Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tôn Dược Tiến cầm phích nước nóng đổ được nửa trong tay, ngây người nhìn theo bóng lưng cô rất lâu cũng chưa hoàn hồn lại được, chờ tới khi hoàn hồn lại muốn đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của cô đâu. Cậu ta đành phải dậm chân từ bỏ, giẫm nát mảng băng kết dưới mặt đất.
Cố Thanh Khê còn nửa phích nước nóng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, dù trời có lạnh hơn nữa, bụng có đói hơn nữa, cô vẫn thấy cả người thoải mái. Chưa kể tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều khá là thuật lợi, đặc biệt là nghĩ đến vẻ mặt lúc phải chịu đả kích của Cố Tú Vân hôm nay, khiến cô cảm thấy không uống công mình sống lại một đời.
Ký túc xá của trường trung học phổ thông là hai dãy nhà thấp, cửa sổ cao, nền đất thấp. Lúc Cố Thanh Khê đi ngang qua ký túc xá của khối mười hai, cô nhìn thấy thầy chủ nhiệm giáo dục bước từ trong ký túc xá ra.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tình cờ nhìn thấy Cố Thanh Khê, cũng nhận ra cô là ai, ông ta đi qua nói mấy câu an ủi Cố Thanh Khê: "Bạn học Cố, em cứ chuyên tâm học tập đi, sau này trường chúng ta sẽ không để loại chuyện này phát sinh nữa."
Nghe đến đây, Cố Thanh Khê mới hiểu là thầy giáo đến an ủi mình vì chuyện Cố Tú Vân trộm vở ghi của mình, cô nói cám ơn thầy chủ nhiệm giáo dục trước, rồi mới nói: "Thật ra tìm về được là tốt rồi, em cũng không muốn làm thế nào cả, dù sao cũng là bạn học cùng trường, đó lại là chị họ của em.”
Thầy chủ nhiệm giáo dục thở dài nói: “Các em đều là học sinh trung học phổ thông, là phần tử trí thức rồi, sao lại làm ra mấy chuyện như vậy chứ? Thời kỳ vận động mới qua đi, vất vả lắm mọi người mới có cơ hội được học tập, còn có thể thi vào đại học, vậy mà em đó lại làm ra loại chuyện trộm gà trộm chó này, đúng là xấu hổ mất mặt! Các thầy đã thảo luận về vấn đề này trong cuộc họp, dù thế nào cũng phải để mọi người nhớ kỹ chuyện này, nên bạn học Cố cứ yên tâm đi!"
Cố Thanh Khê nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, cô không phải là người tốt đến ngu ngốc, người khác làm chuyện xấu với cô, bị trừng phạt cũng là chuyện đương nhiên.
Sau đó, thầy chủ nhiệm giáo dục rời đi, cô đi qua dãy nhà ký túc xá kia, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc hu hu truyền ra từ bên trong, hình như còn có tiếng người lung ta lúng túng an ủi, vừa nghe đã biết là Cố Tú Vân đang khóc.
Cô cũng không quan tâm, tiếp tục trở về phòng ký túc xá của mình.
Phòng ký túc xá của cô là phòng sáu người, nhưng có hai người nhà ở trong huyện, nên chỉ đăng ký tên, thỉnh thoảng không tiện về nhà mới lên phòng ký túc xá nghỉ ngơi tạm, chứ thực ra bình thường không ở, đặt biệt là thời tiết bây giờ rất lạnh, người ta lại càng không muốn tới phòng ký túc xá chịu tội.
Lúc Cố Thanh Khê lấy nước nóng trở về, trong phòng ký túc xá chỉ có ba người, Bành Xuân Yến Hồ Thúy Hoa và Cố Hồng Anh. Mấy người cuộn chăn đệm lên, để lộ ván giường cũ, lại trải sách báo cũ lên ván giường, đặt dưa muối và lương khô lên giường chuẩn bị ăn tối.
Nhìn thấy Cố Thanh Khê xách phích nước nóng về, mọi người đều tỏ vẻ phấn khích, la hét nói mình đang cần. Cố Thanh Khê rót cho mỗi người một ít nước nóng vào ca tráng men, Bành Xuân Yến lại bẻ miếng lương khô nóng của mình đưa cho Cố Thanh Khê, đổi lại miếng lương khô lạnh ngắt của Cố Thanh Khê, mọi người cùng chắp vá ăn với nhau.
Mấy cô gái ngồi cùng nhau lại khó tránh khỏi nhắc tới chuyện ban ngày, Bành Xuân Yến kính nể nói: "Thanh Khê, cậu giỏi thật đấy, không ngờ cậu lại lừa cô ta, sao cậu thông minh vậy cơ chứ, chuyện này thật sự có thể viết thành tiểu thuyết đấy!"
Cố Thanh Khê đang dùng thìa chọc chiếc bánh lương khô cao lương đỏ chìm trong nước nóng cho nhanh nở ra, chiếc bánh lương khô cao lương đỏ vừa khô vừa lạnh, đã cứng như đá vậy, cô phải chọc thật mạnh xuống.
Nghe Bành Xuân Yến nói vậy, cô cũng chỉ cười mà không nói gì.
Hồi còn trẻ, cô là Cố Thanh Khê được người người kính nể, cũng là Cố Thanh Khê đáng kiêu ngạo, nhưng sự cố đó đã bóp nát cột sống của cô, rồi cô cứ vậy vội vàng lập gia đình.
Mấy người trong phòng ký túc xá, bao gồm cả Cố Tú Vân sau này thi rớt lớp mười hai mà gia nhập phòng ký túc xá của cô, người người đều có tiền đồ tươi sáng hơn cô, người người đều không thể nào hiểu nổi tại sao người xuất sắc như Cố Thanh Khê năm đó lại trở thành phụ nữ nông thôn, làm giáo viên tiểu học nhà quê.
Bây giờ, được trở lại những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, cô vẫn là Cố Thanh Khê được người người ngưỡng mộ đó, cô không khỏi dò xét mấy người trong phòng ký túc xá của mình.
Ai là người đó? Hồ Thúy Hoa cùng xuất thân từ nông thôn giống cô, học hành chăm chỉ, nhưng kết quả học tập vẫn luôn không tốt, gặp phải vấn đề gì cũng thỉnh giáo mình, sau này thi đại học cô ta cũng chỉ phát huy đúng với lực học của mình, đỗ vào một trường đại học bình thường, nhưng đó vẫn là trường đại học ở thủ đô, rồi từng bước đi lên.
Tôn Dược Tiến cầm phích nước nóng đổ được nửa trong tay, ngây người nhìn theo bóng lưng cô rất lâu cũng chưa hoàn hồn lại được, chờ tới khi hoàn hồn lại muốn đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của cô đâu. Cậu ta đành phải dậm chân từ bỏ, giẫm nát mảng băng kết dưới mặt đất.
Cố Thanh Khê còn nửa phích nước nóng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, dù trời có lạnh hơn nữa, bụng có đói hơn nữa, cô vẫn thấy cả người thoải mái. Chưa kể tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều khá là thuật lợi, đặc biệt là nghĩ đến vẻ mặt lúc phải chịu đả kích của Cố Tú Vân hôm nay, khiến cô cảm thấy không uống công mình sống lại một đời.
Ký túc xá của trường trung học phổ thông là hai dãy nhà thấp, cửa sổ cao, nền đất thấp. Lúc Cố Thanh Khê đi ngang qua ký túc xá của khối mười hai, cô nhìn thấy thầy chủ nhiệm giáo dục bước từ trong ký túc xá ra.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tình cờ nhìn thấy Cố Thanh Khê, cũng nhận ra cô là ai, ông ta đi qua nói mấy câu an ủi Cố Thanh Khê: "Bạn học Cố, em cứ chuyên tâm học tập đi, sau này trường chúng ta sẽ không để loại chuyện này phát sinh nữa."
Nghe đến đây, Cố Thanh Khê mới hiểu là thầy giáo đến an ủi mình vì chuyện Cố Tú Vân trộm vở ghi của mình, cô nói cám ơn thầy chủ nhiệm giáo dục trước, rồi mới nói: "Thật ra tìm về được là tốt rồi, em cũng không muốn làm thế nào cả, dù sao cũng là bạn học cùng trường, đó lại là chị họ của em.”
Thầy chủ nhiệm giáo dục thở dài nói: “Các em đều là học sinh trung học phổ thông, là phần tử trí thức rồi, sao lại làm ra mấy chuyện như vậy chứ? Thời kỳ vận động mới qua đi, vất vả lắm mọi người mới có cơ hội được học tập, còn có thể thi vào đại học, vậy mà em đó lại làm ra loại chuyện trộm gà trộm chó này, đúng là xấu hổ mất mặt! Các thầy đã thảo luận về vấn đề này trong cuộc họp, dù thế nào cũng phải để mọi người nhớ kỹ chuyện này, nên bạn học Cố cứ yên tâm đi!"
Cố Thanh Khê nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, cô không phải là người tốt đến ngu ngốc, người khác làm chuyện xấu với cô, bị trừng phạt cũng là chuyện đương nhiên.
Sau đó, thầy chủ nhiệm giáo dục rời đi, cô đi qua dãy nhà ký túc xá kia, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc hu hu truyền ra từ bên trong, hình như còn có tiếng người lung ta lúng túng an ủi, vừa nghe đã biết là Cố Tú Vân đang khóc.
Cô cũng không quan tâm, tiếp tục trở về phòng ký túc xá của mình.
Phòng ký túc xá của cô là phòng sáu người, nhưng có hai người nhà ở trong huyện, nên chỉ đăng ký tên, thỉnh thoảng không tiện về nhà mới lên phòng ký túc xá nghỉ ngơi tạm, chứ thực ra bình thường không ở, đặt biệt là thời tiết bây giờ rất lạnh, người ta lại càng không muốn tới phòng ký túc xá chịu tội.
Lúc Cố Thanh Khê lấy nước nóng trở về, trong phòng ký túc xá chỉ có ba người, Bành Xuân Yến Hồ Thúy Hoa và Cố Hồng Anh. Mấy người cuộn chăn đệm lên, để lộ ván giường cũ, lại trải sách báo cũ lên ván giường, đặt dưa muối và lương khô lên giường chuẩn bị ăn tối.
Nhìn thấy Cố Thanh Khê xách phích nước nóng về, mọi người đều tỏ vẻ phấn khích, la hét nói mình đang cần. Cố Thanh Khê rót cho mỗi người một ít nước nóng vào ca tráng men, Bành Xuân Yến lại bẻ miếng lương khô nóng của mình đưa cho Cố Thanh Khê, đổi lại miếng lương khô lạnh ngắt của Cố Thanh Khê, mọi người cùng chắp vá ăn với nhau.
Mấy cô gái ngồi cùng nhau lại khó tránh khỏi nhắc tới chuyện ban ngày, Bành Xuân Yến kính nể nói: "Thanh Khê, cậu giỏi thật đấy, không ngờ cậu lại lừa cô ta, sao cậu thông minh vậy cơ chứ, chuyện này thật sự có thể viết thành tiểu thuyết đấy!"
Cố Thanh Khê đang dùng thìa chọc chiếc bánh lương khô cao lương đỏ chìm trong nước nóng cho nhanh nở ra, chiếc bánh lương khô cao lương đỏ vừa khô vừa lạnh, đã cứng như đá vậy, cô phải chọc thật mạnh xuống.
Nghe Bành Xuân Yến nói vậy, cô cũng chỉ cười mà không nói gì.
Hồi còn trẻ, cô là Cố Thanh Khê được người người kính nể, cũng là Cố Thanh Khê đáng kiêu ngạo, nhưng sự cố đó đã bóp nát cột sống của cô, rồi cô cứ vậy vội vàng lập gia đình.
Mấy người trong phòng ký túc xá, bao gồm cả Cố Tú Vân sau này thi rớt lớp mười hai mà gia nhập phòng ký túc xá của cô, người người đều có tiền đồ tươi sáng hơn cô, người người đều không thể nào hiểu nổi tại sao người xuất sắc như Cố Thanh Khê năm đó lại trở thành phụ nữ nông thôn, làm giáo viên tiểu học nhà quê.
Bây giờ, được trở lại những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, cô vẫn là Cố Thanh Khê được người người ngưỡng mộ đó, cô không khỏi dò xét mấy người trong phòng ký túc xá của mình.
Ai là người đó? Hồ Thúy Hoa cùng xuất thân từ nông thôn giống cô, học hành chăm chỉ, nhưng kết quả học tập vẫn luôn không tốt, gặp phải vấn đề gì cũng thỉnh giáo mình, sau này thi đại học cô ta cũng chỉ phát huy đúng với lực học của mình, đỗ vào một trường đại học bình thường, nhưng đó vẫn là trường đại học ở thủ đô, rồi từng bước đi lên.
Danh sách chương