Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe thấy những lời này, hai mắt của Cố Thanh Khê dần sáng lên, cô không ngờ là còn có loại chuyện này.
Tiêu Thắng Thiên tự nhiên thấy được thần thái trong mắt cô, vẻ mặt của anh cũng dần hòa hoãn lại, thấp giọng nói: "Cô có muốn không?"
Cố Thanh Khê gật đầu thật mạnh.
Muốn, đương nhiên là muốn rồi, quá muốn là đằng khác.
Tài liệu học tập ở thời đại này quá thiếu thốn, ở nơi nhỏ bé này của bọn họ lại càng thiếu thốn hơn, một ít tài liệu tiếng Anh đã là rất hữu ích với cô rồi. Dù đó có là tiểu thuyết, cô chỉ cần chịu khó học, đọc nhiều, học thuộc nhiều, chắc chắn sẽ hỗ trợ cô trong kỳ thi vào đại học.
Cô gần như là đói khát nhìn anh: “Phải thế nào anh ta mới cho tôi?"
Sau khi phấn khích xong cô mới nhớ ra, mình không có tiền không phiếu sách, người ta dựa vào cái gì tặng quyển sách tiếng Anh này cho mình chứ? Nghe thấy cô nói vậy, Tiêu Thắng Thiên không khỏi cười nói: "Người ta cũng không cần điều kiện gì cả, cô muốn thì được rồi, chờ qua hai ngày nữa tôi sẽ đi tìm cô."
Cố Thanh Khê vội nói: “Người ta muốn cái gì, cậu nói cho tôi biết đi."
Hiển nhiên là Tiêu Thắng Thiên cũng không để tâm cho lắm: "Được rồi.”
Cố Thanh Khê suy nghĩ rồi vẫn nói: "Loại chuyện này… không thể cưỡng cầu được, nếu không được thì thôi đi nhé, thật ra tôi cũng không cần quá đâu."
Tiêu Thắng Thiên hơi nhướn mày nhìn cô, nói: "Biết rồi.”
Sau đó anh lại trở về quán mì, bát mỳ thịt bò vốn nóng hổi cũng đã nguội.
Người ngồi phía đối diện anh tên là Hoắc Vân Xán, cha mẹ đều công tác ở ủy ban huyện, gia cảnh cực tốt, nhưng học đến cấp hai là không học nữa, sau này chạy ra ngoài xã hội lăn lộn, tình cờ có cơ hội làm quen với Tiêu Thắng Thiên, hai người là cá mè một lứa ăn nhịp với nhau.
Hoắc Vân Xán nhàn nhã nhìn anh, trên mặt tràn đầy ý cười, thấy anh trở lại, anh ta nói: "Oh, còn biết đường trở lại à? Tôi còn tưởng cậu cun cút đi theo đuôi con gái nhà người ta rồi!"
Tiêu Thắng Thiên trợn mắt nhìn anh ta, không thèm đáp lại lời này, cầm đũa lên ăn mỳ của mình.
Bữa mì thịt bò này là Hoắc Vân Xán mời anh, do lần trước anh làm việc giúp anh ta.
Hoắc Vân Xán rướn cổ lại gần: "Nói đi, cô gái nhỏ ở đâu ra đấy, tôi thấy cũng thanh thần đấy?"
Tuy mặc áo bông họa tiết hoa màu xanh rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người thon thả tinh tế, khuôn mặt cũng trắng trẻo xinh đẹp, hai đuôi sam nhìn càng chọc người hơn.
Tiêu Thắng Thiên đột nhiên cảm thấy hối hận, đáng lẽ anh không nên chạy ra ngoài ngay trước mặt Hoắc Vân Xán, nhưng vẫn nói: “Học sinh trung học huyện, đang học trung học phổ thông.”
Hoắc Vân Xán thán phục nói: "Là học sinh trung học phổ thông cơ à, chẳng trách có khí chất của người trí thức!"
Tiêu Thắng Thiên lười đáp lại anh ta, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Hoắc Vân Xán chợt hiểu ra: “Chẳng trách cậu hỏi tôi về mấy quyển sách tiếng Anh kia! Hóa ra là muốn cầm đi lấy lòng nữ sinh trung học phổ thông người ta."
Tiêu Thắng Thiên nâng tầm mắt lên, thấp giọng hỏi: "Nói, rốt cuộc là sách tiếng Anh gì?"
******
Sau khi tách ra với Tiêu Thắng Thiên, Cố Thanh Khê nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy, trong lòng vẫn cảm thấy rối bời, nhưng cũng tràn đầy mong đợi.
Gió thổi mạnh, trời cũng rất lạnh, cô khoanh hai tay khép chặt áo bông hoa cũ trên người, cúi đầu đi vào trong trường học.
Có lẽ trước kia cô biết, nhưng lại không dám xác định. Còn bây giờ, cô đã gần như khẳng định, khẳng định hồi còn trẻ Tiêu Thắng Thiên từng có tình cảm đặc biệt với mình.
Suy nghĩ này khiến Cố Thanh Khê không khỏi suy nghĩ miên man, nhưng những suy nghĩ miên man này lại mang theo sự rối rắm không nói thành lời.
Tại sao cô lại đỏ mặt tim đập tràn đầy mong đợi khi nhắc tới anh? Là vì sự thành công của Tiêu Thắng Thiên ở đời trước, hay là vì anh sẵn sàng đưa tay ra giúp đỡ vào lúc mình tuyệt vọng nhất, hay chỉ là vì Tiêu Thắng Thiên của hiện tại?
Cố Thanh Khê nhớ lại quá khứ giữa mình và Tiêu Thắng Thiên.
Cô biết, kể từ ngày Tiêu Thắng Thiên để trần gọi tên cô ở sau bụi lau sậy đó, cô đã định vị anh là kẻ du thủ du thực không học vấn không có công việc chính đáng. Nếu là lúc trước, chắc anh đã bị bắt lại mang đi cải tạo.
Đến sau này gặp lại anh, cô lúc nào cũng dè dặt né tránh, sợ chọc tới kẻ lưu manh này, lại rước họa vào thân.
Vì vậy lúc thi trượt đại học, đi ra ngoài tình cờ gặp phải Tiêu Thắng Thiên , cô cũng chỉ coi anh là một người không liên quan.
Vậy nên cô nghĩ, nếu không có những ký ức của đời trước, Cố Thanh Khê mười bảy tuổi và Tiêu Thắng Thiên mười bảy tuổi chắc chắn sẽ không có bất cứ liên quan gì, cuộc gặp gỡ bên bụi lau sậy chỉ như đợt sóng trào giữa cuộc đời của bọn họ, khiến cuộc đời của bọn họ giao thoa lẫn nhau, nhưng sau khi sóng lặng, cuộc đời của bọn họ lại như hai đường thẳng giao nhau, rồi mỗi người đi về một hướng càng lúc càng xa.
Nghe thấy những lời này, hai mắt của Cố Thanh Khê dần sáng lên, cô không ngờ là còn có loại chuyện này.
Tiêu Thắng Thiên tự nhiên thấy được thần thái trong mắt cô, vẻ mặt của anh cũng dần hòa hoãn lại, thấp giọng nói: "Cô có muốn không?"
Cố Thanh Khê gật đầu thật mạnh.
Muốn, đương nhiên là muốn rồi, quá muốn là đằng khác.
Tài liệu học tập ở thời đại này quá thiếu thốn, ở nơi nhỏ bé này của bọn họ lại càng thiếu thốn hơn, một ít tài liệu tiếng Anh đã là rất hữu ích với cô rồi. Dù đó có là tiểu thuyết, cô chỉ cần chịu khó học, đọc nhiều, học thuộc nhiều, chắc chắn sẽ hỗ trợ cô trong kỳ thi vào đại học.
Cô gần như là đói khát nhìn anh: “Phải thế nào anh ta mới cho tôi?"
Sau khi phấn khích xong cô mới nhớ ra, mình không có tiền không phiếu sách, người ta dựa vào cái gì tặng quyển sách tiếng Anh này cho mình chứ? Nghe thấy cô nói vậy, Tiêu Thắng Thiên không khỏi cười nói: "Người ta cũng không cần điều kiện gì cả, cô muốn thì được rồi, chờ qua hai ngày nữa tôi sẽ đi tìm cô."
Cố Thanh Khê vội nói: “Người ta muốn cái gì, cậu nói cho tôi biết đi."
Hiển nhiên là Tiêu Thắng Thiên cũng không để tâm cho lắm: "Được rồi.”
Cố Thanh Khê suy nghĩ rồi vẫn nói: "Loại chuyện này… không thể cưỡng cầu được, nếu không được thì thôi đi nhé, thật ra tôi cũng không cần quá đâu."
Tiêu Thắng Thiên hơi nhướn mày nhìn cô, nói: "Biết rồi.”
Sau đó anh lại trở về quán mì, bát mỳ thịt bò vốn nóng hổi cũng đã nguội.
Người ngồi phía đối diện anh tên là Hoắc Vân Xán, cha mẹ đều công tác ở ủy ban huyện, gia cảnh cực tốt, nhưng học đến cấp hai là không học nữa, sau này chạy ra ngoài xã hội lăn lộn, tình cờ có cơ hội làm quen với Tiêu Thắng Thiên, hai người là cá mè một lứa ăn nhịp với nhau.
Hoắc Vân Xán nhàn nhã nhìn anh, trên mặt tràn đầy ý cười, thấy anh trở lại, anh ta nói: "Oh, còn biết đường trở lại à? Tôi còn tưởng cậu cun cút đi theo đuôi con gái nhà người ta rồi!"
Tiêu Thắng Thiên trợn mắt nhìn anh ta, không thèm đáp lại lời này, cầm đũa lên ăn mỳ của mình.
Bữa mì thịt bò này là Hoắc Vân Xán mời anh, do lần trước anh làm việc giúp anh ta.
Hoắc Vân Xán rướn cổ lại gần: "Nói đi, cô gái nhỏ ở đâu ra đấy, tôi thấy cũng thanh thần đấy?"
Tuy mặc áo bông họa tiết hoa màu xanh rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người thon thả tinh tế, khuôn mặt cũng trắng trẻo xinh đẹp, hai đuôi sam nhìn càng chọc người hơn.
Tiêu Thắng Thiên đột nhiên cảm thấy hối hận, đáng lẽ anh không nên chạy ra ngoài ngay trước mặt Hoắc Vân Xán, nhưng vẫn nói: “Học sinh trung học huyện, đang học trung học phổ thông.”
Hoắc Vân Xán thán phục nói: "Là học sinh trung học phổ thông cơ à, chẳng trách có khí chất của người trí thức!"
Tiêu Thắng Thiên lười đáp lại anh ta, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Hoắc Vân Xán chợt hiểu ra: “Chẳng trách cậu hỏi tôi về mấy quyển sách tiếng Anh kia! Hóa ra là muốn cầm đi lấy lòng nữ sinh trung học phổ thông người ta."
Tiêu Thắng Thiên nâng tầm mắt lên, thấp giọng hỏi: "Nói, rốt cuộc là sách tiếng Anh gì?"
******
Sau khi tách ra với Tiêu Thắng Thiên, Cố Thanh Khê nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy, trong lòng vẫn cảm thấy rối bời, nhưng cũng tràn đầy mong đợi.
Gió thổi mạnh, trời cũng rất lạnh, cô khoanh hai tay khép chặt áo bông hoa cũ trên người, cúi đầu đi vào trong trường học.
Có lẽ trước kia cô biết, nhưng lại không dám xác định. Còn bây giờ, cô đã gần như khẳng định, khẳng định hồi còn trẻ Tiêu Thắng Thiên từng có tình cảm đặc biệt với mình.
Suy nghĩ này khiến Cố Thanh Khê không khỏi suy nghĩ miên man, nhưng những suy nghĩ miên man này lại mang theo sự rối rắm không nói thành lời.
Tại sao cô lại đỏ mặt tim đập tràn đầy mong đợi khi nhắc tới anh? Là vì sự thành công của Tiêu Thắng Thiên ở đời trước, hay là vì anh sẵn sàng đưa tay ra giúp đỡ vào lúc mình tuyệt vọng nhất, hay chỉ là vì Tiêu Thắng Thiên của hiện tại?
Cố Thanh Khê nhớ lại quá khứ giữa mình và Tiêu Thắng Thiên.
Cô biết, kể từ ngày Tiêu Thắng Thiên để trần gọi tên cô ở sau bụi lau sậy đó, cô đã định vị anh là kẻ du thủ du thực không học vấn không có công việc chính đáng. Nếu là lúc trước, chắc anh đã bị bắt lại mang đi cải tạo.
Đến sau này gặp lại anh, cô lúc nào cũng dè dặt né tránh, sợ chọc tới kẻ lưu manh này, lại rước họa vào thân.
Vì vậy lúc thi trượt đại học, đi ra ngoài tình cờ gặp phải Tiêu Thắng Thiên , cô cũng chỉ coi anh là một người không liên quan.
Vậy nên cô nghĩ, nếu không có những ký ức của đời trước, Cố Thanh Khê mười bảy tuổi và Tiêu Thắng Thiên mười bảy tuổi chắc chắn sẽ không có bất cứ liên quan gì, cuộc gặp gỡ bên bụi lau sậy chỉ như đợt sóng trào giữa cuộc đời của bọn họ, khiến cuộc đời của bọn họ giao thoa lẫn nhau, nhưng sau khi sóng lặng, cuộc đời của bọn họ lại như hai đường thẳng giao nhau, rồi mỗi người đi về một hướng càng lúc càng xa.
Danh sách chương