"Phù... Cảm ơn ân cứu mạng của bà ngoại." Chu Tử Thanh khoái chí, ba hoa nói, rồi toét miệng cười.
Bà Từ nào đã gặp một Chu Tử Thanh như vậy, ngón tay chọc trán cô, "Được được, đừng gây chuyện là bà ngoại yên tâm rồi."
Chu Tử Thanh bĩu môi, nếu nói đến việc đừng gây chuyện, chính là cô đừng trêu chọc vợ chồng Từ Trường Thắng và Lưu Quế Bình, nhưng hình như chuyện này đâu phải do cô quyết định.
Thu hoạch bắp ngô xong, đưa về nhà phơi nắng. Công việc tiếp theo là xát hạt ngô.
Trồng lúa mạch cần thời gian dài, trong thôn cũng không có nhiều máy kéo, nhà nào cũng cần dùng, sắp xếp thứ tự luân phiên nhau dùng.
Lưu Quế Bình làm đồng về đến nhà, chị ta nằm thẳng lên giường không động đậy, vốn trước đây tất cả quần áo đều do Chu Tử Thanh giặt, nhưng bây giờ, Chu Tử Thanh chỉ giặt đồ của cô và bà Từ.
Quần áo bẩn của Lưu Quế Bình để đầy trong phòng chị ta, không ai giặt cho chị ta, chị ta không có đồ mặc.
Lưu Quế Bình nhận ra chuyện này, ôm một chậu quần áo bẩn, nổi giận đùng đùng trợn trừng mắt đứng ở trước sân phòng Chu Tử Thanh, há miệng mắng chửi:
"Đồ vô ơn, đồ súc sinh, chưa mọc đủ lông đủ cánh đã muốn bay đi? Sớm muộn con ngu như mày cũng ngã chết thôi..."
"Con nói lung tung gì đấy, đặt đó đi tý mẹ giặt cho." Bà Từ không nghe nổi Lưu Quế Bình nói ra những lời khó nghe như vậy.
Không biết câu nói kia của bà Từ chọc gì đến Lưu Quế Bình mà chị ta trợn ngược mắt, tức tối la hét:
“Con cần mẹ giặt quần áo giúp à? Chẳng nhẽ tay con không đủ dài để giặt đồ? Với cả mẹ bê một chậu quần áo ra bờ sông giặt, người khác vừa nhìn vào trong chậu chỉ thấy toàn quần áo của con, không biết sau lưng sẽ nói con bẩn thỉu như nào đâu. Sau này con tự giặt quần áo, mấy người cao quý như thế, tôi đây làm sao dám nhờ."
Nói xong, chị ta hung hăng lườm Chu Tử Thanh, ôm chậu đồ ra bờ sông trong thôn giặt quần áo.
Đường đi bên bờ sông được lát đá, trải thêm một lớp sỏi. Bên cạnh có hai cây đại thụ, hè đến, cành lá tươi tốt, râm mát một góc.
Người trong thôn có thói quen đến giặt đồ vào sáng sớm hoặc buổi tối, thi thoảng tự tập mấy người ngồi dưới tán cây nói chuyện phiếm.
Từ xa đã thấy bóng dáng Lưu Quế Bình bê chậu quần áo đi tới.
Mấy người phụ nữ đang tán gẫu chuyện hôm trước, đúng lúc chị dâu cả nhà phía tây cũng đang giặt quần áo ở đây, thấy Lưu Quế Bình, cố ý lớn tiếng nói tiếp.
Bà Từ nào đã gặp một Chu Tử Thanh như vậy, ngón tay chọc trán cô, "Được được, đừng gây chuyện là bà ngoại yên tâm rồi."
Chu Tử Thanh bĩu môi, nếu nói đến việc đừng gây chuyện, chính là cô đừng trêu chọc vợ chồng Từ Trường Thắng và Lưu Quế Bình, nhưng hình như chuyện này đâu phải do cô quyết định.
Thu hoạch bắp ngô xong, đưa về nhà phơi nắng. Công việc tiếp theo là xát hạt ngô.
Trồng lúa mạch cần thời gian dài, trong thôn cũng không có nhiều máy kéo, nhà nào cũng cần dùng, sắp xếp thứ tự luân phiên nhau dùng.
Lưu Quế Bình làm đồng về đến nhà, chị ta nằm thẳng lên giường không động đậy, vốn trước đây tất cả quần áo đều do Chu Tử Thanh giặt, nhưng bây giờ, Chu Tử Thanh chỉ giặt đồ của cô và bà Từ.
Quần áo bẩn của Lưu Quế Bình để đầy trong phòng chị ta, không ai giặt cho chị ta, chị ta không có đồ mặc.
Lưu Quế Bình nhận ra chuyện này, ôm một chậu quần áo bẩn, nổi giận đùng đùng trợn trừng mắt đứng ở trước sân phòng Chu Tử Thanh, há miệng mắng chửi:
"Đồ vô ơn, đồ súc sinh, chưa mọc đủ lông đủ cánh đã muốn bay đi? Sớm muộn con ngu như mày cũng ngã chết thôi..."
"Con nói lung tung gì đấy, đặt đó đi tý mẹ giặt cho." Bà Từ không nghe nổi Lưu Quế Bình nói ra những lời khó nghe như vậy.
Không biết câu nói kia của bà Từ chọc gì đến Lưu Quế Bình mà chị ta trợn ngược mắt, tức tối la hét:
“Con cần mẹ giặt quần áo giúp à? Chẳng nhẽ tay con không đủ dài để giặt đồ? Với cả mẹ bê một chậu quần áo ra bờ sông giặt, người khác vừa nhìn vào trong chậu chỉ thấy toàn quần áo của con, không biết sau lưng sẽ nói con bẩn thỉu như nào đâu. Sau này con tự giặt quần áo, mấy người cao quý như thế, tôi đây làm sao dám nhờ."
Nói xong, chị ta hung hăng lườm Chu Tử Thanh, ôm chậu đồ ra bờ sông trong thôn giặt quần áo.
Đường đi bên bờ sông được lát đá, trải thêm một lớp sỏi. Bên cạnh có hai cây đại thụ, hè đến, cành lá tươi tốt, râm mát một góc.
Người trong thôn có thói quen đến giặt đồ vào sáng sớm hoặc buổi tối, thi thoảng tự tập mấy người ngồi dưới tán cây nói chuyện phiếm.
Từ xa đã thấy bóng dáng Lưu Quế Bình bê chậu quần áo đi tới.
Mấy người phụ nữ đang tán gẫu chuyện hôm trước, đúng lúc chị dâu cả nhà phía tây cũng đang giặt quần áo ở đây, thấy Lưu Quế Bình, cố ý lớn tiếng nói tiếp.
Danh sách chương