Tạ Minh Đồ: “Không nghe rõ lắm.”
Tô Hiểu Mạn lập tức đoán ra bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ: “Chắc chắn là một cô gái rồi.”
Quan Chấn Nhạc: “Tuyệt đối là một cô gái, nếu là một người đàn ông thì toang rồi.”
Tạ Minh Đồ tò mò hỏi lại: “Tại sao vậy?”
Tô Hiểu Mạn: “……” Bởi vì anh là một tên cún thẳng nam.
Không cần nhiều lời, anh cả Khương đã bắt đầu rơi vào lưới tình rồi.
Chẳng lẽ sau khi tới thủ đô lúc sau thì anh ấy đã vừa mắt con gái của nhà nào đó? “Thích con gái nhà ai thế? Nói nghe coi, biết đâu mọi người lại có thể giúp cậu bày mưu tính kế đấy.” Quan Chấn Nhạc khoác vai Khương Ninh Phong.
Khương Ninh Phong liên tục xua tay, “Không phải là cô gái tôi thích, mọi người đều hiểu lầm rồi.”
Tô Hiểu Mạn: “Không phải cô gái anh thích thì còn có thể là ai được nữa?”
Khương Ninh Phong thở dài một hơi, nhìn ba đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu trước mặt mà muốn nói lại không nói nên lời. Bây giờ anh thực sự đang gặp phải một vấn đề cực kỳ khó khăn.
Sau khi rối rắm một lúc, Khương Ninh Phong vẫn quyết định nói ra, “Chính là một người bạn qua thư mà anh chưa từng gặp bao giờ, sau khi người đó biết anh muốn tới thủ đô thì bỗng nhiên gửi thư hẹn anh gặp mặt.”
Tô Hiểu Mạn phán ngay: “Người bạn qua thư này chắc chắn là một cô gái.”
Quan Chấn Nhạc hoàn toàn đồng ý: “Tuyệt đối là một cô gái!”
Tạ Minh Đồ: “……” Anh cả cũng sẽ viết thư tình sao?
Anh có chút ngoài ý muốn mà nhìn vào mắt Khương Ninh Phong.
Khương Ninh Phong lườm lại Tạ Minh Đồ, rốt cuộc đứa em trai này lại đang suy nghĩ cái gì nữa vậy?
Khương Ninh Phong lấy tay che miệng, đầu tiên là ho khan một tiếng sau đó mới bắt đầu giải thích: “Đó là một người bạn qua thư mà anh quen được từ ba năm trước, vẫn chưa gặp mặt lần nào. Cô ấy là một cô gái chứ không phải đàn ông đâu.”
Tô Hiểu Mạn: “Cho nên cô ấy hẹn anh gặp mặt?”
Cô không nhịn mà cảm thán một tiếng trong lòng, oa, đây quả thực chính là gặp mặt bạn qua mạng phiên bản niên đại 70-80 mà! Nhìn anh cả Khương như vậy rõ ràng là đang lo lắng về việc gặp gỡ mà.
Thế nhưng rốt cuộc thì anh cả Khương đang rối rắm về vấn đề gì vậy? Với gia thế bối cảnh, đơn vị công tác, chiều cao và cả diện mạo của Khương Ninh Phong, cho dù là gặp bạn qua mạng trong tương lai thì cũng vẫn là một người đàn ông tốt hiếm thấy mà.
Anh đang lo lắng cái gì cơ chứ?
Chẳng lẽ anh sợ sau khi gặp mặt thì người bạn qua thư kia không giống như trong tưởng tượng của mình hay sao?
Cũng giống với gặp mặt bạn qua mạng trong tương lai ấy.
Quan Chấn Nhạc: “Chẳng lẽ cậu sợ cô gái kia trông khó coi à?”
Tạ Minh Đồ: “……” Không hiểu nổi mấy người bọn họ đang nói cái gì nữa?
Khương Ninh Phong: “Trước đây cô ấy đã từng gửi ảnh của mình cho tôi rồi, cô ấy là một cô gái cực kỳ thanh tú động lòng người.”
Quan Chấn Nhạc: “À à, nói như vậy thì đó là một cô gái rất xinh đẹp.”
Tạ Minh Đồ: “Anh cả, anh viết thư tình cho cô ấy rồi hả?”
Mặt Khương Ninh Phong đỏ lên, lập tức chối bay chối biến: “Kiểu đàn ông như anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng viết cái loại thư này bao giờ, mọi người đừng có mà hiểu lầm.”
“Tiểu Đồ à, hỏi được kiểu này thì xem ra chú đã viết không ít thư tình cho em dâu rồi nhỉ?”
Tạ Minh Đồ cực kỳ thản nhiên gật gật đầu.
Quan Chấn Nhạc: “……” Nhìn mà xem, có muốn học tập em trai cậu một chút đi để nhanh chóng ôm được mỹ nhân về nhà.
Khương Ninh Phong: “……” Thật không ngờ mà! Đàn ông nhà họ Khương bọn họ còn có tài năng viết thư tình nữa hả?
Tô Hiểu Mạn: “…… Anh bớt thiếp vàng lên mặt mình đi.”
Tên gấu lớn này mà biết viết thư tình cái gì?!
Tô Hiểu Mạn nói sang chuyện khác: “Như vậy là cô ấy chưa từng thấy qua anh trông như thế nào đúng không, anh cả? Anh đang sợ cô ấy sẽ thất vọng về mình phải không?”
Quan Chấn Nhạc: “Cho nên cậu mới muốn ăn cháo dưỡng nhan đấy hả?”
Tạ Minh Đồ: “…… Đẹp như hoa?”
Khương Ninh Phong bất lực: “…… Trong chuyện này còn có một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng nữa.”
“Hai người bọn anh trở thành bạn qua thư là bởi vì có một lần anh giúp bạn anh đi gửi thư, thế nhưng bạn anh lại điền sai địa chỉ. Sau đó cô ấy rất tốt bụng viết thư hồi âm nói chuyện này cho anh, anh cảm thấy cô ấy là một cô gái văn nhã tốt bụng nên mới trò chuyện vài câu qua thư.”
—— trò chuyện vài câu???
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm anh cả Khương còn có bản lĩnh hơn so với Tạ Cẩu Tử nhiều.“Vốn dĩ anh cảm thấy cô ấy sẽ không hồi âm lại nữa nên mới tùy tiện bịa ra một thân phận khác trong thư.”
“Lúc ấy anh có một nhiệm vụ đặc thù nên phải giữ bí mật về thân phận của mình với người ngoài, không được phép nói cho người khác thân phận thật sự của anh.” Làm nghề này của bọn anh đều có chút bệnh nghề nghiệp, lúc nào cũng cảm thấy người xung quanh đều là kẻ thù với gián điệp.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Hình như cô có thể đoán được những chuyện tiếp theo rồi đấy
“Ai biết vậy mà cô ấy lại gửi hồi âm lại cho anh, từ lúc đó trở đi thì bọn anh bắt đầu viết thư qua lại……”
Khương Ninh Phong kể tóm lược về quá trình quen biết của mình với người bạn qua thư kia. Bởi vì phải bịa đặt thân phận nên anh đã đắp nặn hình tượng của mình trong thư thành một học giả ôn văn nho nhã, công việc hiện giờ đang là một phụ giảng dạy học.
Mà trong hiện thực thì……
Tô Hiểu Mạn đánh giá Khương Ninh Phong trước mắt, nghĩ thầm đúng là không thể trách được, thảo nào anh cả lại ôm ý nghĩ kỳ lạ chạy tới uống cháo dưỡng nhan. Thế nhưng dù có uống cháo dưỡng nhan thì cũng không thể nào thay đổi được diện mạo và khí chất của anh được. Trở thành một thanh niên ôn văn nho nhã vô hại sao?
Lại nói thêm, chỉ còn vài ngày nữa là đã tới lúc phải “gặp mặt” rồi, bây giờ uống cháo dưỡng nhan mấy ngày thì cũng chẳng có ích gì đâu.
“…… Cho nên anh định không tới gặp cô ấy nữa.” Khương Ninh Phong thở dài một hơi, trong lòng có chút hối hận. Biết thế trước đây anh đã giải thích tình huống của mình luôn chứ không lừa gạt đối phương kiểu nửa vời như vậy. Lừa gạt nửa vời, thế cho nên bây giờ không biết phải giải quyết mọi việc như thế nào nữa.
Vốn dĩ anh cũng có thể bất chấp tới gặp cô ấy, thế nhưng anh lại không cam tâm nhìn thấy ánh mắt thất vọng của đối phương.
Đúng thật là vì anh nói dối trong thư, đưa ra không ít những ám chỉ sai lệch cho nên bạn qua thư “Thanh” mới đoán rằng anh là một người đàn ông cao gầy nho nhã, khí chất ôn tồn lễ độ, trên mũi đeo kính tơ vàng lịch lãm, thân thể ốm yếu, bây giờ còn đang dưỡng bệnh trong nhà một thân thích.
Quan Chấn Nhạc: “Cái hình tượng này thực sự khác hoàn toàn so với con người thực tế của cậu mà.”
Tạ Minh Đồ: “…… Ôn tồn lễ độ?”
Tô Hiểu Mạn: “?!”
—— khá khen cho một hình tượng nha nhã ốm yếu thời thượng.
Anh cả Khương thực sự rất biết cách tạo dựng hình tượng cho mình đấy.
Cho nên mới nói yêu qua mạng rất liều lĩnh, cho dù là yêu qua thư ở niên đại 70-80 thì cũng vô cùng liều lĩnh.
Ai mà biết được người đàn ông đẹp trai ốm yếu trong thư lại là người một quyền đánh chết sói hoang ở ngoài đời thực cơ chứ.
Cô gái nhà người ta chắc chắn sẽ có cảm giác hàng mua về không giống như trên quảng cáo.
Cho nên anh cả Khương mới không muốn gặp mặt người ta.
Quan Chấn Nhạc: “Mấy cô gái nhỏ thời buổi này đúng là dễ lừa thật đấy.”
Nghe qua đã biết là cô gái nhỏ nhà người ta đã sớm nói hết tất cả mọi thông tin từ đầu tới cuối của mình cho Khương Ninh Phong biết rồi. Đối với anh, cô phơi bày tất cả không giấu giếm điều gì, còn anh thì lại lừa gạt cô ấy từ đầu tới cuối.
Khương Ninh Phong: “Cũng không hẳn là lừa gạt, anh chỉ thay đổi cách nói khác thôi mà, trên thực tế thì đó vẫn là anh.”
Tô Hiểu Mạn: “Nhưng anh chính là người ám chỉ khiến cô ấy hiểu lầm.”
Nếu đặt vào trong tiểu thuyết thì đây hẳn là tình tiết theo đuổi lại người yêu đầy máu chó.
“Đúng vậy, là do anh sai, vẫn đừng nên gặp mặt thì hơn. Bây giờ anh sẽ viết thư từ chối lời hẹn của cô ấy.” Khương Ninh Phong cũng cảm thấy mình không nên lừa gạt một cô gái ngây thơ thuần khiết như vậy.
Tạ Minh Đồ một nhát xuyên tim: “Anh đang tự mình lừa mình.”
Quan Chấn Nhạc chém thêm một nhát nữa: “Chắc chắn là cậu rất muốn đi gặp người ta. Nếu thực sự muốn từ chối thì sẽ không nói ngoài miệng nhưng một chút hành động cũng chẳng có như vậy đâu.”
Tô Hiểu Mạn: “Hai thầy trò nói đúng.”
Khương Ninh Phong: “…… Mọi người quá đáng vừa thôi chứ.”
Tô Hiểu Mạn lập tức đoán ra bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ: “Chắc chắn là một cô gái rồi.”
Quan Chấn Nhạc: “Tuyệt đối là một cô gái, nếu là một người đàn ông thì toang rồi.”
Tạ Minh Đồ tò mò hỏi lại: “Tại sao vậy?”
Tô Hiểu Mạn: “……” Bởi vì anh là một tên cún thẳng nam.
Không cần nhiều lời, anh cả Khương đã bắt đầu rơi vào lưới tình rồi.
Chẳng lẽ sau khi tới thủ đô lúc sau thì anh ấy đã vừa mắt con gái của nhà nào đó? “Thích con gái nhà ai thế? Nói nghe coi, biết đâu mọi người lại có thể giúp cậu bày mưu tính kế đấy.” Quan Chấn Nhạc khoác vai Khương Ninh Phong.
Khương Ninh Phong liên tục xua tay, “Không phải là cô gái tôi thích, mọi người đều hiểu lầm rồi.”
Tô Hiểu Mạn: “Không phải cô gái anh thích thì còn có thể là ai được nữa?”
Khương Ninh Phong thở dài một hơi, nhìn ba đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu trước mặt mà muốn nói lại không nói nên lời. Bây giờ anh thực sự đang gặp phải một vấn đề cực kỳ khó khăn.
Sau khi rối rắm một lúc, Khương Ninh Phong vẫn quyết định nói ra, “Chính là một người bạn qua thư mà anh chưa từng gặp bao giờ, sau khi người đó biết anh muốn tới thủ đô thì bỗng nhiên gửi thư hẹn anh gặp mặt.”
Tô Hiểu Mạn phán ngay: “Người bạn qua thư này chắc chắn là một cô gái.”
Quan Chấn Nhạc hoàn toàn đồng ý: “Tuyệt đối là một cô gái!”
Tạ Minh Đồ: “……” Anh cả cũng sẽ viết thư tình sao?
Anh có chút ngoài ý muốn mà nhìn vào mắt Khương Ninh Phong.
Khương Ninh Phong lườm lại Tạ Minh Đồ, rốt cuộc đứa em trai này lại đang suy nghĩ cái gì nữa vậy?
Khương Ninh Phong lấy tay che miệng, đầu tiên là ho khan một tiếng sau đó mới bắt đầu giải thích: “Đó là một người bạn qua thư mà anh quen được từ ba năm trước, vẫn chưa gặp mặt lần nào. Cô ấy là một cô gái chứ không phải đàn ông đâu.”
Tô Hiểu Mạn: “Cho nên cô ấy hẹn anh gặp mặt?”
Cô không nhịn mà cảm thán một tiếng trong lòng, oa, đây quả thực chính là gặp mặt bạn qua mạng phiên bản niên đại 70-80 mà! Nhìn anh cả Khương như vậy rõ ràng là đang lo lắng về việc gặp gỡ mà.
Thế nhưng rốt cuộc thì anh cả Khương đang rối rắm về vấn đề gì vậy? Với gia thế bối cảnh, đơn vị công tác, chiều cao và cả diện mạo của Khương Ninh Phong, cho dù là gặp bạn qua mạng trong tương lai thì cũng vẫn là một người đàn ông tốt hiếm thấy mà.
Anh đang lo lắng cái gì cơ chứ?
Chẳng lẽ anh sợ sau khi gặp mặt thì người bạn qua thư kia không giống như trong tưởng tượng của mình hay sao?
Cũng giống với gặp mặt bạn qua mạng trong tương lai ấy.
Quan Chấn Nhạc: “Chẳng lẽ cậu sợ cô gái kia trông khó coi à?”
Tạ Minh Đồ: “……” Không hiểu nổi mấy người bọn họ đang nói cái gì nữa?
Khương Ninh Phong: “Trước đây cô ấy đã từng gửi ảnh của mình cho tôi rồi, cô ấy là một cô gái cực kỳ thanh tú động lòng người.”
Quan Chấn Nhạc: “À à, nói như vậy thì đó là một cô gái rất xinh đẹp.”
Tạ Minh Đồ: “Anh cả, anh viết thư tình cho cô ấy rồi hả?”
Mặt Khương Ninh Phong đỏ lên, lập tức chối bay chối biến: “Kiểu đàn ông như anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng viết cái loại thư này bao giờ, mọi người đừng có mà hiểu lầm.”
“Tiểu Đồ à, hỏi được kiểu này thì xem ra chú đã viết không ít thư tình cho em dâu rồi nhỉ?”
Tạ Minh Đồ cực kỳ thản nhiên gật gật đầu.
Quan Chấn Nhạc: “……” Nhìn mà xem, có muốn học tập em trai cậu một chút đi để nhanh chóng ôm được mỹ nhân về nhà.
Khương Ninh Phong: “……” Thật không ngờ mà! Đàn ông nhà họ Khương bọn họ còn có tài năng viết thư tình nữa hả?
Tô Hiểu Mạn: “…… Anh bớt thiếp vàng lên mặt mình đi.”
Tên gấu lớn này mà biết viết thư tình cái gì?!
Tô Hiểu Mạn nói sang chuyện khác: “Như vậy là cô ấy chưa từng thấy qua anh trông như thế nào đúng không, anh cả? Anh đang sợ cô ấy sẽ thất vọng về mình phải không?”
Quan Chấn Nhạc: “Cho nên cậu mới muốn ăn cháo dưỡng nhan đấy hả?”
Tạ Minh Đồ: “…… Đẹp như hoa?”
Khương Ninh Phong bất lực: “…… Trong chuyện này còn có một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng nữa.”
“Hai người bọn anh trở thành bạn qua thư là bởi vì có một lần anh giúp bạn anh đi gửi thư, thế nhưng bạn anh lại điền sai địa chỉ. Sau đó cô ấy rất tốt bụng viết thư hồi âm nói chuyện này cho anh, anh cảm thấy cô ấy là một cô gái văn nhã tốt bụng nên mới trò chuyện vài câu qua thư.”
—— trò chuyện vài câu???
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm anh cả Khương còn có bản lĩnh hơn so với Tạ Cẩu Tử nhiều.“Vốn dĩ anh cảm thấy cô ấy sẽ không hồi âm lại nữa nên mới tùy tiện bịa ra một thân phận khác trong thư.”
“Lúc ấy anh có một nhiệm vụ đặc thù nên phải giữ bí mật về thân phận của mình với người ngoài, không được phép nói cho người khác thân phận thật sự của anh.” Làm nghề này của bọn anh đều có chút bệnh nghề nghiệp, lúc nào cũng cảm thấy người xung quanh đều là kẻ thù với gián điệp.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Hình như cô có thể đoán được những chuyện tiếp theo rồi đấy
“Ai biết vậy mà cô ấy lại gửi hồi âm lại cho anh, từ lúc đó trở đi thì bọn anh bắt đầu viết thư qua lại……”
Khương Ninh Phong kể tóm lược về quá trình quen biết của mình với người bạn qua thư kia. Bởi vì phải bịa đặt thân phận nên anh đã đắp nặn hình tượng của mình trong thư thành một học giả ôn văn nho nhã, công việc hiện giờ đang là một phụ giảng dạy học.
Mà trong hiện thực thì……
Tô Hiểu Mạn đánh giá Khương Ninh Phong trước mắt, nghĩ thầm đúng là không thể trách được, thảo nào anh cả lại ôm ý nghĩ kỳ lạ chạy tới uống cháo dưỡng nhan. Thế nhưng dù có uống cháo dưỡng nhan thì cũng không thể nào thay đổi được diện mạo và khí chất của anh được. Trở thành một thanh niên ôn văn nho nhã vô hại sao?
Lại nói thêm, chỉ còn vài ngày nữa là đã tới lúc phải “gặp mặt” rồi, bây giờ uống cháo dưỡng nhan mấy ngày thì cũng chẳng có ích gì đâu.
“…… Cho nên anh định không tới gặp cô ấy nữa.” Khương Ninh Phong thở dài một hơi, trong lòng có chút hối hận. Biết thế trước đây anh đã giải thích tình huống của mình luôn chứ không lừa gạt đối phương kiểu nửa vời như vậy. Lừa gạt nửa vời, thế cho nên bây giờ không biết phải giải quyết mọi việc như thế nào nữa.
Vốn dĩ anh cũng có thể bất chấp tới gặp cô ấy, thế nhưng anh lại không cam tâm nhìn thấy ánh mắt thất vọng của đối phương.
Đúng thật là vì anh nói dối trong thư, đưa ra không ít những ám chỉ sai lệch cho nên bạn qua thư “Thanh” mới đoán rằng anh là một người đàn ông cao gầy nho nhã, khí chất ôn tồn lễ độ, trên mũi đeo kính tơ vàng lịch lãm, thân thể ốm yếu, bây giờ còn đang dưỡng bệnh trong nhà một thân thích.
Quan Chấn Nhạc: “Cái hình tượng này thực sự khác hoàn toàn so với con người thực tế của cậu mà.”
Tạ Minh Đồ: “…… Ôn tồn lễ độ?”
Tô Hiểu Mạn: “?!”
—— khá khen cho một hình tượng nha nhã ốm yếu thời thượng.
Anh cả Khương thực sự rất biết cách tạo dựng hình tượng cho mình đấy.
Cho nên mới nói yêu qua mạng rất liều lĩnh, cho dù là yêu qua thư ở niên đại 70-80 thì cũng vô cùng liều lĩnh.
Ai mà biết được người đàn ông đẹp trai ốm yếu trong thư lại là người một quyền đánh chết sói hoang ở ngoài đời thực cơ chứ.
Cô gái nhà người ta chắc chắn sẽ có cảm giác hàng mua về không giống như trên quảng cáo.
Cho nên anh cả Khương mới không muốn gặp mặt người ta.
Quan Chấn Nhạc: “Mấy cô gái nhỏ thời buổi này đúng là dễ lừa thật đấy.”
Nghe qua đã biết là cô gái nhỏ nhà người ta đã sớm nói hết tất cả mọi thông tin từ đầu tới cuối của mình cho Khương Ninh Phong biết rồi. Đối với anh, cô phơi bày tất cả không giấu giếm điều gì, còn anh thì lại lừa gạt cô ấy từ đầu tới cuối.
Khương Ninh Phong: “Cũng không hẳn là lừa gạt, anh chỉ thay đổi cách nói khác thôi mà, trên thực tế thì đó vẫn là anh.”
Tô Hiểu Mạn: “Nhưng anh chính là người ám chỉ khiến cô ấy hiểu lầm.”
Nếu đặt vào trong tiểu thuyết thì đây hẳn là tình tiết theo đuổi lại người yêu đầy máu chó.
“Đúng vậy, là do anh sai, vẫn đừng nên gặp mặt thì hơn. Bây giờ anh sẽ viết thư từ chối lời hẹn của cô ấy.” Khương Ninh Phong cũng cảm thấy mình không nên lừa gạt một cô gái ngây thơ thuần khiết như vậy.
Tạ Minh Đồ một nhát xuyên tim: “Anh đang tự mình lừa mình.”
Quan Chấn Nhạc chém thêm một nhát nữa: “Chắc chắn là cậu rất muốn đi gặp người ta. Nếu thực sự muốn từ chối thì sẽ không nói ngoài miệng nhưng một chút hành động cũng chẳng có như vậy đâu.”
Tô Hiểu Mạn: “Hai thầy trò nói đúng.”
Khương Ninh Phong: “…… Mọi người quá đáng vừa thôi chứ.”
Danh sách chương