Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô nhớ mang máng là tiểu thuyết của Kim Dung được truyền vào đại lục từ đầu thập niên tám mươi, nhưng không ngờ là được truyền tới sớm như vậy, hơn nữa trong thư viện nhỏ bé này lại có.
Bành Xuân Yến nở nụ cười thần bí nói: "Ở bên kia kìa, quyển này hiếm lắm, hình như là được truyền từ Đài Loan vào."
Cố Thanh Khê: "Cậu đừng cầm quyển này vào trong trường học, bị người phát hiện ra sẽ không hay đâu, với lại chúng ta đừng nên đọc thứ này, chờ sau này có thời gian rồi đọc, còn bây giờ cứ tập trung học trước đã.”
Nếu có thể thuận lợi thi đỗ đại học, sau này nghiêm túc đọc và tìm hiểu về tiên sinh Kim Dung cũng được.
Tất nhiên là với Cố Thanh Khê, cô đã sớm xem hết sách của Kim Dung rồi, lúc nhàm chán cũng xem đi xem lại phim ảnh mấy lần, không còn gì mới mẻ nữa.
Nhưng Bành Xuân Yến lại yêu thích không buông tay, không chịu buông xuống.
Lúc bọn họ cầm mấy quyển sách này qua chỗ cậu của Bành Xuân Yến đăng ký, cậu của Bành Xuân Yến đẩy gọng kính, cẩn thận đăng ký sách mượn cho bọn họ, ông ấy cũng đặc biệt xem qua quyển sách Cố Thanh Khê mượn, rồi nói với Bành Xuân Yến: "Nhóc Xuân, cháu phải học hỏi Thanh Khê nhiều vào."
Bành Xuân Yến tự nhiên không để bụng, trong mắt cô ta sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết là chỉ muốn mau mau chóng chóng trở về ký túc xá đọc quyển tiểu thuyết Kim Dung kia.
Lúc rời khỏi thư viện, thời gian cũng không còn sớm, hai người vội vội vàng vàng trở về, lúc đi ngang qua tiệm mì nhà nước, mùi thơm của mì thịt bò bay ra khỏi quán, làm Bành Xuân Yến chảy cả nước miếng.
"Thèm chết đi được, chờ sau này tôi có tiền có phiếu lương, tôi cũng phải ăn món này." Bành Xuân Yến cảm khái nói.
“Cậu cứ chăm chỉ học tập đi, thi đỗ đại học thì sợ gì không được ăn món này?" Cố Thanh Khê vẫn cảm thấy Bành Xuân Yến cầm quyển tiểu thuyết Kim Dung kia không được hay cho lắm, nhỡ cô ta mải mê đọc quá lại ảnh hưởng đến việc học.
Bành Xuân Yến nghe cô nói xong, cũng không để ở trong lòng, nhưng mắt vẫn không dời được tiệm mì đó.
Cố Thanh Khê cảm thấy buồn cười, cô đưa mắt nhìn sang, ai ngờ nhìn thấy một người quen đang ngồi ở trong đó.
Đúng là Tiêu Thắng Thiên, anh ngồi ở trong tiệm mì, đang nói chuyện với ai đó ngồi ở phía đối diện trước bát mỳ bò nóng hổi.
Cố Thanh Khê sững sốt nghĩ, hôm qua anh bảo là muốn vào huyện tìm bạn, xem ra là thật.
Thậm chí, cô còn mơ hồ nhìn ra người ngồi ở đối diện kia rất quen mắt, hình như sau này giữ chức lớn trong cơ quan chính quyền.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, tình cờ Tiêu Thắng Thiên nghiêng đầu nhìn ra. Đương nhiên anh cũng không ngờ sẽ nhìn thấy cô ở đây, anh ngây người trong chốc lát, rồi nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Thanh Khê dần cảm thấy nóng bừng cả mặt, dắt tay Bành Xuân Yến vội vội vàng vàng rời đi.
Ai ngờ Tiêu Thắng Thiên lại chạy ra: "Cố Thanh Khê."
Anh gọi tên cô.
Ba chữ kia vang lên, mang theo sự căng thẳng, nghe lạ lẫm lại có sự thân mật khác lạ.
Bành Xuân Yến sửng sốt nhìn Tiêu Thắng Thiên, lại nhìn Cố Thanh Khê, cô ta cười nói: "Các cậu quen nhau à?”
Cố Thanh Khê: "Không có gì, là người ở thôn bên cạnh.”
Lúc này, Tiêu Thắng Thiên mới nhìn thấy còn có Bành Xuân Yến ở đó, anh hơi giật mình, cũng bó cân bó tay đứng yên tại chỗ, như thể hơi mất tự nhiên.
Bành Xuân Yến cười hì hì nói: "Các cậu cứ nói chuyện đi, tôi vừa nhìn thấy thầy Hoàng xong, tôi đi về trước đây.”
Nói xong, người cũng đã chạy mất.
Chỉ còn lại một mình Cố Thanh Khê, đi không được, không đi cũng không được.
Tiêu Thắng Thiên nhìn cô: "Tôi, tôi gọi cậu, là có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Tiêu Thắng Thiên là người như thế nào? Sau này Cố Thanh Khê từng nhìn thấy Tiêu Thắng Thiên đối mặt với MC dẫn chương trình ở trên đài truyền hình, bàn luận về tình hình kinh tế trong và ngoài nước, ngoài sự khôn ngoan sắc bén ra, không thiếu những lời vàng ngọc làm người hiểu ý cười, cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Thắng Thiên khi cùng lãnh đạo huyện tiến vào trung tâm tổ chức hội chợ giao lưu mậu dịch ngành thủ công đan lát lau sậy trong và ngoài nước. Từ trước đến giờ, anh đều mạnh mẽ lại bình tĩnh như vậy.
Dù thế nào Cố Thanh Khê cũng không ngờ, hóa ra hồi trẻ Tiêu Thắng Thiên cũng có lúc luống cuống tay chân.
Nhưng chẳng phải Tiêu Thắng Thiên của hiện tại cũng không phải là người làm việc chú trọng đến những quy tắc quy củ kia sao? Theo cách nói của người dân thôn, anh là người tùy hứng, làm việc không có sự ràng buộc.
Vì vậy, cô nghiêm túc đánh giá anh, cũng rất hiếu kỳ với anh của hiện tại.
Tiêu Thắng Thiên tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Thanh Khê, anh mím môi, sau đó buồn bực nói: “Người vừa nãy là bạn học của cô hả?"
Cố Thanh Khê gật đầu: “Ừ, là bạn cùng phòng."
Tiêu Thắng Thiên: “Đừng để bạn học của cô hiểu lầm tôi tìm cô."
Cô nhớ mang máng là tiểu thuyết của Kim Dung được truyền vào đại lục từ đầu thập niên tám mươi, nhưng không ngờ là được truyền tới sớm như vậy, hơn nữa trong thư viện nhỏ bé này lại có.
Bành Xuân Yến nở nụ cười thần bí nói: "Ở bên kia kìa, quyển này hiếm lắm, hình như là được truyền từ Đài Loan vào."
Cố Thanh Khê: "Cậu đừng cầm quyển này vào trong trường học, bị người phát hiện ra sẽ không hay đâu, với lại chúng ta đừng nên đọc thứ này, chờ sau này có thời gian rồi đọc, còn bây giờ cứ tập trung học trước đã.”
Nếu có thể thuận lợi thi đỗ đại học, sau này nghiêm túc đọc và tìm hiểu về tiên sinh Kim Dung cũng được.
Tất nhiên là với Cố Thanh Khê, cô đã sớm xem hết sách của Kim Dung rồi, lúc nhàm chán cũng xem đi xem lại phim ảnh mấy lần, không còn gì mới mẻ nữa.
Nhưng Bành Xuân Yến lại yêu thích không buông tay, không chịu buông xuống.
Lúc bọn họ cầm mấy quyển sách này qua chỗ cậu của Bành Xuân Yến đăng ký, cậu của Bành Xuân Yến đẩy gọng kính, cẩn thận đăng ký sách mượn cho bọn họ, ông ấy cũng đặc biệt xem qua quyển sách Cố Thanh Khê mượn, rồi nói với Bành Xuân Yến: "Nhóc Xuân, cháu phải học hỏi Thanh Khê nhiều vào."
Bành Xuân Yến tự nhiên không để bụng, trong mắt cô ta sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết là chỉ muốn mau mau chóng chóng trở về ký túc xá đọc quyển tiểu thuyết Kim Dung kia.
Lúc rời khỏi thư viện, thời gian cũng không còn sớm, hai người vội vội vàng vàng trở về, lúc đi ngang qua tiệm mì nhà nước, mùi thơm của mì thịt bò bay ra khỏi quán, làm Bành Xuân Yến chảy cả nước miếng.
"Thèm chết đi được, chờ sau này tôi có tiền có phiếu lương, tôi cũng phải ăn món này." Bành Xuân Yến cảm khái nói.
“Cậu cứ chăm chỉ học tập đi, thi đỗ đại học thì sợ gì không được ăn món này?" Cố Thanh Khê vẫn cảm thấy Bành Xuân Yến cầm quyển tiểu thuyết Kim Dung kia không được hay cho lắm, nhỡ cô ta mải mê đọc quá lại ảnh hưởng đến việc học.
Bành Xuân Yến nghe cô nói xong, cũng không để ở trong lòng, nhưng mắt vẫn không dời được tiệm mì đó.
Cố Thanh Khê cảm thấy buồn cười, cô đưa mắt nhìn sang, ai ngờ nhìn thấy một người quen đang ngồi ở trong đó.
Đúng là Tiêu Thắng Thiên, anh ngồi ở trong tiệm mì, đang nói chuyện với ai đó ngồi ở phía đối diện trước bát mỳ bò nóng hổi.
Cố Thanh Khê sững sốt nghĩ, hôm qua anh bảo là muốn vào huyện tìm bạn, xem ra là thật.
Thậm chí, cô còn mơ hồ nhìn ra người ngồi ở đối diện kia rất quen mắt, hình như sau này giữ chức lớn trong cơ quan chính quyền.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, tình cờ Tiêu Thắng Thiên nghiêng đầu nhìn ra. Đương nhiên anh cũng không ngờ sẽ nhìn thấy cô ở đây, anh ngây người trong chốc lát, rồi nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Thanh Khê dần cảm thấy nóng bừng cả mặt, dắt tay Bành Xuân Yến vội vội vàng vàng rời đi.
Ai ngờ Tiêu Thắng Thiên lại chạy ra: "Cố Thanh Khê."
Anh gọi tên cô.
Ba chữ kia vang lên, mang theo sự căng thẳng, nghe lạ lẫm lại có sự thân mật khác lạ.
Bành Xuân Yến sửng sốt nhìn Tiêu Thắng Thiên, lại nhìn Cố Thanh Khê, cô ta cười nói: "Các cậu quen nhau à?”
Cố Thanh Khê: "Không có gì, là người ở thôn bên cạnh.”
Lúc này, Tiêu Thắng Thiên mới nhìn thấy còn có Bành Xuân Yến ở đó, anh hơi giật mình, cũng bó cân bó tay đứng yên tại chỗ, như thể hơi mất tự nhiên.
Bành Xuân Yến cười hì hì nói: "Các cậu cứ nói chuyện đi, tôi vừa nhìn thấy thầy Hoàng xong, tôi đi về trước đây.”
Nói xong, người cũng đã chạy mất.
Chỉ còn lại một mình Cố Thanh Khê, đi không được, không đi cũng không được.
Tiêu Thắng Thiên nhìn cô: "Tôi, tôi gọi cậu, là có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Tiêu Thắng Thiên là người như thế nào? Sau này Cố Thanh Khê từng nhìn thấy Tiêu Thắng Thiên đối mặt với MC dẫn chương trình ở trên đài truyền hình, bàn luận về tình hình kinh tế trong và ngoài nước, ngoài sự khôn ngoan sắc bén ra, không thiếu những lời vàng ngọc làm người hiểu ý cười, cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Thắng Thiên khi cùng lãnh đạo huyện tiến vào trung tâm tổ chức hội chợ giao lưu mậu dịch ngành thủ công đan lát lau sậy trong và ngoài nước. Từ trước đến giờ, anh đều mạnh mẽ lại bình tĩnh như vậy.
Dù thế nào Cố Thanh Khê cũng không ngờ, hóa ra hồi trẻ Tiêu Thắng Thiên cũng có lúc luống cuống tay chân.
Nhưng chẳng phải Tiêu Thắng Thiên của hiện tại cũng không phải là người làm việc chú trọng đến những quy tắc quy củ kia sao? Theo cách nói của người dân thôn, anh là người tùy hứng, làm việc không có sự ràng buộc.
Vì vậy, cô nghiêm túc đánh giá anh, cũng rất hiếu kỳ với anh của hiện tại.
Tiêu Thắng Thiên tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Thanh Khê, anh mím môi, sau đó buồn bực nói: “Người vừa nãy là bạn học của cô hả?"
Cố Thanh Khê gật đầu: “Ừ, là bạn cùng phòng."
Tiêu Thắng Thiên: “Đừng để bạn học của cô hiểu lầm tôi tìm cô."
Danh sách chương