"Lòng dạ con người sao có thể độc ác đến thế, ở nhà người khác bao nhiêu năm, sợ rằng cũng quên luôn tên trên giấy chứng minh nhà đất là ai. Mấy cô nghĩ xem, một đứa bé gái ngoan ngoãn nghe lời thì có thể gây chuyện gì?”
“Hai vợ chồng đấy hợp lại đánh mắng, bụng dạ độc ác không cơ chứ? Người như vậy chết đi cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục."
Nói xong chị ấy hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
Mọi người xung quanh thấy Lưu Quế Bình đến, vội huých cùi chỏ vào chị ấy, ý bảo chị ấy đừng nói nữa.
Chị dâu cả nhà phía tây cũng chẳng vừa, năm ngoái chị ấy bị Lưu Quế Bình cào rách mặt, nghẹn cơn tức này một năm, sao có thể nguôi giận nhanh thế được.
Chẳng những chị ấy không ngừng lại, còn cố tình ngửa đầu tìm đến cửa.
"Lưu Quế Bình, đã chọn được ngày chưa? Hai nhà gần nhau, nếu như chọn được ngày tốt rồi, thì cứ nói một tiếng nha. Đến lúc đó tôi với chồng tôi làm đồng xong sẽ qua giúp đỡ."
Chị dâu cả nhà phía tây vò quần áo trong tay, khóe miệng nhếch cao vô cùng đắc ý nhìn Lưu Quế Bình.
Phần lớn đám người bên cạnh xem náo nhiệt, lửa không đốt tới nhà mình thì nóng này làm chi, xem náo nhiệt của nhà người ta còn chê chuyện chưa đủ lớn đây.
Nhưng vẫn có người khá khờ khạo, não ngắn, còn ồn ào nói hùa theo.
"Đúng vậy, đến lúc đó cô nhớ gọi cả nhà tôi nhé."
Lưu Quế Bình và chị dâu cả nhà phía tây vốn không ưa nhau, nghe thấy chị ấy nói chuyện cổ quái với giọng điệu châm chọc khiêu khích, chỉ biết chẳng phải lời hay ho gì.
Nhưng có phải lời hữu ích hay không, chị ta nghe không hiểu, chỉ bĩu môi nói.
"Chọn ngày tốt cái gì? Việc nhà tôi chả cần nhờ đến cô hỗ trợ."
Con hồ ly tinh đầy một bụng ý xấu này, nghĩ chị ta là con thỏ trắng ngu ngơ chắc, chị ta nhổ vào.
"Không phải dọn nhà cũng cần xem ngày sao? Chị không xem trọng chuyện đó đâu có được, mà cũng đúng thôi, chuyện mất mặt như thế chị còn làm được nữa mà. Có điều, ngày nào nhà chị dọn đi thì báo cho tôi một tiếng, tôi đốt pháo đuổi nấm mốc."
Chị dâu cả nhà phía tây nhướng mày cười giễu cợt Lưu Quế Bình.
Bây giờ mà Lưu Quế Bình còn không nghe ra thì đúng là đồ ngu, chị ta ném chậu giặt xuống đất, điên tiết chỉ tay vào mặt chị dâu cả nhà phía tây mắng:
"Cô, đồ kỹ nữ thối, cái đồ không con không cái vô liêm sỉ ăn nói bậy bạ, nhà tôi dọn đi đâu? Tôi đang yên lành tốt đẹp ở nhà mình, nhà cô có dọn đi thì nhà tôi cũng không đi đâu hết."
“Hai vợ chồng đấy hợp lại đánh mắng, bụng dạ độc ác không cơ chứ? Người như vậy chết đi cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục."
Nói xong chị ấy hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
Mọi người xung quanh thấy Lưu Quế Bình đến, vội huých cùi chỏ vào chị ấy, ý bảo chị ấy đừng nói nữa.
Chị dâu cả nhà phía tây cũng chẳng vừa, năm ngoái chị ấy bị Lưu Quế Bình cào rách mặt, nghẹn cơn tức này một năm, sao có thể nguôi giận nhanh thế được.
Chẳng những chị ấy không ngừng lại, còn cố tình ngửa đầu tìm đến cửa.
"Lưu Quế Bình, đã chọn được ngày chưa? Hai nhà gần nhau, nếu như chọn được ngày tốt rồi, thì cứ nói một tiếng nha. Đến lúc đó tôi với chồng tôi làm đồng xong sẽ qua giúp đỡ."
Chị dâu cả nhà phía tây vò quần áo trong tay, khóe miệng nhếch cao vô cùng đắc ý nhìn Lưu Quế Bình.
Phần lớn đám người bên cạnh xem náo nhiệt, lửa không đốt tới nhà mình thì nóng này làm chi, xem náo nhiệt của nhà người ta còn chê chuyện chưa đủ lớn đây.
Nhưng vẫn có người khá khờ khạo, não ngắn, còn ồn ào nói hùa theo.
"Đúng vậy, đến lúc đó cô nhớ gọi cả nhà tôi nhé."
Lưu Quế Bình và chị dâu cả nhà phía tây vốn không ưa nhau, nghe thấy chị ấy nói chuyện cổ quái với giọng điệu châm chọc khiêu khích, chỉ biết chẳng phải lời hay ho gì.
Nhưng có phải lời hữu ích hay không, chị ta nghe không hiểu, chỉ bĩu môi nói.
"Chọn ngày tốt cái gì? Việc nhà tôi chả cần nhờ đến cô hỗ trợ."
Con hồ ly tinh đầy một bụng ý xấu này, nghĩ chị ta là con thỏ trắng ngu ngơ chắc, chị ta nhổ vào.
"Không phải dọn nhà cũng cần xem ngày sao? Chị không xem trọng chuyện đó đâu có được, mà cũng đúng thôi, chuyện mất mặt như thế chị còn làm được nữa mà. Có điều, ngày nào nhà chị dọn đi thì báo cho tôi một tiếng, tôi đốt pháo đuổi nấm mốc."
Chị dâu cả nhà phía tây nhướng mày cười giễu cợt Lưu Quế Bình.
Bây giờ mà Lưu Quế Bình còn không nghe ra thì đúng là đồ ngu, chị ta ném chậu giặt xuống đất, điên tiết chỉ tay vào mặt chị dâu cả nhà phía tây mắng:
"Cô, đồ kỹ nữ thối, cái đồ không con không cái vô liêm sỉ ăn nói bậy bạ, nhà tôi dọn đi đâu? Tôi đang yên lành tốt đẹp ở nhà mình, nhà cô có dọn đi thì nhà tôi cũng không đi đâu hết."
Danh sách chương