Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghe ý của thầy Vương là, kỳ thi lần đó mình làm khá tốt, chắc Hồ Thúy Hoa không phải là người mạo danh sử dụng thành tích của mình đâu? Dù sao trường đại học của cô ta cũng rất bình thường.

Nhưng...thi đại học là điền nguyện vọng trước rồi mới thi, nên cũng có khả năng cô ta điền nguyện vọng trước rồi mới lấy thành tích của mình, vậy nên chỉ đỗ vào một trường đạih ọc rất bình thường.

Lúc này, Hồ Thúy Hoa đang mở to đôi mắt đơn thuần, dè dặt cắn miếng cà rốt muối chua, ăn miếng lương khô khó nhằn kia. Nghe thấy lời này của Bành Xuân Yến, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy kính nể, nói: "Nếu là chúng ta, chắc chúng ta sẽ không thể nghĩ ra được cách nào đâu!"

Ai có thể ngờ, sau này cô ta cố tình trở về thăm Cố Thanh Khê, mặc chiếc áo khoác len, quàng khăn quảng đỏ thẫm, cười rạng rỡ nói: Thanh khê, cậu không biết thủ đô tốt đến mức nào đâu, tôi đã có Đối tượng rồi, là Đàm Thụ Lễ.

Lúc đó, Hồ Thúy Hoa đã nói thông thạo tiếng phổ thông tiêu chuẩn, mà không bị mang nặng tiếng địa phương.

Cố Thanh Khê buông thõng mi mắt xuống, im lặng ăn đồ của mình.

Ngồi bên cạnh Hồ Thúy Hoa là Cố Hồng Anh, Cố Hồng Anh chính là "Người ở thôn bên cạnh" mà Cố Thanh Khê từng nói.

Hoàn cảnh gia đình của Cố Hồng Anh cũng khá tốt, nhưng gia đình mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, người trong nhà chỉ mong cô ta dừng đi học, sớm về nhà làm ruộng, hoặc là lập gia đình kiếm sính lễ chu cấp cho em trai phía dưới, vậy nên việc học của cô ta là gian nan nhất.

Cố Hồng Anh có nước da ngăm đen, tính cách cũng hơi tự ti, bình thường luôn trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện cho lắm.

Cố Thanh Khê âm thầm suy đoán, kỳ thực chuyện gì cũng có thể xảy ra, ai cũng có khả năng là người đó.



Chỉ là tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra, cô không thể tìm được bất kỳ manh mối nào, Ít nhất, trước ngã rẽ định mệnh đó, đây vẫn là những người bạn học tốt bụng lại chất phác của cô.

Bành Xuân Yến không biết tâm sự trong lòng Cố Thanh Khê, sau đề tài kia qua đi, cô ta đã bắt đầu kể cho mọi người nghe nội dung trong truyện《 Anh hùng xạ điêu 》, mọi người nghe xong đều kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Ở thời đại này, mọi người đều vừa đi qua sa mạc văn hóa, có rất ít cơ hội tiếp xúc với sách vở, giờ được nghe về tiểu thuyết võ hiệp giàu trí tưởng tượng phóng khoáng không bị gò bó đó, mọi người đều như được mở rộng tầm mắt.

Sau khi cơm nước xong, mọi người thu dọn đống sách báo cũ, trải lại chăn đệm, lại uống thêm chút nước nóng, rồi chuẩn bị đi lên lớp tự học buổi tối.

Bành Xuân Yến lấy lý do đau đầu rồi ở lại trong phòng ký túc xá nằm đọc sách, mọi người chỉ thoáng liếc mắt đã nhìn thấu cô ta, biết cô ta muốn trộm xem tiểu thuyết, nên cũng không quan tâm đến nữa.

Cố Thanh Khê thu dọn sách vở, rồi cùng đi theo mọi người tới phòng học, hiện tại cô đọc sách như người chết đói, chỉ hận không thể trau dồi lại tất cả kiến thức càng sớm càng tốt, cũng chỉ hận không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ngay lập tức.

Cô muốn học tập, cả người tràn đầy nhiệt huyết, muốn đánh một trận để trở mình.

Nhưng lúc ra khỏi phòng ký túc xá, cô tình cờ gặp một nữ sinh, trông đối phương còn khá trẻ, có thể là học sinh lớp mười.

Nữ sinh kia nói: "Chị là Cố Thanh Khê hả?”

Cố Thanh Khê: “Đúng vậy, cô là?”

Nữ sinh kia cười nói: "Chị xinh thế này, vừa nhìn đã đoán ra là Cố Thanh Khê rồi, ngoài kia có người tìm chị, hình như là người cùng thôn chị, người đó nói là mang đồ tới cho chị.”



Cố Thanh Khê hơi bất ngờ nghĩ, nhanh vậy mà anh trai đã vào thành bán chiếu lau sậy rồi sao? Cô cám ơn người ta, lại chạy về phòng ký túc xá lấy quyển sách hướng dẫn đan lát kia, muốn tiện thể đưa cho anh trai mang về nhà, sau đó lại vội vàng chạy ra ngoài cổng trường. Ai ngờ ra đến cổng trường, cô lại không thấy ai cả.

Cô cẩn thận nhìn xung quanh, tự nhiên cũng thấy khó hiểu.

Trong lúc đang thắc mắc, cô chợt nhìn thấy Tiêu Thắng Thiên xách theo một chiếc túi vải đen đang đứng vẫy tay gọi cô ở đầu con ngõ nhỏ phía xa xa.

Cô nhất thời dở khóc dở cười, chạy nhanh tới.

Lúc đi qua, Cố Thanh Khê vẫn không thể nhịn được cười nhìn Tiêu Thắng Thiên, cô không ngờ, hồi còn trẻ anh lại có một mặt không thể lộ mặt thế này.

Tiêu Thắng Thiên cũng cảm giác được cô đang cười nhạo mình, anh khẽ nhướn mày, chăm chú nhìn cô: "Cười cái gì?"

Cố Thanh Khê cười càng tươi hơi: "Không có gì, chỉ cảm thấy anh rất thú vị."

Tiêu Thắng Thiên: "Phải không?"

Cố Thanh Khê: “Ừ.”

Tiêu Thắng Thiên chăm chú nhìn cô, cô cười lên rất đẹp, làm anh nhớ tới một cây hoa mình lén trồng sau nhà hồi còn nhỏ, loại hoa dại không biết tên. Bà nội nói cây hoa đó sẽ không nở, nhưng vào buổi sáng một ngày nào đó, lúc anh dụi mắt đi qua, nhìn thấy nụ hoa nhỏ đã nở rộ, những cánh hoa nhỏ mỏng manh vươn ra, lay động trước gió đón ánh nắng ban mai rực rỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện