Bà Từ nhìn cô chẳng biết khiêm tốn cười vui vẻ, khóe miệng bà không nhịn được cong lên, nếp nhăn trên mặt như lá trà hút đủ lượng nước nở bung trong ly, trông bà thêm vài phần nhẹ nhõm.
"Tính tình thay đổi, da mặt cháu cũng đổi dày hơn, nhưng con gái da mặt dày thì không nên, ra ngoài không được nói như vậy."
Chu Tử Thanh cảm thấy tóc dài ngang lưng vướng víu, cô tìm dây buộc tóc rồi vuốt hết tóc mái ra sau bện thành bím tóc sau đầu.
Cả người lập tức trở nên gọn gàng linh hoạt hơn, đặt biệt đôi mắt tràn đầy sức sống.
Trong đầu bà Từ nhớ lại một câu nói đã từng được nghe đâu đó, ánh nắng lúc bảy tám giờ sáng là ánh nắng chứa nhiều năng lượng và sức sống nhất.
Trong lòng bà Từ vui mừng, đưa tay sờ đầu Chu Tử Thanh. Bà khẽ thì thầm một câu: "Là một đứa trẻ ngoan."
Chu Tử Thanh cười híp mắt.
Thùng nước cao nửa mét, đựng đầy nước, Chu Tử Thanh dùng hết sức mới xách được thùng nước vào bếp, xong việc cô đứng thở hổn hển.
"Mệt không?" Bà Từ luộc trứng gà, lấy một quả đưa cho Chu Tử Thanh, dặn cô, "Mau ăn đi!"
Chu Tử Thanh cầm quả trứng gà nóng hầm hập trong tay, bỗng nhiên cổ họng hơi nghẹn ngào, một người chỉ biết trốn trong phòng khóc thầm mỗi khi thấy cô bị đánh, cuối cùng lại lén luộc trứng gà cho cô.
Trong lòng cô khó chịu, muốn nói gì đó, nhưng lại lo mình dọa sợ bà ngoại, mím chặt môi miễn cưỡng chịu đựng.
Bà Từ thấy cô đứng ngây người, vội khuyên: "Đang nóng, mau ăn đi, tý trứng lạnh, ăn dễ bị nghẹn."
Trong lòng Chu Tử Thanh ấm áp, cô ngửa mặt lên nói: "Bà ngoại, sau này cháu sẽ bảo vệ bà."
Bà Từ không ngờ mình sẽ được nghe câu nói này, hơi sửng sốt, nước mắt từ từ chảy xuống.
Bà vội vàng lấy ống tay áo lau đi, nhưng càng lau càng nhiều, dứt khoát tháo khăn đội đầu màu tím than xuống lau nước mắt, nói với giọng nghẹn ngào, "Cháu còn bé, bà ngoại vẫn còn tốt lắm. Cơ thể bà khỏe mạnh như này, còn sống được thêm mười năm nữa."
"Dù thế nào đi nữa, cháu vẫn sẽ làm vậy." Chu Tử Thanh hít hít mũi, đập trứng gà lên đầu gối, lột vỏ, bỏ vào trong miệng, cắn hơn nửa quả.
Cô phình má nhai vài cái nuốt xuống, lập tức nhíu mày, vội vàng vỗ ngực: "Bà ngoại, cho cháu ngụm nước, cháu nghẹn."
Bà Từ thấy thế, vội múc gáo nước đưa tới, "Cháu cũng giỏi thật đấy, ăn trứng gà cũng có thể nghẹn đến mức ấy. Nhanh uống ngụm nước cho trôi đi."
Chu Tử Thanh cầm gáo nước, uống một hơi ừng ực mới hết nghẹn.
"Tính tình thay đổi, da mặt cháu cũng đổi dày hơn, nhưng con gái da mặt dày thì không nên, ra ngoài không được nói như vậy."
Chu Tử Thanh cảm thấy tóc dài ngang lưng vướng víu, cô tìm dây buộc tóc rồi vuốt hết tóc mái ra sau bện thành bím tóc sau đầu.
Cả người lập tức trở nên gọn gàng linh hoạt hơn, đặt biệt đôi mắt tràn đầy sức sống.
Trong đầu bà Từ nhớ lại một câu nói đã từng được nghe đâu đó, ánh nắng lúc bảy tám giờ sáng là ánh nắng chứa nhiều năng lượng và sức sống nhất.
Trong lòng bà Từ vui mừng, đưa tay sờ đầu Chu Tử Thanh. Bà khẽ thì thầm một câu: "Là một đứa trẻ ngoan."
Chu Tử Thanh cười híp mắt.
Thùng nước cao nửa mét, đựng đầy nước, Chu Tử Thanh dùng hết sức mới xách được thùng nước vào bếp, xong việc cô đứng thở hổn hển.
"Mệt không?" Bà Từ luộc trứng gà, lấy một quả đưa cho Chu Tử Thanh, dặn cô, "Mau ăn đi!"
Chu Tử Thanh cầm quả trứng gà nóng hầm hập trong tay, bỗng nhiên cổ họng hơi nghẹn ngào, một người chỉ biết trốn trong phòng khóc thầm mỗi khi thấy cô bị đánh, cuối cùng lại lén luộc trứng gà cho cô.
Trong lòng cô khó chịu, muốn nói gì đó, nhưng lại lo mình dọa sợ bà ngoại, mím chặt môi miễn cưỡng chịu đựng.
Bà Từ thấy cô đứng ngây người, vội khuyên: "Đang nóng, mau ăn đi, tý trứng lạnh, ăn dễ bị nghẹn."
Trong lòng Chu Tử Thanh ấm áp, cô ngửa mặt lên nói: "Bà ngoại, sau này cháu sẽ bảo vệ bà."
Bà Từ không ngờ mình sẽ được nghe câu nói này, hơi sửng sốt, nước mắt từ từ chảy xuống.
Bà vội vàng lấy ống tay áo lau đi, nhưng càng lau càng nhiều, dứt khoát tháo khăn đội đầu màu tím than xuống lau nước mắt, nói với giọng nghẹn ngào, "Cháu còn bé, bà ngoại vẫn còn tốt lắm. Cơ thể bà khỏe mạnh như này, còn sống được thêm mười năm nữa."
"Dù thế nào đi nữa, cháu vẫn sẽ làm vậy." Chu Tử Thanh hít hít mũi, đập trứng gà lên đầu gối, lột vỏ, bỏ vào trong miệng, cắn hơn nửa quả.
Cô phình má nhai vài cái nuốt xuống, lập tức nhíu mày, vội vàng vỗ ngực: "Bà ngoại, cho cháu ngụm nước, cháu nghẹn."
Bà Từ thấy thế, vội múc gáo nước đưa tới, "Cháu cũng giỏi thật đấy, ăn trứng gà cũng có thể nghẹn đến mức ấy. Nhanh uống ngụm nước cho trôi đi."
Chu Tử Thanh cầm gáo nước, uống một hơi ừng ực mới hết nghẹn.
Danh sách chương