Sau khi nghĩ như vậy thì đáy lòng Khương Ninh Phong lập tức dũng cảm hơn rất nhiều, cũng thấy thản nhiên hơn nữa.
“Không thay đổi hình tượng nữa, anh sẽ cứ như này mà tới đó.”
Khương Ninh Phong quyết định sẽ để cô ấy nhìn thấy bộ dạng chân thật của mình.
Tốt xấu gì cũng đã là bạn qua thư hai ba năm, dù gì đi nữa cũng phải có một kết thúc thật tốt đẹp mới được.
Tô Hiểu Mạn: “Anh cả, anh nghĩ được như vậy là tốt rồi.”
Quan Chấn Nhạc: “Đúng, không sai, đã tới bây giờ rồi sao có thể tiếp tục lừa gạt con gái nhà người ta được nữa chứ.”
Tạ Minh Đồ: “Mạn Mạn nói đúng.”
Khương Ninh Phong nhìn ba người trước mặt, lại nghĩ lại diện mạo của cô gái trên ảnh chụp lúc trước mà không nhịn được hối hận trong lòng, anh thở dài một hơi thật sâu, “Nếu người hồi âm cho anh không phải là một cô gái thì tốt rồi.”
Nếu vậy thì bây giờ sẽ không phải rối rắm như thế này.
Tô Hiểu Mạn: “……” Anh cả à, anh có ý nghĩ như vậy thì nguy hiểm lắm đấy.
Tạ Minh Đồ: “Chẳng lẽ nếu đó là anh em tốt thì anh có thể lừa gạt cậu ta à?”
Tô Hiểu Mạn: “……” EQ của Cẩu Tử nhà cô cũng không thể cứu nổi nữa rồi.
“Nếu là anh em tốt thì có thể tiếp tục làm anh em với cậu ấy.”
Quan Chấn Nhạc: “Chỉ sợ là cậu quá ngây thơ rồi.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm vẫn là sư phụ có kiến thức rộng rãi nhất.
Khương Ninh Phong: “Nếu biết thành ra thế này thì trước đây tôi đã không tùy tiện bịa ra thân phận này rồi, thà nói mình là con gái còn hơn.”
“Nếu vậy…… thì đã không có nhiều phiền phức như bây giờ rồi.”
Tô Hiểu Mạn lén chạy tới thì thầm với Tạ Minh Đồ: “…… EQ của đàn ông nhà họ Khương các anh chỉ sợ là không thể cứu nổi nữa rồi.”
Nếu như anh cả Khương nói thì mọi chuyện chỉ càng phức tạp hơn thôi.
Giả làm con gái cũng có thể nghĩ ra được, lỡ như mọi chuyện vỡ lở ra thì ai mới là người khổ đây? “Anh có thể cưới được em đều nhờ vào vận may hết đấy.”
“Trước đây em thực sự quá ngốc quá dễ lừa mà.”
Trước đây cô còn luôn đau lòng cho tên cún ngốc này nữa chứ.
Tạ Minh Đồ ôm eo cô, cúi đầu nói: “Vận may của anh đúng là tốt hơn anh cả nhiều.”
Tô Hiểu Mạn ôm lại anh, nghĩ thầm anh mà có vận may tốt cái nỗi gì, là vận may của Schrodinger thì có.
“Hai vợ chồng đang lén nói chuyện gì đấy?”
“Nói anh cả nên chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt con gái nhà người ta đi, có khi đây lại là tình yêu sắp nảy sinh đó.”
“Đó là bạn qua thư của anh, chỉ là bạn qua thư chứ không có gì quan hệ mập mờ gì đâu, anh chính trực lắm đấy.”
Khương Ninh Phong giải thích mãi nhưng chẳng có một ai tin tưởng cả.
Mấy người Tô Hiểu Mạn đều cảm thấy anh đúng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Đương nhiên, người duy nhất tin lời Khương Ninh Phong nói chỉ có mỗi em trai anh, Tạ Minh Đồ.
Hai anh em nhà này đúng là cá mè một lứa mà.
Đều ngốc nghếch không chịu nổi.
Quan Chấn Nhạc tò mò ảnh chụp của cô gái nhỏ kia nên bảo anh lấy ra cho mọi người nhìn thử, thế mà tên này còn không nỡ cho họ xem.
“Sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đem ảnh chụp của con gái nhà người ta ra cho người khác xem xét bàn luận được cơ chứ?”
Quan Chấn Nhạc: “Chậc.”
“Nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không có người yêu là đúng lắm.”
“Đáng đời!!!”
*
“Mẫn Thanh, cậu thật sự muốn đi gặp người bạn qua thư kia sao?”
Lúc vừa nghe thấy tin này, bạn tốt Chu Hiểu Hiểu của Dương Mẫn Thanh quả thực cảm thấy bạn mình đúng là quá ngốc rồi. Cô cũng không biết rốt cuộc là người bạn qua thư tên “Phong” kia đã rót loại thuốc mê gì cho bạn mình uống mà cô ấy lại có thể không quan tâm gì mà đi gặp một người đàn ông xa lạ nữa.
Kể cả người đàn ông có kia là bạn qua thư của cô ấy hơn ba năm thì cũng đâu thể liều lĩnh như vậy được.
“Cậu không sợ tất cả những gì mà anh ta nói trong thư đều là lừa gạt cậu hay sao?”
Cái gì mà thanh niên đẹp trai ôn tồn lễ độ ốm yếu, nghe y như là một tên văn nhã bại hoại chỉ vì lừa gạt con gái nhà lành nên mới giả bộ thâm tình chân thành vậy.Không phải những người đàn ông miệng ngọt như mật trước đây đều lừa gạt con gái như thế này sao? Chỉ là ngoài mặt giả vờ dịu dàng mà thôi, có khi sau lưng đã mập mờ với vô số người phụ nữ rồi ấy chứ.
Dương Mẫn Thanh thật sự đúng là bị cái gì đó nhập vào người rồi.
“Mẫn Thanh, trước đây cậu đâu phải người như thế này đâu!”
“Hiểu Hiểu, cậu đừng khuyên mình nữa, mình chỉ muốn đi gặp anh ấy một lần để xem xem anh ấy trông như thế nào thôi.” Vẻ mặt của Dương Mẫn Thanh cực kỳ trầm tĩnh, cũng chẳng giống như bị nhập vào người như lời Chu Hiểu Hiểu nói. Thực sự là cô chỉ muốn đi gặp người đàn ông tên “Phong” kia một lần mà thôi.
Cô thực sự cảm thấy vô cùng hứng thú với anh ấy.
“Mẫn Thanh, sao mình cứ có cảm giác là anh ta lừa gạt cậu ấy. Mình nghe cậu miêu tả mà cứ cảm thấy như anh ta đang lừa cậu vậy.”
“Hay là anh ta cố tình trêu chọc cậu? Lỡ như ngay cả việc gửi nhầm thư lúc trước cũng đều là cố ý thì sao?”
Dương Mẫn Thanh: “Sao anh ấy có thể cố ý lừa mình được? Mình mới là người chủ động muốn gặp mặt chứ có phải anh ấy chủ động tới gặp mình đâu.”
“Anh ấy nói anh ấy vừa mới bị thương nên đanh phải dưỡng bệnh.”
Chu Hiểu Hiểu cảm thấy người đàn ông tên “Phong” này cực kỳ không đáng tin, bèn nhỏ giọng nói: “Chờ tới lúc hai người gặp mặt, có khi ngay cả cái gọi là vừa bị thương kia cũng đều là do anh ta lừa cậu ấy chứ.”
“Cậu đúng là quá ngốc mà! Cậu xem cậu xem, cậu chân thành với anh ta biết bao nhiêu chứ? Cái gì cậu cũng đều nói cho anh ta nghe hết, nhưng còn anh ta thì sao? Ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không chịu cho cậu xem. Ai mà biết được chứ, địa chỉ ở trên thư cũng là của người khác, căn bản là không thể tìm thấy người đàn ông tên "Phong" này được.”
“Gia thế bối cảnh của anh ta cũng mơ hồ.”
“Vậy mà cậu còn để tâm tới anh ta nhiều như vậy.”
Dương Mẫn Thanh nhẹ nhàng đáp: “Mình chỉ cảm thấy anh ấy thực sự rất thần bí.”
“Lén lén lút lút như vậy, ai mà biết được anh ta là loại người gì cơ chứ.”
Dương Mẫn Thanh lắc lắc đầu, “Mình tin là anh ấy nhất định không phải người xấu. Hơn nữa đây cũng chỉ là một lần gặp mặt mà thôi, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Anh ấy cũng không thể làm gì với mình được đâu.”
Chu Hiểu Hiểu: “Mình sợ anh ta sẽ vừa lừa tiền vừa vừa sắc của cậu, thậm chí còn lừa cậu gả cho anh ta nữa.”
Người đàn ông này vừa nghe đã thấy giống như mấy tên đàn ông chuyên bám váy phụ nữ, lúc nào cũng cố ý giả vờ thần bí nhưng thực ra chẳng có bản lĩnh gì cả, suốt ngày chỉ biết ngâm thơ, làm câu đối hoặc kể vài câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt để dụ dỗ con gái nhà lành mà thôi.
Cũng chỉ có Dương Mẫn Thanh ngây thơ mới có thể bị anh ta lừa gạt dụ dỗ.
Cô chỉ sợ rằng người này biết thân phận thật sự của Mẫn Thanh nên mới cố ý làm vậy với mục đích tìm một đối tượng có gia thế tốt để lừa kết hôn.
Dương Mẫn Thanh cười cười, lắc đầu: “Mình không dễ lừa gạt như vậy đâu, ít nhất anh ta phải trông đẹp trai chút mới được.”
Dương Mẫn Thanh chỉ tò mò rốt cuộc là người bạn qua thư đã qua lại hai ba năm này trông như thế nào mà thôi. Cô thừa nhận bản thân mình có một chút động tâm với người bạn qua thư tên "Phong" này, thậm chí đã vô số lần ảo tưởng trong đầu về diện mạo của người kia.
Thế nhưng người mà cô ảo tưởng trong đầu kia vẫn luôn không thấy rõ mặt.
Gần đây cha mẹ cô bắt đầu yêu cầu cô xem mắt để kết hôn, luôn giới thiệu cho cô đủ loại kiểu dáng đàn ông. Dương Mẫn Thanh đều không động tâm với mấy người đó, trong lòng vẫn luôn không nhịn được mà nhớ thương người đàn ông kỳ quái tên “Phong” kia.
Ngoài mặt trông anh ấy vẻ giống mấy người bình thường chuyên khoe khoang tài năng nhưng đôi khi lời nói của anh lại cực kỳ thú vị, hoàn toàn không giống với những người làm công tác văn hoá mà cô từng gặp trong thực tế chút nào.
—— anh còn có thể chọc cho cô cười nữa.
Dương Mẫn Thanh cảm thấy anh là một người đàn ông có nội tâm cực kỳ phong phú. Cho dù anh nói bản thân mình bị thương rồi cuộc sống tương lai vô vọng các thứ, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một loại tích cực hướng về phía trước trong lời nói của anh. Dường như anh hoàn toàn không biết bi thương và tuyệt vọng là gì cả.
“Không thay đổi hình tượng nữa, anh sẽ cứ như này mà tới đó.”
Khương Ninh Phong quyết định sẽ để cô ấy nhìn thấy bộ dạng chân thật của mình.
Tốt xấu gì cũng đã là bạn qua thư hai ba năm, dù gì đi nữa cũng phải có một kết thúc thật tốt đẹp mới được.
Tô Hiểu Mạn: “Anh cả, anh nghĩ được như vậy là tốt rồi.”
Quan Chấn Nhạc: “Đúng, không sai, đã tới bây giờ rồi sao có thể tiếp tục lừa gạt con gái nhà người ta được nữa chứ.”
Tạ Minh Đồ: “Mạn Mạn nói đúng.”
Khương Ninh Phong nhìn ba người trước mặt, lại nghĩ lại diện mạo của cô gái trên ảnh chụp lúc trước mà không nhịn được hối hận trong lòng, anh thở dài một hơi thật sâu, “Nếu người hồi âm cho anh không phải là một cô gái thì tốt rồi.”
Nếu vậy thì bây giờ sẽ không phải rối rắm như thế này.
Tô Hiểu Mạn: “……” Anh cả à, anh có ý nghĩ như vậy thì nguy hiểm lắm đấy.
Tạ Minh Đồ: “Chẳng lẽ nếu đó là anh em tốt thì anh có thể lừa gạt cậu ta à?”
Tô Hiểu Mạn: “……” EQ của Cẩu Tử nhà cô cũng không thể cứu nổi nữa rồi.
“Nếu là anh em tốt thì có thể tiếp tục làm anh em với cậu ấy.”
Quan Chấn Nhạc: “Chỉ sợ là cậu quá ngây thơ rồi.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm vẫn là sư phụ có kiến thức rộng rãi nhất.
Khương Ninh Phong: “Nếu biết thành ra thế này thì trước đây tôi đã không tùy tiện bịa ra thân phận này rồi, thà nói mình là con gái còn hơn.”
“Nếu vậy…… thì đã không có nhiều phiền phức như bây giờ rồi.”
Tô Hiểu Mạn lén chạy tới thì thầm với Tạ Minh Đồ: “…… EQ của đàn ông nhà họ Khương các anh chỉ sợ là không thể cứu nổi nữa rồi.”
Nếu như anh cả Khương nói thì mọi chuyện chỉ càng phức tạp hơn thôi.
Giả làm con gái cũng có thể nghĩ ra được, lỡ như mọi chuyện vỡ lở ra thì ai mới là người khổ đây? “Anh có thể cưới được em đều nhờ vào vận may hết đấy.”
“Trước đây em thực sự quá ngốc quá dễ lừa mà.”
Trước đây cô còn luôn đau lòng cho tên cún ngốc này nữa chứ.
Tạ Minh Đồ ôm eo cô, cúi đầu nói: “Vận may của anh đúng là tốt hơn anh cả nhiều.”
Tô Hiểu Mạn ôm lại anh, nghĩ thầm anh mà có vận may tốt cái nỗi gì, là vận may của Schrodinger thì có.
“Hai vợ chồng đang lén nói chuyện gì đấy?”
“Nói anh cả nên chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt con gái nhà người ta đi, có khi đây lại là tình yêu sắp nảy sinh đó.”
“Đó là bạn qua thư của anh, chỉ là bạn qua thư chứ không có gì quan hệ mập mờ gì đâu, anh chính trực lắm đấy.”
Khương Ninh Phong giải thích mãi nhưng chẳng có một ai tin tưởng cả.
Mấy người Tô Hiểu Mạn đều cảm thấy anh đúng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Đương nhiên, người duy nhất tin lời Khương Ninh Phong nói chỉ có mỗi em trai anh, Tạ Minh Đồ.
Hai anh em nhà này đúng là cá mè một lứa mà.
Đều ngốc nghếch không chịu nổi.
Quan Chấn Nhạc tò mò ảnh chụp của cô gái nhỏ kia nên bảo anh lấy ra cho mọi người nhìn thử, thế mà tên này còn không nỡ cho họ xem.
“Sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đem ảnh chụp của con gái nhà người ta ra cho người khác xem xét bàn luận được cơ chứ?”
Quan Chấn Nhạc: “Chậc.”
“Nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không có người yêu là đúng lắm.”
“Đáng đời!!!”
*
“Mẫn Thanh, cậu thật sự muốn đi gặp người bạn qua thư kia sao?”
Lúc vừa nghe thấy tin này, bạn tốt Chu Hiểu Hiểu của Dương Mẫn Thanh quả thực cảm thấy bạn mình đúng là quá ngốc rồi. Cô cũng không biết rốt cuộc là người bạn qua thư tên “Phong” kia đã rót loại thuốc mê gì cho bạn mình uống mà cô ấy lại có thể không quan tâm gì mà đi gặp một người đàn ông xa lạ nữa.
Kể cả người đàn ông có kia là bạn qua thư của cô ấy hơn ba năm thì cũng đâu thể liều lĩnh như vậy được.
“Cậu không sợ tất cả những gì mà anh ta nói trong thư đều là lừa gạt cậu hay sao?”
Cái gì mà thanh niên đẹp trai ôn tồn lễ độ ốm yếu, nghe y như là một tên văn nhã bại hoại chỉ vì lừa gạt con gái nhà lành nên mới giả bộ thâm tình chân thành vậy.Không phải những người đàn ông miệng ngọt như mật trước đây đều lừa gạt con gái như thế này sao? Chỉ là ngoài mặt giả vờ dịu dàng mà thôi, có khi sau lưng đã mập mờ với vô số người phụ nữ rồi ấy chứ.
Dương Mẫn Thanh thật sự đúng là bị cái gì đó nhập vào người rồi.
“Mẫn Thanh, trước đây cậu đâu phải người như thế này đâu!”
“Hiểu Hiểu, cậu đừng khuyên mình nữa, mình chỉ muốn đi gặp anh ấy một lần để xem xem anh ấy trông như thế nào thôi.” Vẻ mặt của Dương Mẫn Thanh cực kỳ trầm tĩnh, cũng chẳng giống như bị nhập vào người như lời Chu Hiểu Hiểu nói. Thực sự là cô chỉ muốn đi gặp người đàn ông tên “Phong” kia một lần mà thôi.
Cô thực sự cảm thấy vô cùng hứng thú với anh ấy.
“Mẫn Thanh, sao mình cứ có cảm giác là anh ta lừa gạt cậu ấy. Mình nghe cậu miêu tả mà cứ cảm thấy như anh ta đang lừa cậu vậy.”
“Hay là anh ta cố tình trêu chọc cậu? Lỡ như ngay cả việc gửi nhầm thư lúc trước cũng đều là cố ý thì sao?”
Dương Mẫn Thanh: “Sao anh ấy có thể cố ý lừa mình được? Mình mới là người chủ động muốn gặp mặt chứ có phải anh ấy chủ động tới gặp mình đâu.”
“Anh ấy nói anh ấy vừa mới bị thương nên đanh phải dưỡng bệnh.”
Chu Hiểu Hiểu cảm thấy người đàn ông tên “Phong” này cực kỳ không đáng tin, bèn nhỏ giọng nói: “Chờ tới lúc hai người gặp mặt, có khi ngay cả cái gọi là vừa bị thương kia cũng đều là do anh ta lừa cậu ấy chứ.”
“Cậu đúng là quá ngốc mà! Cậu xem cậu xem, cậu chân thành với anh ta biết bao nhiêu chứ? Cái gì cậu cũng đều nói cho anh ta nghe hết, nhưng còn anh ta thì sao? Ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không chịu cho cậu xem. Ai mà biết được chứ, địa chỉ ở trên thư cũng là của người khác, căn bản là không thể tìm thấy người đàn ông tên "Phong" này được.”
“Gia thế bối cảnh của anh ta cũng mơ hồ.”
“Vậy mà cậu còn để tâm tới anh ta nhiều như vậy.”
Dương Mẫn Thanh nhẹ nhàng đáp: “Mình chỉ cảm thấy anh ấy thực sự rất thần bí.”
“Lén lén lút lút như vậy, ai mà biết được anh ta là loại người gì cơ chứ.”
Dương Mẫn Thanh lắc lắc đầu, “Mình tin là anh ấy nhất định không phải người xấu. Hơn nữa đây cũng chỉ là một lần gặp mặt mà thôi, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Anh ấy cũng không thể làm gì với mình được đâu.”
Chu Hiểu Hiểu: “Mình sợ anh ta sẽ vừa lừa tiền vừa vừa sắc của cậu, thậm chí còn lừa cậu gả cho anh ta nữa.”
Người đàn ông này vừa nghe đã thấy giống như mấy tên đàn ông chuyên bám váy phụ nữ, lúc nào cũng cố ý giả vờ thần bí nhưng thực ra chẳng có bản lĩnh gì cả, suốt ngày chỉ biết ngâm thơ, làm câu đối hoặc kể vài câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt để dụ dỗ con gái nhà lành mà thôi.
Cũng chỉ có Dương Mẫn Thanh ngây thơ mới có thể bị anh ta lừa gạt dụ dỗ.
Cô chỉ sợ rằng người này biết thân phận thật sự của Mẫn Thanh nên mới cố ý làm vậy với mục đích tìm một đối tượng có gia thế tốt để lừa kết hôn.
Dương Mẫn Thanh cười cười, lắc đầu: “Mình không dễ lừa gạt như vậy đâu, ít nhất anh ta phải trông đẹp trai chút mới được.”
Dương Mẫn Thanh chỉ tò mò rốt cuộc là người bạn qua thư đã qua lại hai ba năm này trông như thế nào mà thôi. Cô thừa nhận bản thân mình có một chút động tâm với người bạn qua thư tên "Phong" này, thậm chí đã vô số lần ảo tưởng trong đầu về diện mạo của người kia.
Thế nhưng người mà cô ảo tưởng trong đầu kia vẫn luôn không thấy rõ mặt.
Gần đây cha mẹ cô bắt đầu yêu cầu cô xem mắt để kết hôn, luôn giới thiệu cho cô đủ loại kiểu dáng đàn ông. Dương Mẫn Thanh đều không động tâm với mấy người đó, trong lòng vẫn luôn không nhịn được mà nhớ thương người đàn ông kỳ quái tên “Phong” kia.
Ngoài mặt trông anh ấy vẻ giống mấy người bình thường chuyên khoe khoang tài năng nhưng đôi khi lời nói của anh lại cực kỳ thú vị, hoàn toàn không giống với những người làm công tác văn hoá mà cô từng gặp trong thực tế chút nào.
—— anh còn có thể chọc cho cô cười nữa.
Dương Mẫn Thanh cảm thấy anh là một người đàn ông có nội tâm cực kỳ phong phú. Cho dù anh nói bản thân mình bị thương rồi cuộc sống tương lai vô vọng các thứ, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một loại tích cực hướng về phía trước trong lời nói của anh. Dường như anh hoàn toàn không biết bi thương và tuyệt vọng là gì cả.
Danh sách chương