Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thanh Khê không khỏi ngây người khi nghe lời này của anh, sau khoảng khắc ngây người, cô lại hơi nghi ngờ, cô nhớ tối hôm qua lúc đưa mình lên huyện, anh cũng để cô xuống một chỗ, chứ không đèo cô tới tận trường. Cô tò mò hỏi: “Cậu không muốn để bạn học của tôi nhìn thấy cậu à?”
Tiêu Thắng Thiên hơi cứng đờ mặt lại, rồi vẫn gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
Cố Thanh Khê kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"
Anh xấu hổ hả? Tiêu Thắng Thiên do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: "Thanh danh của tôi không tốt."
Cố Thanh Khê nghe thấy vậy mới hiểu ra, cũng hơi bất ngờ nhìn anh.
Anh cảm thấy thanh danh của mình không tốt, nên không muốn liên lụy tới mình, sợ người khác hiểu lầm mình?
Cố Thanh Khê tò mò nghĩ như vậy, qua một lúc lâu sau, cô lại hỏi: “Sao? thanh danh của anh không tốt?"
Trên thực tế... cũng không có gì, chỉ là cậu thiếu niên không có ai quản, phong cách làm việc hơi ngang ngược tùy hứng thôi, chứ có làm mấy chuyện ác như giết người cướp của gì đó đâu, đúng không?
Sau này anh công thành danh toại, rất nhiều phóng viên đi tới huyện phỏng vấn những đồng hương năm xưa, cũng có một vài hồi ức về Tiêu Thắng Thiên, nhưng đó đều là chuyện tốt.
Tiêu Thắng Thiên mím chặt môi, đôi mắt đen nhánh trầm mặc nhìn cô. Im lặng không nói gì.
Cố Thanh Khê cũng hơi hốt hoảng khi bị Tiêu Thắng Thiên nhìn thế này, nhưng lại không thể nói ra được là hoảng hốt vì điều gì.
Cô hơi mất tự nhiên quay mặt nhìn sang chỗ khác, lúc giữa trưa có khá nhiều người đi qua đi lại trước cửa tiệm mỳ nhà nước, còn có cụ già mặc áo vải cân màu lam bế đứa bé chảy nước mũi vội vàng đi qua.
Tiêu Thắng Thiên chợt lên tiếng, nghe giọng nói của anh có vẻ hơi buồn rầu: "Vậy cô cảm thấy danh tiếng của tôi có được không?”
Tiếng nói này như mang theo tia lửa truyền vào trong tai Cố Thanh Khê, cô dần cảm thấy hai vành tai mình nóng bừng lên.
Cô cắn cắn môi, lí nhí nói: "Hình như không được tốt cho lắm."
Cũng vì sống lại một đời, biết được chuyện về sau của anh, nên cô mới nhìn anh theo góc độ khác. Nếu không, bằng vào hành động vừa tắm phía sau bụi lau sậy vừa gọi tên cô của anh, cô chỉ hận không thể phớt lờ anh, nhìn thấy anh là vội vàng chạy mất, sợ bị anh bắt nạt.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt của Tiêu Thắng Thiên thoáng vẻ phiền muộn, nhưng anh vẫn nói: “Ừ, thôn làng mười dặm quanh đây đều biết con người của tôi, tôi không phải là người tốt gì. Nhưng cô thì khác, cô là học sinh trung học phổ thông ở huyện, người khác thấy tôi nói chuyện với cô, nhỡ người ta hiểu lầm gì đó, lại sẽ không tốt với cô.”
Cố Thanh Khê nghe anh nói vậy, chợt hiểu ra được điều gì đó.
Cô nhớ tới Tiêu Thắng Thiên đầy cô đơn ngồi ở bên cạnh mình trên chiếc máy bay tư nhân đó. Lúc đó trong đầu cô chỉ nghĩ, người như anh muốn kiểu phụ nữ nào chẳng được, rất nhiều cô gái trẻ tuổi đôi mươi muốn lấy anh làm chồng.
Nhưng dường như anh không ai muốn ai cả.
Cố Thanh Khê mơ hồ nhận ra được một mặt của anh thời niên thiếu ngây ngô, cảm giác tự ti không biết từ đâu ra đã khắc sâu trong lòng anh, cứ vậy quấy nhiễu anh suốt nhiều năm.
Cô nâng mi mắt lên, nhìn thẳng vào anh.
Trời rất lạnh, làm khói trắng phả ra từ mũi như quanh quẩn xung quanh bọn họ, hơi thở của anh cũng dần trở nên nặng nề.
Cô nhìn hai gò má hơi đỏ ửng của anh, cuối cùng nói: "Tôi không sợ, anh sợ cái gì."
Lời nói nhẹ nhàng mềm mại này phiêu tán trong không trung, hòa vào trong gió lạnh, lại như dòng suối ấm chậm rãi chảy từ trong khe núi ra, chảy vào trong lòng Tiêu Thắng Thiên.
Tiêu Thắng Thiên như ngừng thở, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của cô, trong giọng nói trong trẻo hơi mang theo ý trách cứ: "Nhỡ người khác hiểu lầm thì sao, vậy phải làm sao bây giờ?"
Cố Thanh Khê bị anh nhìn đến nóng bừng cả mặt, cắn môi lý nhí nói: "Quản người khác làm gì! "
Nói xong lời này, cô hơi không chịu nổi nữa, xấu hổ xoay người muốn rời đi.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, cũng quá trực diện, cô bị anh nhìn đến gần như không thở nổi.
Thấy cô muốn chạy, Tiêu Thắng Thiên vội nói: "Đừng đi, vừa rồi tôi bảo là có chuyện muốn tìm cô còn gì.”
Cố Thanh Khê đưa lưng về phía anh, không quay đầu lại nói: “Chuyện gì, anh nói mau lên, buổi chiều tôi còn có tiết học."
Tiêu Thắng Thiên nghe thấy vậy cũng không dám trì hoãn nữa, anh nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý tới nơi này, mới thấp giọng nói: "Tôi quen biết một người, người đó nhận việc thu dọn một số tài liệu trong văn phòng bỏ bỏ hoang, trong đó có một số tài liệu không biết là lấy từ đâu về, đáng lẽ nên đốt hết lúc dọn dẹp. Nhưng người đó tham lam nghĩ muốn giữ lại làm chất đốt, nên không thiêu hủy hết, bây giờ kiểm tra lại mới phát hiện ra trong đó có mấy quyển sách tiếng Anh, nghe nói đều là tiểu thuyết và sách nước ngoài, giờ người đó đang không biết giải quyết thế nào, nói không muốn gặp rắc rối nên muốn giải quyết càng sớm càng tốt."
Cố Thanh Khê không khỏi ngây người khi nghe lời này của anh, sau khoảng khắc ngây người, cô lại hơi nghi ngờ, cô nhớ tối hôm qua lúc đưa mình lên huyện, anh cũng để cô xuống một chỗ, chứ không đèo cô tới tận trường. Cô tò mò hỏi: “Cậu không muốn để bạn học của tôi nhìn thấy cậu à?”
Tiêu Thắng Thiên hơi cứng đờ mặt lại, rồi vẫn gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
Cố Thanh Khê kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"
Anh xấu hổ hả? Tiêu Thắng Thiên do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: "Thanh danh của tôi không tốt."
Cố Thanh Khê nghe thấy vậy mới hiểu ra, cũng hơi bất ngờ nhìn anh.
Anh cảm thấy thanh danh của mình không tốt, nên không muốn liên lụy tới mình, sợ người khác hiểu lầm mình?
Cố Thanh Khê tò mò nghĩ như vậy, qua một lúc lâu sau, cô lại hỏi: “Sao? thanh danh của anh không tốt?"
Trên thực tế... cũng không có gì, chỉ là cậu thiếu niên không có ai quản, phong cách làm việc hơi ngang ngược tùy hứng thôi, chứ có làm mấy chuyện ác như giết người cướp của gì đó đâu, đúng không?
Sau này anh công thành danh toại, rất nhiều phóng viên đi tới huyện phỏng vấn những đồng hương năm xưa, cũng có một vài hồi ức về Tiêu Thắng Thiên, nhưng đó đều là chuyện tốt.
Tiêu Thắng Thiên mím chặt môi, đôi mắt đen nhánh trầm mặc nhìn cô. Im lặng không nói gì.
Cố Thanh Khê cũng hơi hốt hoảng khi bị Tiêu Thắng Thiên nhìn thế này, nhưng lại không thể nói ra được là hoảng hốt vì điều gì.
Cô hơi mất tự nhiên quay mặt nhìn sang chỗ khác, lúc giữa trưa có khá nhiều người đi qua đi lại trước cửa tiệm mỳ nhà nước, còn có cụ già mặc áo vải cân màu lam bế đứa bé chảy nước mũi vội vàng đi qua.
Tiêu Thắng Thiên chợt lên tiếng, nghe giọng nói của anh có vẻ hơi buồn rầu: "Vậy cô cảm thấy danh tiếng của tôi có được không?”
Tiếng nói này như mang theo tia lửa truyền vào trong tai Cố Thanh Khê, cô dần cảm thấy hai vành tai mình nóng bừng lên.
Cô cắn cắn môi, lí nhí nói: "Hình như không được tốt cho lắm."
Cũng vì sống lại một đời, biết được chuyện về sau của anh, nên cô mới nhìn anh theo góc độ khác. Nếu không, bằng vào hành động vừa tắm phía sau bụi lau sậy vừa gọi tên cô của anh, cô chỉ hận không thể phớt lờ anh, nhìn thấy anh là vội vàng chạy mất, sợ bị anh bắt nạt.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt của Tiêu Thắng Thiên thoáng vẻ phiền muộn, nhưng anh vẫn nói: “Ừ, thôn làng mười dặm quanh đây đều biết con người của tôi, tôi không phải là người tốt gì. Nhưng cô thì khác, cô là học sinh trung học phổ thông ở huyện, người khác thấy tôi nói chuyện với cô, nhỡ người ta hiểu lầm gì đó, lại sẽ không tốt với cô.”
Cố Thanh Khê nghe anh nói vậy, chợt hiểu ra được điều gì đó.
Cô nhớ tới Tiêu Thắng Thiên đầy cô đơn ngồi ở bên cạnh mình trên chiếc máy bay tư nhân đó. Lúc đó trong đầu cô chỉ nghĩ, người như anh muốn kiểu phụ nữ nào chẳng được, rất nhiều cô gái trẻ tuổi đôi mươi muốn lấy anh làm chồng.
Nhưng dường như anh không ai muốn ai cả.
Cố Thanh Khê mơ hồ nhận ra được một mặt của anh thời niên thiếu ngây ngô, cảm giác tự ti không biết từ đâu ra đã khắc sâu trong lòng anh, cứ vậy quấy nhiễu anh suốt nhiều năm.
Cô nâng mi mắt lên, nhìn thẳng vào anh.
Trời rất lạnh, làm khói trắng phả ra từ mũi như quanh quẩn xung quanh bọn họ, hơi thở của anh cũng dần trở nên nặng nề.
Cô nhìn hai gò má hơi đỏ ửng của anh, cuối cùng nói: "Tôi không sợ, anh sợ cái gì."
Lời nói nhẹ nhàng mềm mại này phiêu tán trong không trung, hòa vào trong gió lạnh, lại như dòng suối ấm chậm rãi chảy từ trong khe núi ra, chảy vào trong lòng Tiêu Thắng Thiên.
Tiêu Thắng Thiên như ngừng thở, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của cô, trong giọng nói trong trẻo hơi mang theo ý trách cứ: "Nhỡ người khác hiểu lầm thì sao, vậy phải làm sao bây giờ?"
Cố Thanh Khê bị anh nhìn đến nóng bừng cả mặt, cắn môi lý nhí nói: "Quản người khác làm gì! "
Nói xong lời này, cô hơi không chịu nổi nữa, xấu hổ xoay người muốn rời đi.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, cũng quá trực diện, cô bị anh nhìn đến gần như không thở nổi.
Thấy cô muốn chạy, Tiêu Thắng Thiên vội nói: "Đừng đi, vừa rồi tôi bảo là có chuyện muốn tìm cô còn gì.”
Cố Thanh Khê đưa lưng về phía anh, không quay đầu lại nói: “Chuyện gì, anh nói mau lên, buổi chiều tôi còn có tiết học."
Tiêu Thắng Thiên nghe thấy vậy cũng không dám trì hoãn nữa, anh nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý tới nơi này, mới thấp giọng nói: "Tôi quen biết một người, người đó nhận việc thu dọn một số tài liệu trong văn phòng bỏ bỏ hoang, trong đó có một số tài liệu không biết là lấy từ đâu về, đáng lẽ nên đốt hết lúc dọn dẹp. Nhưng người đó tham lam nghĩ muốn giữ lại làm chất đốt, nên không thiêu hủy hết, bây giờ kiểm tra lại mới phát hiện ra trong đó có mấy quyển sách tiếng Anh, nghe nói đều là tiểu thuyết và sách nước ngoài, giờ người đó đang không biết giải quyết thế nào, nói không muốn gặp rắc rối nên muốn giải quyết càng sớm càng tốt."
Danh sách chương