“Em trai, em dâu, còn có cả sư phụ của em trai nữa, bây giờ tôi gặp chuyện khó khăn mà mọi người cứ bàng quan như vậy sao? Không có ai có lòng nhân ái cứu người gặp nạn à?”

“Ba người thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, mọi người giúp tôi nghĩ cách được không?”

“Cô ấy nói trong thư rằng nếu lần này tôi không tới gặp mặt cô ấy thì đây sẽ bức thư cuối cùng giữa hai chúng tôi đấy.”

Quan Chấn Nhạc: “Thằng nhóc ngốc, đây là cô ấy ép cậu phải gặp mặt đấy.”

Tô Hiểu Mạn: “Cô ấy thực sự coi trọng anh đấy anh cả.” Cho dù gặp hay không gặp thì đều khó khăn như nhau.

Anh cả Khương phải vất vả rồi đây.

Nếu cốt truyện trong kịch bản mà máu chó hơn một chút thì có khi bây giờ cô gái nhỏ nhà người ta còn đang bị cha mẹ mình ép đi xem mắt và kêt hôn nữa ấy chứ.

Khương Ninh Phong do dự: “Chắc không phải như vậy đâu.”

“Anh cảm thấy giữa hai người bọn anh đâu nhất thiết phải gặp mặt đâu, cứ làm bạn qua thư đơn giản như vậy không tốt hơn sao?”

Quan Chấn Nhạc: “…… Nhưng con gái nhà người ta không muốn chỉ làm bạn qua thư với cậu.”

Tô Hiểu Mạn: “Hai người các anh thật không hổ là hai anh em ruột mà.”

EQ của Khương Ninh Phong và Tạ Minh Đồ EQ đều cực kỳ khó nói nên lời.

Khương Ninh Phong tò mò: “Trước đây em trai anh nó làm gì à?”

Tạ Minh Đồ: “…… Em làm Mạn Mạn gả cho em.”

Quan Chấn Nhạc: “Chỉ sợ đây chính là điểm duy nhất mà con thắng được anh trai con đấy. Nói thẳng ra, theo đuổi con gái nhà người ta thì phải biết bày tỏ ra chứ.”

“Anh trai con ấy, quá là ngốc. Thích người ta rồi mà còn không thừa nhận.”

Tô Hiểu Mạn: “Anh cả à, anh vẫn nên đi gặp cô ấy một lần đi, dù kết quả ra sao thì sau này cũng không phải hối hận.”

Quan Chấn Nhạc thêm một mồi lửa: “Biết đâu sau khi đi gặp rồi, sang năm hai người có thể trực tiếp kết hôn rồi ba năm sinh hai đứa luôn ấy chứ. Đuổi kịp và vượt qua em trai cậu không còn là giấc mơ nữa rồi.”

Khương Ninh Phong che trán thở dài, “Nhưng cô ấy không thích tôi như này đâu.”

“Tôi là một người thô lỗ.”

“Cô ấy thích kiểu đàn ông văn nhã, có văn hóa và nội hàm cơ.”

Còn phải ốm yếu một chút nữa.

—— cái loại đáng thương ốm yếu lên tận đây để tìm đại phu trị bệnh ấy.

Bản lĩnh khác thì Khương Ninh Phong không có, nhưng bản lĩnh giả bệnh thì phải gọi là đệ nhất thiên hạ. Trước mặt những anh em chí cốt của mình thì việc bị thương ở tay chỉ như kiến cắn, còn trong thư thì lại là bi thương chảy thành một đại dương mênh mông sóng lớn.

Vậy nên bạn qua thư rất thương tâm và đồng tình với anh.

Ba người Tô Hiểu Mạn nhất trí quyết định rằng Khương Ninh Phong cần phải tới gặp cô gái kia, ít nhất là phải nói rõ ràng mọi chuyện với người ta. Cho dù con gái nhà người ta không chấp nhận được chuyện này thì cũng nên phải dứt khoát chứ không nên tiếp tục lừa gạt người ta.

Hơn nữa, cũng chưa chắc là chuyện này sẽ có một kết cục không tốt mà.

Quan Chấn Nhạc: “Biết đâu hai người vừa gặp mặt thì lại phải lòng nhau luôn thì sao?”

Tô Hiểu Mạn: “Cũng không hẳn là không có khả năng này.”

Đứa em trai Tạ Minh Đồ này không có gì để nói, chỉ đành vỗ vỗ bả vai Khương Ninh Phong mà cổ vũ.

“Đợi lát nữa em sẽ kể chuyện này cho anh hai, nhờ anh ấy giúp anh nghĩ cách nhé……”

Khương Ninh Phong lập tức nhảy dựng lên ngăn cản Tạ Minh Đồ lại, nghĩ thầm hoá ra người cần phải đề phòng nhất chính là đứa em út của mình, “Nếu chú còn nhận người anh cả là anh thì tuyệt đối không được nói chuyện này cho lão nhị nghe.”

Nếu lão nhị mà biết thì nhất định cả nhà sẽ biết, mà cả nhà đã biết thì nhất định là tất cả mọi người đều sẽ biết hết.

Tạ Minh Đồ: “Sau này anh phải đun nước và rửa rau.”

“Anh gãy một tay rồi mà chú còn đối xử với anh như vậy, chú có phải là em trai ruột của anh không đấy?”

Quan Chấn Nhạc nhắc nhở anh: “Chẳng phải là cậu vẫn còn một bàn tay khoẻ mạnh hay sao?”

“Ai bảo cậu lừa gạt tình cảm của con gái nhà người ta cơ.”

Tô Hiểu Mạn cổ vũ anh cả “Dũng sĩ đích thực thì phải có gan đối đầu trực diện với cuộc sống khó khăn, có gan nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa.”

“Anh cả à, cố lên anh.”Cuối cùng, Khương Ninh Phong vẫn quyết định sẽ gặp mặt bạn qua thư Dương Mẫn Thanh. Lúc còn chưa gặp mặt thì anh đã sớm biết về gia thế bối cảnh của Dương Mẫn Thanh. Cô cũng sinh ra trong một gia đình cán bộ, hiện giờ đang là giáo viên dạy âm nhạc, quá trình trưởng thành cực kỳ đơn giản nên mới dễ bị lừa như vậy.

Hy vọng là em dâu Tô Hiểu Mạn có thể giúp anh chỉnh lại hình tượng.

Tô Hiểu Mạn nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy hình tượng này của Khương Ninh Phong không thể nào mà chỉnh lại được. Có điều chỉnh đến mấy thì cũng không thành một thanh niên ốm yếu được.

Cho dù có đeo gọng kính mạ vàng vào thì vẫn cảm thấy đây là một tên lưu manh giả danh tri thức.

Quan Chấn Nhạc đề nghị: “Biểu tình của cậu phải dịu dàng hơn một chút, ánh mắt phải thâm tình chân thành hơn một chút mới được. Đúng rồi! Cậu quan sát em trai mình đi, cậu xem đồ đệ tôi nhìn vợ mình thế nào thì học theo như thế là được.”

Khương Ninh Phong cảm thấy đúng là gừng càng già càng cay, sư phụ Quan nói rất có đạo lý.

Đứa em trai này của anh cũng có vóc người cao lớn giống anh, đều con cháu nhà họ Khương nên đương nhiên là rất giống nhau.

Vì thế cả ngày Khương Ninh Phong đều quan sát hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn khiến cả hai người đều vô cùng mất tự nhiên, thậm chí Tạ Minh Đồ còn nói muốn đánh anh một trận.

Tạ Minh Đồ: “Em không bắt nạt anh đâu, em sẽ tự trói một bàn tay lại.”

Khương Ninh Phong: “Chú khinh thường anh cả mình đấy à?”

“Đánh người không vả mặt.”

……

Tô Hiểu Mạn: “……” Có phải cô nên nói một câu hai người đừng đánh nữa không nhỉ? Quan Chấn Nhạc: “Vợ của đồ đệ à, con về phòng đi thôi, không nên dạy hư em bé trong bụng,”

Tô Hiểu Mạn lại quay đầu nhìn hai anh em kia một cái, nghĩ thầm chắc hẳn đây chính là một phương thức giải toả căng thẳng và nâng cao tình cảm anh em đây mà. Nghĩ vây, cô liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Có đại phu như Quan Chấn Nhạc ở bên cạnh, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Sau này cô nghe Quan sư phụ tả lại trận đánh, quá trình của nó cực kỳ kịch liệt. Sau trận đánh này, anh cả Khương không chỉ không học được sự dịu dàng và thâm tình của Tạ Minh Đồ dành cho vợ mà ngược lại còn khiến Tạ Minh Đồ để lộ ra sự hung hãn của mình. Hai người giống y như hai tên sát nhân vậy, ai nhìn cũng đều thấy sợ hãi.

Gần đây Tạ Minh Đồ đang học về huyệt vị trung y nên ra tay thành thạo hơn so với trước đây nhiều, mà anh cả Khương đã có kinh nghiệm trên chiến trường nên đánh vừa nhanh, vừa chuẩn lại vừa tàn nhẫn. Dù là Tô Hiểu Mạn đang ở trong phòng cũng có thể nghe thấy âm thanh đánh đấm bên ngoài.

Cô đành phải điều chỉnh âm thanh của radio to lên một chút.

Không lâu sau thì hai người kết thúc trận đánh, lại trở về là hai anh em tốt ngồi trên bậc thang nhân tiện chia sẽ một ít kinh nghiệm. Anh cả Khương phát hiện loại huyệt vị trung y này cũng khá thú vị.

Hai người đều mồ hôi nhễ nhại, trên người toàn là vụn cỏ, còn có cỏ thái diệp mà đám gà con hay ăn.

Tô Hiểu Mạn vừa ra ngoài liền thấy trên đỉnh đầu của hai người đều dính một cái lá cải, rõ ràng đều nhìn thấy nhưng lại không nói cho đối phương biết rằng.

—— đỉnh đầu của anh có lá cải kìa.

Hai người đàn ông cao to ghé sát vào nhau trò chuyện, thật ra hình ảnh này cũng có chút cảm giác ấm áp.

Tô Hiểu Mạn vuốt nhẹ bụng mình, nghĩ thầm nếu trong bụng là hai đứa con trai thì có phải cũng như hai người họ không. Có phải từ nhỏ đã cãi nhau đánh nhau ầm ĩ rồi lại trở về làm anh em tốt rúc trong góc sân nghiên cứu con kiến, hoặc là cùng nhau đi bắt nạt đám gà con vịt con thỏ con trong nhà hay không?

“Sau khi đánh với chú thì tâm tình của anh đã khá hơn nhiều rồi.” Sau khi hết nóng nực thì trong lòng chỉ còn lại niềm vui vẻ, sự nặng nề đọng lại trong lòng suốt mấy ngày nay đều đã tan biến hết. Đời này Khương Ninh Phong anh đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, chẳng lẽ lại sợ gặp mặt một cô gái nhỏ hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện