyển một vị đệ tử để làm tuyển thủ cuối cùng, còn lại mười người tiến hành đấu loại dần, cuối cùng tuyển được một người thắng hết tham dự tỉ thí cùng ba người kia.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy gật đầu, cười nói:

- Biện pháp này của Giang cô nương rất hay, tông chủ và thiên tôn có bàn gì thêm không?

Mã Vũ Đào nói:

- Không có gì.

Công Dương Thiên Tung cũng đáp:

- Ta cũng không có.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Thế tốt, chúng ta quyết định như vậy. Bây giờ mọi người nghỉ sớm một chút, ngày mai còn có rất nhiều chuyện đang chờ đợi chúng ta xử lý.

Nói rồi đứng lên, Triệu Ngọc Thanh dẫn năm người rời khỏi Đằng Long phủ, ai nấy tự về nghỉ ngơi.

Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần ngày mai sắp sửa cử hành, lần này ai có thể đoạt quán quân, trong đại hội có phát sinh thêm chuyện nào khác không?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm, trong Đằng Long cốc đã náo nhiệt hẳn, môn hạ đệ tử ai nấy có việc, bắt đầu khẩn trương chuẩn bị có trật tự.

Hôm nay là Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần, đối với ba phái Băng Nguyên, đây là ngày hội trọng yếu.

Tuy nhiên tình hình Băng Nguyên trước mắt không ổn định lắm, nhưng mọi người đều vẫn vô cùng nhiệt tình, đều chờ đợi kỳ đại hội này.

Trải qua thương nghị đêm trước, thời gian khai mạc đại hội định vào giờ Thìn ba khắc, để Trương Trọng Quang chủ trì.

Mới sáng sớm, Trương Trọng Quang đã chuẩn bị an bài mọi sự, hơn nữa còn đi ra ngoài cửa cốc chờ đợi đệ tử dự thi của Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung.

Nhưng có điều Trương Trọng Quang chưa từng nghĩ đến, khi ông đến cửa cốc thì lại thấy sư phụ, sư thúc đã sớm xuất hiện ở đó, ba người quay mặt về phía Nam yên lặng nhìn chăm chú.

Trương Trọng Quang đi đến bên ba người, nhỏ giọng nói:

- Đệ tử ra mắt sư phụ và hai vị sư thúc, các ngài …

Triệu Ngọc Thanh cắt ngang lời ông, nhỏ nhẹ đáp:

- Không cần để ý đến chúng ta, con cứ đi làm chuyện của con.

Trương Trọng Quang không hiểu, vâng nhẹ một tiếng, lùi lại đến đài cao, quan sát tình hình bốn phía.

Quanh đó, đệ tử Đằng Long cốc đi qua đi lại, bố trí các vật cần thiết của đại hội thỏa đáng, sau đó mới trật tự chia ra bốn phía gia nhập vào đội ngũ phòng vệ.

Giờ Thìn một khắc, Hạ Kiến Quốc môn hạ đệ tử của Thiên Tà tông thống lĩnh ba vị sư đệ đến Đằng Long cốc.

Sau đó một lát, Tiết Phong của Ly Hận thiên cung cũng thống lĩnh bốn vị sư đệ tham dự đến nơi này.

Như vậy, người dự thi đã đến đủ, Trương Trọng Quang phái người thông báo cho cao thủ năm phái trong cốc, mời mọi người cùng ra cửa cốc chuẩn bị cử hành nghi thức khai mạc Băng Tuyết thịnh hội.

Nhưng đúng lúc này, từ bên ngoài Đằng Long cốc xuất hiện một số bóng người tu đạo lục tục kéo đến, bọn họ khi xa khi gần, lơ lửng trên trời quan sát tình hình của Đằng Long cốc.

- Sư huynh, xem ra hôm nay không thể nào an bình.

Nhìn những người đó, Điền Lỗi nhẹ nhàng nói lên.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên trả lời:

- Chuyện trong dự tính, không cần phải lo lắng.

Hàn Hạc nhẹ giọng nói:

- Còn một khắc nữa đại hội mới bắt đầu, nhưng sư muội lại …

Té ra ba người từ sớm chờ đợi ngoài cốc là hy vọng có thể gặp được sư muội Phương Mộng Như.

Triệu Ngọc Thanh than nhẹ:

- Đến và không đến đã sớm là ý trời. Sư đệ hà tất phải nóng nảy.

Hàn Hạc cười khổ nói:

- Sư huynh cũng không phải có tâm tình như bọn đệ sao?

Trong Đằng Long cốc, cao thủ năm phái lúc này đã xuất hiện. Đi trước hết chính là Tuyết Sơn thánh tăng, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết.

Phía sau bọn họ là một nhóm lớn cao thủ, bao gồm Thiên Lân, Thiện Từ, Tân Nguyệt, Cơ Tuyết Ny, Lộc Di Phong, Mạc Ngôn, Phùng Vân, Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành, Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong, Quách Kiến, mấy sư huynh đệ Đinh Vân Nham, Từ Tĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện