Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thật ra cô cũng không bất mãn gì với anh cả, chỉ là trong lòng cô quá hốt hoảng, lòng hốt hoảng nhưng lời nói ra lại như mất hứng, giống như đang oán trách anh.

Cô muốn… thu hồi lại lời này, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Tiêu Thắng Thiên: "Cho cô… cái này."

Nói xong, anh đưa chiếc túi vải đang xách trong tay cho Cố Thanh Khê.

Đó là một chiếc túi vải bạt màu đen, trên mặt vải in hình đầu lãnh tụ và dòng chữ "Vì nhân dân phục vụ" màu đỏ, phía dưới còn có tên của một cơ quan nào đó, đây rõ ràng là túi lưu hành nội bộ tron cơ quan.

Cố Thanh Khê nhớ tới tài liệu tiếng Anh anh đề cập trước đó, hơi kinh ngạc hỏi: "Đây là?"

Tiêu Thắng Thiên: "Tài liệu tiếng Anh, tôi đã xem qua rồi, trong đó có đủ các loại luôn, tạp chí, sách toán học, vật lý, hóa học, kinh tế gì đó, còn có cả tiểu thuyết nữa. Chẳng biết có hữu ích cho cô không, nhưng cô cứ nhận đi."

Cố Thanh Khê không dám tin vào tai mình: "Anh cho tôi hết… những thứ này?"

Tiêu Thắng Thiên: “Ừ, dù sao cũng vô tác dụng với người khác."

Cố Thanh Khê ngước mắt lên nhìn anh, không nói lời nào.

Ánh mắt trong veo, như dòng suối trong vắt chảy róc rách trong núi sâu giữa trời đông lạnh.



Tiêu Thắng Thiên: "Sao vậy, không muốn à?"

Cố Thanh Khê: "Làm thế nào mà anh có được những thứ này? Nhiều thế này, người ta cứ vậy đưa cho anh à? Người ta có đòi tiền anh không?"

Tổ tiên nhà Tiêu Thắng Thiên từng là gia tộc giàu có, không phải là gia đình bình thường, nhưng sau này gia đình anh trải qua rất nhiều sóng gió, cũng dần nghèo đi. Hồi còn nhỏ, cô từng đi theo mẹ sang thôn bên cạnh thăm người thân, còn từng đi ngang qua nhà Tiêu Thắng Thiên, thấy người ta đập vỡ bát nhà anh, ném xuống đất. Lúc đó Tiêu Thắng Thiên cũng không lớn hơn cô là bao, vậy mà anh lại nhặt những mảnh vỡ đó lên.

Lúc đó cô chỉ ngây ngốc nhìn, không hiểu gì cả, sau đó trở về hỏi mẹ, cô mới biết, những mảnh vỡ đó vẫn còn dùng được, nếu không chẳng lẽ ăn cơm uốn canh bằng tay? Mấy năm gần đây, thời kỳ vận động qua đi, xã hội cũng không còn chú trọng đến thành phần xuất thân, Tiêu Thắng Thiên có sức khỏe cũng có năng lực, chăm chỉ làm việc sẽ nhận được điểm công, cộng thêm anh cũng là người có đầu óc, ra ngoài lăn lộn quen biết được một số người, cuộc sống dần tốt hơn trước. Nhưng lúc bà nội anh bị bệnh qua đời, có lẽ anh cũng phải tốn tiền.

Chưa kể ——

Cố Thanh Khê nhớ tới chuyện anh đi vào tiệm mì ăn mì thịt bò, cô thầm nghĩ, cộng thêm anh là người tiêu xài phung phí chứ không phải là người tiết kiệm, nói trắng ra là người hay la cà hàn quán...

Vậy nên dù sau này anh có tiền, nhưng giờ chưa chắc đã có, cô không thể chiếm tiện nghi của anh được.

Tiêu Thắng Thiên lại nói: "Cô quản nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng không tốn tiền!"

Cố Thanh Khê: "Tôi không tin."

Tiêu Thắng Thiên: "Vậy cô cùng đi qua đó với tôi đi, xem người ta nói thế nào thì biết, người ta còn đang buồn không biết xử lý như thế nào, đốt đi thì tiếc, giữ lại cũng vô ích."

Cố Thanh Khê: "Vậy sao không cho người khác, lại cho anh?"



Tiêu Thắng Thiên thấy cô có vẻ muốn biết tường tận, anh không nhịn được cười, bất đắc dĩ nói: “Tình cờ tôi quen biết với con trai của người phụ trách chuyện này, người ta cũng chỉ thuận tay ném ân huệ cho tôi thôi, chứ nếu người khác muốn, cậu ta cũng sẽ cho, chỉ là không ai muốn, cũng không tính là nợ ân tình."

Nói dến đây, anh lại chỉ tay về một hướng nói: “Ngày xưa nhà tôi cũng có loại sách này, nhưng đều đốt hết rồi. Nếu không tin, cô cứ theo dõi bên kia xem, có phải cứ hai ba ngày là lại có đồ bị ném ra không, cũng không biết là sách từ thời này, cũng không biết là của nhà ai, đều là những thứ lúc trước chưa đốt đến."

Hướng anh chỉ là một kho hàng cũ, nơi trước kia từng là văn phòng của phong trào vận động.

Cố Thanh Khê không tin cho lắm, nhưng vẫn cảm kích nói: "Vậy tôi cũng phải cám ơn cậu đã lấy giúp tôi."

Cô biết, tuy ngoài miệng anh nói có vẻ rất đơn giản dễ dàng, nhưng nếu mình tự đi tìm, chắc chắn sẽ không tìm được, cũng phải quen biết người ta, người ta mới có thể tiện tay cho.

Tiêu Thắng Thiên: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô có còn cần gì nữa không, để tôi xem có thể giúp được gì cho cô?"

Cố Thanh Khê nào dám làm phiền anh nữa, cô vội vàng lắc đầu nói không.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, bóng người cũng dần trở nên mơ hồ, Tiêu Thắng Thiên vội nói: "Vậy cô mau đi về đi, cô còn phải lên lớp tự học buổi tối nữa đúng không?"

Cố Thanh Khê gật đầu, đang định đi, cô lại chợt nhớ tới quyển sách dạy kỹ thuật đan lát, cô lấy sách ra nói: "Đúng rồi, hôm nay anh trở về thôn không?"

Tiêu Thắng Thiên: "Ngày mai tôi trở về."

Cố Thanh Khê: "Vậy anh có thể mang quyển sách này về nhà giúp tôi được không?"

Tiêu Thắng Thiên nhìn quyển sách kia: "Ở đâu ra đấy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện