Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh nhất thời không biết nên nói gì, dường như chỉ nhìn thế này là đã đủ thỏa mãn.

Trong ngõ nhỏ tĩnh lặng, Cố Thanh Khê chỉ cảm thấy đôi mắt của anh nóng rực lên, làm trái tim người đập rộn lên. Mới đầu còn đỡ, sau đó cô dần không chống đỡ nổi, vô thức dời tầm mắt đi, cắn môi nói: "Anh có chuyện gì không? Không có gì thì tôi về đây, tôi còn phải lên lớp tự học buổi tối nữa!"

Nói xong, cô giả vờ muốn xoay người.

Tất nhiên cô biết anh sẽ giữ cô lại, nhưng sự e thẹn của con gái vẫn khiến cô không khỏi giả vờ.

Quả nhiên, anh gọi cô lại: "Đừng, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Cố Thanh Khê không quay đầu lại, mím môi nhìn học sinh đi đi lại lại phía xa: "Cái gì?"

Tiêu Thắng Thiên cũng không đáp lại cô, mà hỏi ngược lại: "Cô học tập… căng thẳng lắm à?"

Cố Thanh Khê: "Đúng là rất căng thẳng, tôi muốn đạt được thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ."

Nếu là Cố Thanh Khê của quá khứ, cô sẽ không lo lắng đến vậy, nhưng Cố Thanh Khê của hiện tại là người đã nhiều năm không chạm vào kiến thức trung học phổ thông. Nếu muốn có được thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ, cô phải nỗ lực nhiều hơn, ít nhất là phải trau dồi lại rất nhiều kiến thức đã quên.

Tiêu Thắng Thiên: "Vậy cô có mang đủ lương khô ăn không?"

Nghe thấy lời này của anh, Cố Thanh Khê quay đầu lại nhìn anh: "Tất nhiên là đủ ăn!"



Cô nói như là chuyện đương nhiên, sau khi nói xong, bản thân cô cũng hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói: "Sao không đủ ăn được chứ, tôi vốn ăn không nhiều lắm, với lại tôi là học sinh, chỉ ngồi học ở trong phòng học chứ không phải làm việc vất vả, người nhà cũng cho tôi phiếu lương, nhỡ muốn ăn thứ gì. Hơn nữa, trong căn tin trường cũng có lương khô."

Trên thực tế cô đang nói dối, mẹ cô kín đáo cho cô mấy phiếu lương, nhưng cô không nỡ bỏ ra mua ăn gì, hơn nữa lương khô trong căn tin trường chỉ dành cho giáo viên, số lượng rất ít, không có khả năng cung cấp cho học sinh được.

Bản thân cô cũng không hiểu tại sao, mình lại vô thức che giấu tình cảnh quẫn bách của mình, cũng không muốn để anh biết, rõ ràng cô đâu phải là loại người ham hư vinh thích thể diện đó chứ.

Tiêu Thắng Thiên nghe thấy vậy cũng tin là thật, anh hơi lúng túng nói: "Tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, cô đừng để bụng."

Cố Thanh Khê thấy anh như vậy, cũng thấy thoải mái hơn: "Anh thường xuyên tùy tiện hỏi người khác như vậy à?"

Tiêu Thắng Thiên: "Tất nhiên là không."

Cố Thanh Khê: "Vậy sau này anh cũng đừng hỏi tôi nữa."

Tiêu Thắng Thiên: “Được."

Kỳ thực Cố Thanh Khê cũng không nghĩ thế nào cả, chỉ là vừa rồi có khoảng khắc nghe thấy câu hỏi này của anh, cảm giác khác thường như được người quan tâm khẽ chạm đến trái tim cô. Lúc này, sự tôn nghiêm và thể diện của cô gái trẻ, còn rất nhiều tâm tư vi diệu như xâm chiếm tâm trí cô, làm cô hơi xấu hổ quá hóa giận.

Nhưng thấy anh dễ nói chuyện như vậy, Cố Thanh Khê lại cảm thấy áy náy, cảm thấy mình như hơi chanh chua.

Cô nghiêng mặt đi, nhỏ giọng nói: "Sao anh tốt tính thế, người khác nói gì cũng nghe à?"

Ánh hoàng hôn cuối buổi chiều mùa đông đã lặng lẽ bao phủ khắp đất trời, con ngõ nhỏ tồi tàn tĩnh lặng, thời kỳ vận động qua đi, để lại một thời đại tiêu điều thiếu thốn, tất cả mọi thứ đều tựa như bức ảnh đen trắng cũ nát, chỉ riêng mình cô là sống động rạng rỡ.



Hai bím tóc đen nhánh nhẹ nhàng rủ xuống, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng hồng, đôi môi phấn hồng kiều diễm như tô lớp son nhẹ, kết hợp với bông hoa màu lam nhỏ thanh nhã trên chiếc áo bông hoa cũ tạo thành sự tương phản rõ nét, linh động lại quyến rũ.

Hai hàng mi đen nhánh rủ xuống, trong đôi mắt của cô gái nhỏ ngậm ý ngượng ngùng, nhỏ giọng trách cứ.

Tiêu Thắng Thiên cứ vậy nhìn cô, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Lời của người khác… còn lâu tôi mới nghe..."

Anh nói vậy là có ý gì? Là đang giải thích rõ với cô, đến lúc này Cố Thanh Khê đã thật sự cảm nhận được tâm ý mãnh liệt của tuổi trẻ, vừa nóng bỏng lại tươi mới, làm người không dám nhìn thẳng.

Cố Thanh Khê thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, cô cắn môi, xoay người chạy đi.

Lần này không phải là giả vờ, cô thật sự không ngờ anh lại nói chuyện thẳng thắn đến vậy.

Tiêu Thắng Thiên nhìn cô quay đầu bỏ chạy, sao anh có thể để cô chạy mất được, anh vội vàng bước tới, đưa tay giữ lấy tay cô: "Đừng đi, tôi —— "

Còn không chờ anh nói hết lời, Cố Thanh Khê đã hơi nổi giận, giùng giằng nói: "Buông tôi ra."

Tiêu Thắng Thiên vội vàng buông tay ra.

Cố Thanh Khê cắn cắn môi, mặt nóng bừng lên, bản thân cũng cảm thấy mình khó hiểu.

Trên thực tế quần áo mùa đông rất dày, cách một lớp vải bông dày, nhưng khoảng khắc bị anh nắm tay, cô vẫn cảm thấy như bị phỏng tay.

Cố Thanh Khê hít thật sâu: "Còn có chuyện gì nữa?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện