Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Thanh Khê: "Mượn ở thư viện, tôi muốn mang về cho anh trai tôi xem, chờ thứ bảy tuần sau trở về, tôi lại cầm lên."

Dù sao cũng là sách đi mượn, cô cũng không tiện mượn mãi, hai tuần nữa cô sẽ trả lại.

Tiêu Thắng Thiên nhìn quyển sách kia, cũng không đồng ý ngay.

Cố Thanh Khê lập tức nhận ra, cô vội vàng nói: "Nếu anh không tiện thì thôi, thứ bảy này tôi mang về cũng được."

Tiêu Thắng Thiên nhận lấy quyển sách: "Không có gì không tiện cả."

Cố Thanh Khê suy nghĩ rồi nói: “Chiếc túi này, ngày mai tôi xem khi nào trả lại anh nhé?"

Tiêu Thắng Thiên: "Không vội."

******

Bởi vì vừa nhận được một túi sách, Cố Thanh Khê cẩn thận xách túi đi vào trường học. Có mấy quyển sác này, cô chắc chắn không thể đi tới phòng học được, phải xách trở về phòng ký túc xá mở ra xem.

Ai ngờ vừa đi được hai bước, cô chợt nhìn thấy có một bóng người đứng trước cây liễu già cạnh bức tường thấp đang nhìn mình.

Lúc này hầu hết mọi người đều đang ở lớp tự học, Cố Thanh Khê sợ hết hồn, đến khi nhìn kỹ mới thấy là Tôn Dược Tiến.

Cậu ta đội chiếc mũ Lôi Phong vừa dày vừa nặng, chóp mũi phả ra từng luồng từng luồng khói trắng.



Cố Thanh Khê cũng không để ý, xách đồ muốn trở về phòng ký túc xá.

Tôn Dược Tiến giơ tay lên, ngăn cô lại.

Cố Thanh Khê hơi mất hứng, lãnh đạm nhìn Tôn Dược Tiến: "Sao vậy, có chuyện gì không?"

Lúc nói lời này, cô lại chợt nhớ tới cảm xúc rung động ngày trước, cô cũng thấy kỳ lạ, đều là mình, nhưng sau khi trải qua biết bao sóng gió, giờ nhìn thế nào cũng thấy Tôn Dược Tiến buồn nôn, cảm giác phiền chán từ tận trong xương.

Thậm chí còn có xung động muốn vạch rõ giới hạn, hận không thể xóa sạch mọi rung động thuở thiếu nữ ngày xưa.

Tôn Dược Tiến: "Cậu vừa đi đâu đấy?"

Cố Thanh Khê càng lãnh đạm hơn; "Đi ra ngoài, có chuyện gì, làm sao?"

Tôn Dược Tiến: "Vừa rồi cậu nói chuyện cùng ai đấy?"

Cố Thanh Khê khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tôn Dược Tiến: "Có liên quan gì đến cậu hả?"

Tôn Dược Tiến hơi bất đắc dĩ, cậu ta cắn răng nói: "Tôi đã nhìn thấy hết rồi!"

Cố Thanh Khê càng buồn bực hơn: "Cậu thấy thì thấy thôi, có làm sao? Tôi cũng có ăn trộm gà trộm chó gì đâu, tôi quang minh chính đại đi ra đó mà!"

Cảm xúc ngượng ngùng khi đối mặt với Tiêu Thắng Thiên đã hoàn toàn biến mất, giờ cô chỉ cảm thấy lòng mình như dậy sóng khi đối mặt với Tôn Dược Tiến.



Tôn Dược Tiến gần như không dám tin, trợn mắt nhìn cô.

Phải biết rằng, người ở thời đại này đều rất bảo thủ, một nam một nữ đứng cạnh nhau nói chuyện giữa đêm hôm bị coi là làm loạn quan hệ nam nữ, mấy năm trước người mặc váy còn bị bắt lại, nói là chủ nghĩa tư bản gì đó ấy chứ!

Ở trong lòng cậu ta, Cố Thanh Khê không phải là người như vậy, cô là người thanh thuần nhu nhã, giàu chất thơ văn, sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện đó!

Cậu ta không cách nào hiểu nổi lắc đầu: "Cậu… cậu, bạn học Cố, cậu có biết người kia là ai không?"

Cố Thanh Khê thoáng vẻ xem thường, cô không ngờ Tôn Dược Tiến lại âm thầm nhìn lén: "Biết, người ở thôn bên cạnh chúng tôi."

Tôn Dược Tiến đau lòng nói: "Tôi từng nghe nói về anh ta, anh ta là một kẻ du thủ du thực, chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng! Thành phần cũng không tốt, nghe nói ngày xưa tổ tiên cũng không phải là người tốt lành gì, cậu lại chơi với loại người như vậy?"

Cố Thanh Khê kinh ngạc nhìn Tôn Dược Tiến, cô biết danh tiếng của Tiêu Thắng Thiên thật sự không tốt cho lắm, nhưng cũng chỉ là hơi cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng thôi, chứ chưa từng nghe nói anh đã làm chuyện xấu trộm gà trộm chó gì chứ? Dù lúc trước anh từng đùa giỡn cô, nhưng không ai biết chuyện đó cả, vậy nên tại sao Tôn Dược Tiến dám nói người ta là kẻ du thủ du thực? Cố Thanh Khê cười lạnh nói: "Anh ấy du thủ du thực như thế nào, là do đã làm chuyện xấu gì sao? Sao tổ tiên lại không phải là người tốt?"

Tôn Dược Tiến giậm chân nói: "Cậu không biết hả? Thành phần của nhà anh ta không tốt!"

Cố Thanh Khê càng cảm thấy buồn cười hơn, xã hội hiện tại đã không còn chú trọng đến thành phần nữa, sau này lại càng không quan tâm, vậy mà Tôn Dược Tiến vẫn lấy chuyện đó ra để công kích người ta?

Cô buồn cười nhìn cậu ta: "Uổng cho cậu làm học sinh trung học phổ thông, uổng cho cậu được coi là phần tử trí thức, đến bây giờ còn lôi cái thành phần ra nói, nếu thật sự dựa theo thành phần, vậy tại sao cậu lại ngồi ở trong phòng học học tập, đáng lẽ cậu đã bị kéo ra ngoài phê đấu rồi!"

Tôn Dược Tiến nghẹn họng không nói lên lời, cậu ta không thể nào hiểu nổi, Cố Thanh Khê đang đứng trước mặt cậu ta, vẫn là Cố Thanh Khê yếu đuối hiền lành đó sao, sao cô có thể nói ra những lời này được chứ?

Cố Thanh Khê phớt lờ cậu ta, trở về phòng ký túc xá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện