Do cao thủ năm phái đông đảo không thích hợp để toàn bộ đều ngồi trên đài cao, Trương Trọng Quang chỉ để có mười chỗ ngồi trên đài.

Trong đó, Trừ Ma liên minh và Dịch viên chiếm mỗi phái một ghế, Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung mỗi phái chiếm hai ghế, Tuyết Sơn thánh tăng chiếm một ghế, Triệu Ngọc Thanh một ghế, còn lại hai chỗ dành dự phòng.

Đợi mọi người đến đủ, Trương Trọng Quang mời Tuyết Sơn thánh tăng cùng cao thủ trọng yếu năm phái yên vị.

Theo thứ tự thì Tuyết Sơn thánh tăng và Triệu Ngọc Thanh ở chính giữa, phía bên Tuyết Sơn thánh tăng theo thứ tự là Công Dương Thiên Tung, Cơ Tuyết Ny và Sở Văn Tân.

Phía Triệu Ngọc Thanh là Mã Vũ Đào, Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành, Giang Thanh Tuyết.

Hai bên đều có một vị trí để trống.

Các môn đồ đệ tử tương ứng đứng sau lưng, Thiên Lân, Thiện Từ đứng sau lưng Tuyết Sơn thánh tăng, Tân Nguyệt, Phi Hiệp lại ở bên ngoài cảnh giới, quan sát động tĩnh chung quanh.

Ổn định mọi người xong, Trương Trọng Quang gọi sư đệ Đinh Vân Nham đến bên, nhỏ giọng hỏi:

- Mọi người đến đủ rồi, chỉ còn chưa thấy Lâm Phàm, đệ nhanh đi tìm hắn, ta mời sư phụ an tọa sau đó mới bắt đầu.

Đinh Vân Nham đáp:

- Sư huynh yên tâm, đệ lập tức đi tìm hắn về.

Nói rồi vội vàng bỏ đi.

Trương Trọng Quang bay lên đài cao, đến sau lưng Triệu Ngọc Thanh nhẹ giọng nói:

- Sư phụ, mọi thứ đã an bài xong, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Triệu Ngọc Thanh thôi không nhìn quanh nữa, vẻ mặt hơi thất vọng, nhỏ giọng nói:

- Được rồi, ta biết, đi đi.

Bay lên cao, Triệu Ngọc Thanh hạ xuống giữa đài, vẻ mặt lúc này đã khôi phục sự bình tĩnh trở lại.

Trương Trọng Quang đi sát theo sau, liếc mọi người xung quanh đài cao rồi lớn giọng nói:

- Thật là hân hạnh, hôm nay sau mười năm, chúng ta lại ở đây với nhau. Nhân ngày hội tề tụ của ba phái Băng Nguyên, ta đại biểu môn hạ ba phái hoan nghênh thánh tăng và các vị đại hiệp của hai đại môn phái trung thổ giá lâm nơi này. Hôm nay là một ngày khó gặp, là đại hội chúng ta chờ đợi đã lâu, bây giờ mời đệ tử dự thi của ba phái theo thứ tự lên đài thể hiện phong cách của từng người một lượt.

Dưới đài, đệ tử dự thi ba phái từ ba phía tung mình bay lên, ai nấy thi triển thân pháp khác nhau, có khi lượn tròn trên không, có khi xoay người như diều hâu, lại bay thẳng lên mây xanh, hoặc thong dong bình tĩnh.

Trong đó, khi xuất hiện, Từ Tĩnh chọn phương thức lượn tròn trên không, một hơi đã lộn đến vài trăm vòng nhưng khi hạ xuống thần sắc vẫn bình thản.

Tiết Phong tương đối thẳng thắn, khi lên đài hoàn toàn không ra vẻ, phong cách khiến người ta cảm thấy ổn định vững vàng như núi.

Hạ Kiến Quốc thanh nhã tiêu sái, Thiên Phong Tường Vân của Thiên Tà tông lại linh động phiêu hốt khiến người ta khó mà nắm được.

Lâm Phàm xuất hiện cuối cùng vẻ biểu hiện bình thường, hoàn toàn không khiến mọi người chú ý.

Thấy mười ba đệ tử dự thi đã đến đủ, Trương Trọng Quang đi đến gần mấy người Triệu Ngọc Thanh, nhỏ giọng nói:

- Sư phụ, bây giờ …

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Hôm nay tình hình đặc biệt, mọi thứ đơn giản đi, chúng ta cũng không nói nhiều lời khách sáo, con cứ trực tiếp bắt đầu là được rồi.

Trương Trọng Quang sửng sốt, quét mắt qua Mã Vũ Đào và Công Dương Thiên Tung, thấy bọn họ đều gật nhẹ, lúc này mới vâng dạ xoay người đi ra giữa đài.

Nhìn quanh một vòng, Trương Trọng Quang hít vào một hơi, lớn giọng nói:

- Giờ Thân ba khắc đã đến, Băng Tuyết thịnh hội chính thức bắt đầu. Bây giờ ta tuyên bố hạng mục và quy tắc tỉ thí của đại hội hôm nay. Tỉ thí lần này chỉ có một hạng mục, đó chính là tỉ thí thực lực tổng hợp. Do mười ba người không tiện phân phối, vì thế đặc biệt ba phái sẽ chọn lựa một vị đệ tử trực tiếp vào vào quyết đấu cuối cùng, còn lại mười đệ tử dự thi phân thành năm tổ đồng thời tỉ thí, chọn ra một người thắng hết để tham dự vòng tranh đấu cuối cùng của tứ cường. Bây giờ, mời ba phái tự mình chọn lấy một đệ tử.

Câu này vừa nói ra, người dự thi và người xem đều cảm thấy bất ngờ, rõ ràng chưa từng nghĩ đến tình hình sẽ như thế này.

Thiên Lân vẻ mặt hơi biến, liếc Lâm Phàm, thấy hắn vẻ bình thản, trong lòng hơi vui mừng, ánh mắt sau đó nhìn lại Giang Thanh Tuyết liền phát hiện nàng đang cười híp mắt nhìn mình, trong mắt toát ra vẻ nàng đã sớm biết tình hình như vậy.

Thiên Lân truyền âm nói:

- Tỷ có phải đã biết trước rồi không? Vì sao không hề nói cho đệ biết.

Giang Thanh Tuyết đáp:

- Đây là ý của ta, đệ có phải bắt đầu lo lắng Từ Tĩnh đoạt được ngôi đệ nhất rồi.

Thiên Lân trừng nàng một cái, hừ giọng nói:

- Thủ đoạn nhỏ nhoi, đệ còn chưa để vào đâu.

Trên hàng danh dự quan sát trận chiến, Công Dương Thiên Tung là người mở miệng trước hết, cất tiếng gọi Tiết Phong đến bên cạnh.

Mã Vũ Đào chậm một bước, gọi Hạ Kiến Quốc đến bên.

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một lúc, không nói gì cả, bất quá Trương Trọng Quang lại tự tiện chủ trương gọi Từ Tĩnh đến bên cạnh.

Như vậy, ba phái ai nấy đều tự tuyển chọn ra một đệ tử, còn lại mười đệ tử bắt đầu phân tổ tỉ thí.

Dưới đài, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền thấy Trương Trọng Quang tự chủ trương vậy, trong lòng rất bất mãn, Hắc Tiểu Hầu ôm hận nói:

- Đại sư bá thật là thiên vị, sư tổ còn chưa mở miệng mà ông đã gọi Từ Tĩnh ra rồi, điều này rõ ràng là vì tình riêng thiên vị.

Đinh Vân Nham quát lên:

- Câm miệng, không được nói loạn lung tung.

Hắc Tiểu Hầu không vui, hét lên:

- Sư phụ, chuyện này rõ ràng là như vậy, người …

Đinh Vân Nham quát lên:

- Đủ rồi, vi sư thấy được, không cần con phải nói nhiều. Tình hình hôm nay không giống ngày thường, chúng ta phải đoàn kết nhất trí.

Tiết Quân lẩm bẩm:

- Nhưng chuyện này mười năm mới có một lần.

Đinh Vân Nham nhìn mấy đồ đệ, trong lòng cảm thấy rất thất vọng, than nhẹ:

- Sư phụ hiểu rõ, nhưng các con cũng phải lo cho Đằng Long cốc, lo cho danh dự Đại sư bá, biết chưa?

Linh Hoa vẻ mặt bình tĩnh, an ủi:

- Sư phụ không cần lo lắng, Lâm sư huynh hôm nay nhất định có thể đoạt ngôi đệ nhất!

Đào Nhâm Hiền tin tưởng nói:

- Linh Hoa nói đúng, chúng ta phải ủng hộ sư huynh, huynh ấy nhất định hôm nay sẽ nổi tiếng!

Đinh Vân Nham miễn cưỡng bật cười, nhưng trong lòng lại không để ý đến.

Trên đài, Trương Trọng Quang nói với mười người dự thi chia vào các tổ tỉ thí:

- Quy tắc tỉ thí là điểm đến thì dừng, không thể cố ý đả thương nặng người khác. Bây giờ các vị tự tuyển chọn đối thủ, sau đó mới bắt đầu tỉ thí. Để tiết kiệm thời gian, người thua tự động đi xuống, người thắng có thể nghỉ ngơi một chút, cũng có thể thi đấu liên tục, mọi người theo tình hình mà định. Người chiến thắng cuối cùng sẽ tiến vào vòng tranh đấu tứ cường cuối cùng, hiểu rõ chưa?

- Hiểu rõ.

Mười người đồng thanh đáp lại.

Trương Trọng Quang gật đầu nói:

- Như vậy, mọi người bắt đầu chọn lựa đối thủ đi.

Nói rồi tự động lùi lại, ánh mắt nhìn mười người.

Thấy Trương Trọng Quang lùi lại, Lâm Phàm nhoáng lên đến trước một môn hạ Ly Hận thiên cung, nhỏ nhẹ nói:

- Chúng ta thành một tổ, huynh đệ có ý kiến gì không?

Người đó chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thấy Lâm Phàm không có chỗ nào thần kỳ, lập tức gật đầu nói:

- Được, ta tên là Hiệp Phiêu, huynh đệ tên gì?

Lâm Phàm điềm nhiên đáp:

- Lâm Phàm đệ tử Đằng Long cốc, xin mời chỉ giáo.

Nói rồi chầm chậm rút kiếm ra chuẩn bị đối phó.

Bên cạnh, tám người còn lại chậm một chút, sau khi Lâm Phàm chọn lựa rồi bọn họ mới chọn được đối thủ.

Trong đó, đối thủ của Huyền Vũ là đệ tử Thiên Tà tông, đối thủ Tuyết Xuân là Ly Hận thiên cung, còn lại bốn người, Thiên Tà tông giao chiến với Ly Hận thiên cung, có thể nói rất là hợp ý.

Thấy vậy, Trương Trọng Quang hạ lệnh một tiếng, trận đấu bắt đầu, năm tổ tuyển thủ trên đài cao cùng xuất chiêu thức, kiếm khí tấn công, đánh đến khó mà phân biệt được.

Người xem trên đài dưới đài bàn luận với nhau, mọi người đều đang đoán xem trong mười người ai có hy vọng thăng cấp.

Dưới đài, Đinh Vân Nhâm, Tiễn Vân Hạc, Vương Chí Bằng là quan sát cẩn thận hơn, dù sao đệ tử đắc ý của ba người cũng đang tỉ thí.

Trên đài, Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung hai phe lúc này bình tĩnh, bọn họ dường như không quan tâm đến trận tỉ thí này, vì thế biểu hiện ra vẻ không sao cả.

Bên ngoài cốc, những người xem có lòng riêng tư chia nhau đến gần, đại đa số đều đứng trên không trung cao đến chục trượng, nhìn bao quát xuống tình hình giao chiến bên dưới.

Đệ tử Đằng Long cốc chia ra khắp nơi, cho dù trên trời dưới đất đều có người chuyên canh gác, người ngoài muốn xông vào cũng không phải dễ dàng.

Đương nhiên, lúc này cũng không có người nào ngu xuẩn lại xông vào cấm địa.

Chớp mắt, một lúc đã trôi qua.

Tuyển thủ năm tổ giao chiến đã tiến vào giai đoạn nóng bỏng, mọi người ai nấy thi triển sở học, dùng hết toàn lực, khung cảnh to lớn rực rỡ mà vĩ đại.

Nhìn thấy tình hình này, Mã Vũ Đào cảm xúc nói:

- Luận về thực lực, Thiên Tà tông đúng là còn kém xa Đằng Long cốc.

Triệu Ngọc Thanh khiêm tốn nói:

- Tông chủ quá khiêm tốn rồi, mạnh yếu một lúc không đủ để xác định thắng thua.

Mã Vũ Đào nói:

- Cốc chủ không cần phải an ủi ta, sự thật ta nhìn rõ ràng. Hai lần đại hội, hai mươi năm thời gian, môn hạ ta trừ Kiến Quốc tạm được so với người ngoài, căn bản không tìm được người thứ hai. Ngược lại môn hạ cốc chủ có mấy đồ tôn là nhân tài của tương lai.

Triệu Ngọc Thanh cười nói:

- Đệ tử kiệt xuất không cần nhiều, một là đủ rồi. Hệt như lệnh đồ đệ Thiên Mục Phong, hắn có thể nói là danh tiếng chấn động Thất giới, rung động trời đất.

Mã Vũ Đào cười cười, hơi tự hào nói:

- Hắn cũng nhờ may mắn, quen biết Lục Vân, nếu không làm sao có được địa vị như hiện nay.

Dứt lời, Mã Vũ Đào quay đầu nói với Hạ Kiến Quốc:

- Kiến Quốc, con phải học tập nhiều Thiên sư huynh, chớ để cho người khác cười mình. Đêm qua ta và cốc chủ đã nói rõ rồi, con lần này nếu như có thể đoạt được ngôi đệ nhất, hơn nữa còn tìm ra được người đứng sau lưng việc truyền tin Phi Long đỉnh, cốc chủ sẽ đáp ứng gả Tân Nguyệt cho con. Đây có thể nói là cơ hội duy nhất, con chớ có bỏ lỡ uổng phí đi mất.

Hạ Kiến Quốc nghe vậy vừa mừng vừa sợ, kích động nói:

- Đa tạ cốc chủ đã cho con cơ hội này, con nhất định sẽ tận hết sức lực.

Triệu Ngọc Thanh cười nói:

- Không cần phải xúc động, điều kiện này của ta không chỉ dành cho con mà còn có Từ Tĩnh. Hai điều kiện này ai mà không thể đạt được cả hai thì đều không có cơ hội.

Hạ Kiến Quốc nghe vậy không khỏi liếc Từ Tĩnh, thấy hắn đang nhìn mình, ánh mắt rất sắc bén.

Gật nhẹ đầu, Hạ Kiến Quốc nói:

- Đa tạ cốc chủ nhắc nhở, chỉ cần có cơ hội con sẽ nỗ lực.

Thiện Từ nhìn thấy cảnh này, vỗ vỗ vai Thiên Lân nói:

- Xem ra ngươi lại có thêm một tình địch nữa.

Thiên Lân hơi phiền lòng, hừ khẽ nói:

- Tình địch càng nhiều cho thấy nhãn quang của ta càng có phần thú vị.

Thiện Từ liếc Tân Nguyệt xa xa, cười khẽ nói:

- Nhãn quang của ngươi đúng là hạng cao nhân, bất quá áp lực cũng tăng mạnh tương ứng.

Thiên Lân tự phụ trả lời:

- Chuyện nhỏ này ta còn thoải mái ứng phó được.

Lúc này, năm tổ giao chiến trên đài cao đã có một tổ phân thắng bại. Người thắng là Tuyết Xuân của Đằng Long cốc, hắn đang vừa quan sát vừa nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện