Ngạc Tây thấy vậy, trong lòng ổn định lại, vội vàng tìm kiếm, liền thấy Thiện Từ lúc này đang ngạo nghễ giữa không trung, thần kiếm trong tay nhiều màu nhiều sắc, toàn thân kiếm lấp lánh ánh sáng chói mắt.

Theo cảm giác của Ngạc Tây, kiếm trong tay của Thiện Từ bá đạo thần bí, có khí thế độc tôn thiên hạ, khiến người ta vừa nhìn thấy liền có thể nhận ra sự thần dị của nó.

- Ngươi là yêu nghiệt phương nào, nhanh báo danh chịu chết.

Lạnh lùng tàn khốc nhìn lại địch nhân đứng cách vài trượng, Thiện Từ trong lòng đầy khổ não tỏ ra vô cùng nóng nảy, không khỏi muốn đem tất cả cơn giận trút lên đầu địch nhân.

Người đó tướng mạo kỳ quái, đầu nhọn hoắt, thân thể rất lớn, hai tay mười ngón móng dài nhỏ mà sắc bén, trên lưng có một đôi cánh, vừa nhìn đã nhận ra là người chim.

Lúc này, hắn đang hung hăng nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay Thiện Từ, ánh mắt lấp lánh vẻ tham lam và khiếp sợ.

Đợi khi Thiện Từ cất tiếng hỏi, người chim này mới tỉnh lại, giọng chói chang đáp:

- Ta là Phong Thần của Vực ngoại, người nào chọc vào ta đều phải chết không nghi ngờ gì. Tiểu tử ngươi muốn sống, hãy ngoan ngoãn dâng bảo kiếm lên, Phong Thần ta có thể tránh cho ngươi khỏi chết.

Thiện Từ hừ lạnh đáp:

- Phong Thần? Ta thấy ngươi không khác gì Phong Yêu. Muốn có thần kiếm thì ngươi hãy tới đây mà lấy. Bất quá ta hôm nay tâm tình không tốt, ngươi hãy cẩn thận.

Người chim có hiệu Phong Thần ánh mắt hơi khép lại, chăm chú nhìn Thiện Từ thật lâu, vẻ mặt toát ra vài phần chần chừ.

Rất rõ ràng, một chiêu vừa rồi của Thiện Từ khiến hắn lo lắng trong lòng.

Nhưng nghĩ đến thanh thần kiếm, hắn lại không nỡ bỏ qua, vì thế mới do dự không quyết được.

Phát hiện được tâm tình của hắn, Thiên Từ cười lạnh một tiếng, sau đó tiện tay vứt thần kiếm lên không trung, tự phụ đứng ở đó.

Phong Thần thấy vậy, lập tức hoan hô một tiếng, cũng không thấy hắn làm thế nào, thân thể chớp mắt đã vượt qua không gian vài chục trượng, xuất hiện lại gần và đưa tay đoạt thần kiếm.

Bên ngoài, Ngạc Tây thấy vậy rất khiếp sợ, ngầm nói Thiện Từ phần lớn là bị đả kích lần này chịu không nổi, ngay cả thần kiếm tùy thân cũng đưa cho người, vì thế chuẩn bị ra tay ngăn lại.

Nhưng đúng lúc đó, chợt nghe Thiện Từ cười lạnh một tiếng, thần kiếm giữa không trung không ngờ tự động xoay tròn hệt như bị người khống chế, ngay khi Phong Thần sắp sửa chụp được, thân kiếm bộc phát ra một luồng hào quang rực rỡ, rồi làn kiếm chớp động đầy trời, vô số ánh kiếm trùm khắp trời đất đã lập tức vây khốn lấy Phong Thần trong một kết giới lấp lánh nhiều màu sắc.

Lúc đó, Phong Thần rống lên giận dữ, hai cánh trên lưng vẫy lên phát ra sóng khí mạnh mẽ kinh người, ý hắn muốn phá nát kết giới để lợi dụng cơ hội thoát thân.

Nhưng kết giới nhiều màu cứng rắn vô cùng, không những nó chịu được một chiêu này, mà còn tự động thu nhỏ, hơn nữa bề mặt kết giới ngàn vạn bóng kiếm bay lên, đồng thời đánh vào người Phong Thần, lập tức nghiền nát thân thể hắn, ngay cả nguyên thần cũng bị hủy diệt.

Lúc này, màn sương máu tràn ngập, làn kiếm bị che khuất, ngàn vạn bóng kiếm tự động hợp lại ngưng tụ thành một thần kiếm lấp lánh ngũ sắc, lập tức nuốt lấy hết toàn bộ sương máu quanh đó, rồi tự động rơi xuống tay của Thiện Từ, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.

Ngạc Tây thấy vậy rất kinh ngạc, đây là binh khí thần kỳ phương nào, không ngờ lại thần diệu như vậy, hắn có thể nói là chưa từng thấy chưa từng nghe.

Thiện Từ vẻ mặt bình tĩnh, Phong Thần đến bất ngờ giúp hắn phát tiết được hết khổ não trong nội tâm, cả người lập tức thoải mái vô cùng.

Có người nói, con người là một nhóm nên quên, nếu như không nhớ qua kỹ thì sẽ không hận quá lâu, vì thế con người thường nói, thời gian có thể làm quên hết mọi thứ.

Lúc này, oán khí trong lòng Thiện Từ đã mất đi, gặp Ngạc Tây tâm tình cũng có biến hóa, vẻ mặt nhu hòa một chút.

- Ta phải đi rồi, hy vọng ngươi không đi theo ta nữa. Đợi sau khi chúng ta bình tĩnh lại, ta sẽ đi tìm ngươi.

Ngạc Tây nghe giọng nói hắn hiền hòa, vẻ mặt lập tức kích động không thôi, vội hỏi:

- Ngươi phải đi nơi nào?

Thiện Từ liếc hắn, xoay người khẽ lẩm bẩm:

- Ta và sư phụ ước định gặp mặt ở Đằng Long cốc, ta muốn lợi dụng lúc này để điều chỉnh tâm tình trở lại.

Ngạc Tây bật cười khổ, thất vọng lên tiếng:

- Sư phụ ngươi là ai? Ta tìm ngươi như thế nào?

Thiện Tự đáp:

- Sư phụ ta là Tuyết Sơn thánh tăng, là một người xuất gia. Ngươi không cần tìm ta, muốn gặp ngươi thì ta sẽ đi tìm ngươi.

Dứt lời nhẹ nhàng bay lên bỏ đi, chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết.

Ngạc Tây lần này không đi theo, có lẽ hắn cũng hiểu, cứ mãi đi theo Thiện Từ hoàn toàn không thể thu ngắn khoảng cách giữa hai người.

Ngạc Tây xoay người bỏ đi, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc, bước chầm chậm trên mặt băng tuyết.

Đối với Ngạc Tây, hắn lúc này còn chưa tìm được một loại phương thức hoàn hảo để đối diện với thân nhân duy nhất của mình trên thế gian, hắn chỉ có thể câm câm nín nín chúc phúc trong lòng, hy vọng có một ngày nào đó có thể đoàn tụ với Thiện Từ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vào lúc hoàng hôn, trên Băng Nguyên truyền ra tin tức có liên quan đến U Mộng Lan, nghe nói sắp tới sẽ xuất hiện trên Thiên Nữ phong.

Tin tức này hệt như tiếng sét, nhanh chóng truyền khắp Băng Nguyên, cũng truyền đến tai của đệ tử Đằng Long cốc.

Trong Đằng Long phủ, Phi Hiệp lúc này đang kể lại những chuyện này, cao thủ năm phái ở đó nghe được vẻ mặt đều khiếp hãi.

Giây lát sau, Phi Hiệp kể xong, Trương Trọng Quang đại đệ tử của Đằng Long cốc hỏi:

- Sư phụ, theo đệ tử thấy, U Mộng Lan này hẳn là âm mưu của người nào đó không tốt, căn bản chính là lợi dụng thời cơ sinh sự.

Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, thấy đa số đều bán tín bán nghi, lập tức thản nhiên nói:

- Truyền thuyết liên quan đến U Mộng Lan là xác thức, vị trí chính là trên Thiên nữ phong, cứ sáu trăm năm lại xuất hiện một lần. Còn người truyền tin lần này có dụng ý thế nào chúng ta tạm thời còn chưa biết rõ được. Bất quá, ta muốn nhắc nhở các vị một câu, duyên tốt nên cầu, duyên xấu không nên theo. Giữa được và mắt, thiên ý luân hồi.

Câu này vừa nói ra, mọi người ở đó đều cảm thấy kỳ lạ, dường như chưa từng ngờ lạ thần hoa trong truyền thuyết quả nhiên lại là có thực.

Trong đó, người biết chuyện vẻ mặt bình tĩnh, người mới nghe lại đăm chiêu suy tư.

Trương Trọng Quang vẻ mặt khiếp hãi, ngạc nhiên nói:

- Sư phụ, chuyện này nếu là thật, thế chúng ta có cần phái người canh chừng Thiên Nữ phong để đề phòng thần hoa rơi vào tay của hạng tà ma?

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:

- Là duyên hay nghiệt, mọi thứ đều do tâm, là phúc hay họa, tự ông trời đã định. Phàm là đệ tử của Đằng Long cốc, tất cả không được chủ động ra tay cướp đoạt, trái lệnh bị trục xuất khỏi sư môn.

Trương Trọng Quang nghe vậy biến hẳn sắc mặt, năm sư đệ bên cạnh cũng đầy kinh ngạc, cùng kêu lên:

- Sư phụ, ngài …

Triệu Ngọc Thanh nghiêm túc nói:

- Lệnh nặng như núi, không được hỏi nữa.

Sáu người Trương Trọng Quang trong lòng không hiểu, lại không dám nhắc lại.

Từ Tĩnh thấy quái dị, kéo tay áo sư thúc tổ Hàn Hạc, nhỏ giọng hỏi:

- Sư thúc tổ, sư tổ vì sao ra mệnh lệnh như vậy?

Hàn Hạc vẻ mặt quái dị, than nhẹ:

- Vật không tốt, có được cũng không phải là phúc. Sau này ngươi sẽ tự hiểu rõ.

Từ Tĩnh sửng người, U Mộng Lan là vật không tốt, điều này không giống với trong truyền thuyết.

Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào có nghe qua chuyện U Mộng Lan, sau khi Triệu Ngọc Thanh hạ lệnh không cho đệ tử Đằng Long cốc nhúng tay vào, hỏi lại:

- Cốc chủ, thần hoa dù sao là vật của Băng Nguyên, chúng ta cho dù không lấy, dường như cũng không thể ngồi yên không để ý đến.

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:

- Thần hoa có linh tính, sẽ tự chọn người thích hợp, tông chủ không cần phải lo lắng.

Mã Vũ Đạo đụng phải lạt mềm, trong lòng lập tức không vui, liền không nói gì thêm.

Công Dương Thiên Tung nhìn thấy hết cảnh đó, vốn cũng muốn nói gì đó, lúc này liền ngậm miệng.

Như vậy, mọi người bàn tán xì xào trong Đằng Long phủ mãi đến khi cơm chiều cũng không có người nào ngang nhiên nhắc lại chuyện này.

Sau khi ăn xong, Thiên Lân một mình bỏ đi, Tân Nguyệt và Giang Thanh Tuyết lại bị Từ Tĩnh và Sở Văn Tân giữ lại, mọi người cùng nhau nói chuyện huyên thuyên.

Trong đó, Từ Tĩnh tỏ ra vô cùng nhiệt tình, thường dẫn chuyện quay lại về Tân Nguyệt, nhưng Tân Nguyệt vẫn một mực giữ tâm tính lạnh lùng.

Sở Văn Tân thấy vậy, thuận thế đưa đẩy đề tài về Giang Thanh Tuyết, nhưng Giang Thanh Tuyết lại xảo diệu dời sang chuyện khác, khiến mọi người tập trung chú ý vào Băng Tuyết thịnh hội sắp tới.

Trong động của Lâm Phàm, Thiên Lân không thấy người nào, đi đến chỗ Băng Tuyết lão nhân lại thấy năm người Lâm Phàm, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu.

Vừa mới gặp, Thiên Lân liền phát hiện được sự đổi khác của Lâm Phàm, chỉ vài ngày không gặp, toàn thân hắn đã toát ra một tầng ánh sáng kỳ lạ nhàn nhạt, ánh mắt nhu hòa mà lại sáng rực khiến cho người ta cảm thấy nhìn không thấu được.

Ngoài ra, Thiên Lân còn phát hiện trên người Lâm Phàm có nhiều hơn một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt, vô cùng nhu hòa bao dung lại uy nghiêm vô cùng.

Thấy Thiên Lân đến, Lâm Phàm tỏ ra rất vui vẻ, thoáng cái đã đến trước mặt Thiên Lân, hai bên đưa tay bắt lấy nhau.

- Ta biết được ngươi chắc chắn sẽ đến đây thăm ta, nếu không sao coi là huynh đệ được.

Thiên Lân nắm hai tay của hắn, cao hứng nói:

- Chúc mừng ngươi tu vi tăng mạnh, ngày mai cố gắng tuyệt đối không được để bọn ta phải thất vọng.

Lâm Phàm cười nói:

- Ngươi yên tâm, sau mười năm ta chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Bên cạnh, bốn người Linh Hoa cũng tiến lên vây quanh, mọi người cười cười nói nói rồi đi về phía Băng Tuyết lão nhân.

Nhìn thấy Thiên Lân, Băng Tuyết lão nhân cười nói:

- Mười năm trôi qua, hơn ngàn ngày đêm, con có hài lòng không?

Thiên Lân cười hỏi lại:

- Thành tựu của Lâm Phàm có khiến ông hài lòng không?

Băng Tuyết lão nhân khẽ vuốt chòm râu, mỉm cười trả lời:

- Miễn miễn cưỡng cưỡng xem ra đạt tiêu chuẩn.

Thiên Lân cười nói:

- Đại khái qua loa cũng xem là hài lòng.

Nói chuyện công với nhau bằng giọng nói khôi hài lập tức khiến mọi người ở đó đều bật cười lớn, trong sơn động ngập tràn không khí vui vẻ.

Giây lát sau, cười lớn rồi, Băng Tuyết lão nhân nói:

- Ngày mai là ngày cử hành Băng Tuyết thịnh hội, Lâm Phàm muốn đoạt được quán quân, ngoại trừ dùng toàn lực ra còn phải có chút mưu lược nữa mới được.

Thiên Lân cười nhẹ nói:

- Cái này ông yên tâm, có con hậu thuẫn cho hắn, đảm bảo hắn sẽ thắng ổn.

Băng Tuyết lão nhân mỉm cười nói:

- Như vậy, bây giờ ta giao nó lại cho con, ngày mai nếu như thua, con cũng không được nói ta dạy không giỏi.

Thiên Lân mỉm cười nói:

- Yên tâm, con và ông hợp tác, thành công mọi mặt. Bây giờ con dẫn hắn đi trước, mấy người này giao lại cho ông.

Nói rồi kéo Lâm Phàm thoáng cái đã mất.

Mấy người Hắc Tiểu Hầu muốn đuổi theo lại bị Băng Tuyết lão nhân gọi lại.

- Không cần phải quấy rối bọn họ, các con tối nay ở đây luyện công. Linh Hoa phụ trách chỉ điểm bọn chúng, hy vọng một đêm có thể ích lợi cho các con.

Trong một sơn động hẻo lánh, Thiên Lân cùng Lâm Phàm xì xào bàn tán.

- Chỉ cần nhớ kỹ những lời ta vừa nói, tỉ thí ngày mai tuyệt đối không có vấn đề.

Lâm Phàm nói:

- Ngươi yên tâm, ta hiểu rõ ý của ngươi.

Thiên Lân vỗ vỗ vai hắn, trầm giọng nói:

- Ngày mai trông cậy vào ngươi cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện