Lời này khiến người nhà họ Trần tức giận đến nỗi muốn động tay, mọi người xung quanh đều chạy tới ngăn cản. Cuối cùng, thím Trương đành nói, “Mấy người không đi tới bệnh viện kiểm tra cũng được thôi. Nhà bên cạnh có một đại phu đang ở, nhờ ông ấy qua đây kiểm tra hộ là được rồi chứ gì?”
Người nhà họ Trần hai mặt nhìn nhau, Tiết Đình Đình cảm thấy chẳng sao cả, Trần Hưng Vĩ ở bên cạnh thì im lặng không nói gì. Không lâu sau, có người đã đi mời Quan Chấn Nhạc tới.
Quan Chấn Nhạc kiểm tra cho Tiết Đình Đình, thân thể của cô ấy không có vấn đề gì. Hai vợ chồng không thể sinh được chắc hẳn là do vấn đề ở Trần Hưng Vĩ rồi.
“Là do vấn đề của chồng cô ấy.”
Sau khi người nhà Trần biết được kết quả này sau thì không một ai có thể chấp nhận được, ầm ĩ nói Quan Chấn Nhạc đã thông đồng với Tiết Đình Đình từ trước. Quan Chấn Nhạc khó thở: “Mấy người có đổi bao nhiêu đại phu đi chăng nữa thì cũng vẫn là kết quả này mà thôi!”
Vốn dĩ ông còn định chữa bệnh cho tên nhóc họ Trần này, thế nhưng bây giờ thì mơ đi. Quan Chấn Nhạc trực tiếp vung tay áo rời đi.
Sau đó người nhà họ Tiết đã tới nơi, người hai nhà cùng đi tới bệnh viện để kiểm tra. Kết quả kiểm tra được chính là Trần Hưng Vĩ không thể sinh được.
Người náo loạn muốn ly hôn lập tức biến thành người nhà họ Tiết.
Cuối cùng thì Tiết Đình Đình và Trần Hưng Vĩ vẫn ly hôn. Vài ngày sau, Trần Hưng Vĩ dọn ra khỏi đại viện ở bên cạnh, chỉ còn có Tiết Đình Đình vẫn ở lại đó.
Lúc nhắc tới người đàn ông này, ngay cả thím Trương cũng phải nói: “Không có bản lĩnh.”
“Một người đàn ông ngay cả chút bản lĩnh cũng chẳng có.”
“Lúc người nhà của cậu ta mắng Đình Đình thì cậu ta còn chẳng đứng về phía con bé nữa cơ.”
“Đừng nói nữa, không phải trước đây cậu ta còn nói vợ mình mua nhiều đồ như vậy lãng phí tiền hay sao? Tôi thấy bản thân Trần Hưng Vĩ cũng mua không ít đồ đâu, thế nhưng chỉ cần mấy bà hỏi cậu ta thì cậu ta sẽ nói đó là những vật dụng cần thiết. Tôi cũng chẳng tin cậu ta mua mấy thứ kia đều là do cần thiết đâu.”
“Chắc cậu ta cảm thấy sau khi kết hôn thì vợ mình đã thuộc về mình hoàn toàn rồi nên mới tiếc không muốn tiêu tiền cho vợ đấy.”
……
Sau khi Tiết Đình Đình xong việc liền tới tặng ít đồ cho Quan Chấn Nhạc. Tô Hiểu Mạn thấy sau khi cô ấy ly hôn thì trông có tinh thần hơn so với lúc trước nhiều.
“Cũng chẳng buồn bã cho lắm, mấy người thím Trương còn bảo là muốn giới thiệu đối tượng mới cho tôi nữa.”
Tiết Đình Đình cười cười vén tóc ra sau tai, “Bây giờ tôi vẫn chưa có hứng thú tìm đối tượng mới, bây giờ cứ làm tốt công việc của mình trước đã.”
Kết cục của hai vợ chồng Tiết Đình Đình và Trần Hưng Vĩ khiến hàng xóm láng giềng bốn phía đều thổn thức không thôi. Vợ chồng son cãi nhau hơn nửa năm, thật vất vả mới khiến tình cảm tốt hơn được mấy ngày, vậy mà bây giờ lại trực tiếp ly hôn rồi.
Cũng có người cho rằng hai người tách nhau ra cũng tốt, ly hôn sớm một chút kẻo lại làm chậm trễ lẫn nhau.
Sau khi Tiết Đình Đình ly hôn thì cả người trưởng thành hơn so với lúc trước rất nhiều, cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện tình cảm nữa. Cô một lòng nhào vào công việc, cách ăn mặc và trang điểm trông càng ngày càng giỏi giang, nghe nói cô ấy còn sắp được thăng chức nữa.
Còn về Trần Hưng Vĩ, sau khi anh ta ly hôn thì người nhà họ Trần lại thương lượng cùng tìm cho anh ta một đối tượng mới, suýt chút nữa đã lừa đã lừa được một cô gái nhà nghèo. Trước khi đính hôn, có người đã kể hết ra những chuyện trước đó của nhà họ Trần nên thanh danh của nhà bọn họ trong ngõ nhỏ cũng chẳng còn gì nữa.
Mùa hè đã tới, trên ngọn cây rậm rạp vang lên từng đợt tiếng kêu của côn trùng cũng như tiếng hót của chim muông. Giữa trưa nắng nóng, trên vai những người đang gánh nước trong ngõ nhỏ đều vắt một chiếc khăn lông màu trắng, đi được vài bước lại phải lau mồ hôi trên trán một lần.
Bụng Tô Hiểu Mạn của cũng càng ngày càng lớn, ngày hôm qua còn có lần máy thai đầu tiên nữa.
Khi đó là buổi tối, lúc nhà bọn họ đang ngồi ăn thịt.
Tô Hiểu Mạn vừa mới cắn một miếng xương sườn thì cảm giác được trong bụng truyền tới một chút động tĩnh. Cô thở ra một hơi, theo bản năng ôm lấy bụng mình, đôi đũa đang gắp xương sườn trong tay rơi vào trong bát.“Mạn Mạn, sao thế em?” Tạ Minh Đồ quan tâm hỏi.
Tô Hiểu Mạn ngây người ba giây, không chắc chắn lắm mà đáp lại: “Hình như là con vừa mới đá em.”
Trong bụng cô có tận hai đứa nhóc, cũng không biết là đứa nhóc nào vừa mới động tay trước nữa.
“Thật vậy hả?” Người cha ngốc Tạ Minh Đồ này cũng rất choáng váng.
Hai vợ chồng cũng không thèm ăn cơm nữa mà ghé vào cùng nhau thảo luận về hai nhãi con còn chưa ra đời. Tạ Minh Đồ ngồi bên cạnh chờ đợi, anh cũng muốn cảm nhận động tĩnh của mấy đứa nhóc nhà mình. Chỉ tiếc rằng hai người đã đợi nửa ngày mà nhãi con trong bụng vẫn là không đạp thêm lần nào nữa.
Khương Ninh Phong ôm bát nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên có cảm giác cô đơn tịch mịch. Anh nhớ tới tiếng ếch kêu mình ngẫu nhiên nghe được vào ban ngày thì càng thấy cô đơn hơn, ăn uống cũng ít hơn mọi ngày.
Em út đã cưới vợ, cũng sắp được làm cha rồi, mà người anh cả như anh thì lại vẫn độc thân một mình.
Quan Chấn Nhạc đang uống cạnh bên cạnh thấy được biểu tình của Khương Ninh Phong, trêu ghẹo hỏi: “Sao thế? Muốn tìm đối tượng rồi hả?”
Khương Ninh Phong ôm bát đũa lắc lắc đầu, “Tôi mà thèm tìm đối tượng à.”
Ngay sau ngày anh nói như vậy, Khương Ninh Phong nhận được một phong thư khiến cả người anh đều trở nên nôn nóng.
Tạ Minh Đồ là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của anh cả mình.
Anh đứng một mình dưới gốc cây lớn, tay liên tục xé lá cải, chần chờ tự hỏi: “Gặp? Không gặp? Gặp? Không gặp……”
Đám gà con chiêm chiếp chạy vòng vòng quanh Khương Ninh Phong, còn có một ít lá cải rơi trên mũi chân anh, bị một con gà trống nhỏ nghịch ngợm mổ đi mất.
Sợ anh dẫm chết gà con mà Mạn Mạn nuôi, Tạ Minh Đồ lập tức ngăn hành vi bất lương này của anh lại, còn tiện thể cảnh cáo anh vài tiếng.
Khương Ninh Phong nhìn đứa em trai trước mắt rồi thở dài một hơi, nghĩ thầm đến khi nào mình mới có thể nhận được bánh có nhân do ông trời giáng xuống.
Cho dù trước đây tay bị thương thì Khương Ninh Phong cũng chưa từng buồn bã như vậy.
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt kia của Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ cũng nhìn chằm chằm vào anh, hai anh em nhìn nhau nửa ngày.
Khương Ninh Phong lại thở dài một hơi nữa.
Tạ Minh Đồ trực tiếp xua anh ra chỗ khác, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm hại gà con của Mạn Mạn được.
Khương Ninh Phong: “Còn có chút tình cảm anh em nào không vậy?”
Mấy con gà con vợ nuôi mà cũng phải trông coi cẩn thận như vậy sao? “Em trai à, chú nói xem tại sao chú lại khoẻ như vậy cơ chứ?”
Tạ Minh Đồ nhướng lông mày, “Chẳng lẽ anh không khoẻ?”
“Sao có thể được? Chờ tay anh lành lại thì anh cả sẽ đích thân đấu với chú một lần.” Khương Ninh Phong cười một tiếng. Bởi vì đã sống kiếp sống bộ đội nhiều năm, cho dù đã dưỡng thương một đoạn thời gian nhưng hơi thở hung hãn chết chóc trên người anh vẫn không có cách nào che giấu được.
Anh và hai đứa em trai của mình không giống nhau, trên tay anh thực sự đã từng dính máu.
Cho dù có giả bộ văn nhã như thế nào thì anh cũng không thể là một thư sinh yếu đuối được. Khi thân thể anh ở trạng thái tốt nhất thì một quyền là có thể đánh chết một con sói hoang rồi.
Thế nhưng bây giờ…… anh đang có một vấn đề phức tạp cực kỳ khó giải quyết.
Cho dù là với em trai mình thì Khương Ninh Phong cũng không dám mở miệng ra tâm sự.
Người thứ hai nhận thấy được sự khác thường của Khương Ninh Phong chính là Tô Hiểu Mạn, bởi vì anh cả nhà họ Khương lại bắt đầu tới ăn ké cháo dưỡng nhan của cô rồi, à không, là cháo dưỡng thai mới đúng.
…… Chẳng phải là trước đây anh cả không dám ăn hay sao?
Quan Chấn Nhạc nhướng mày: “Không phải trước đây thằng nhóc này còn kiên quyết không ăn à?”
“Không sợ mấy tháng sau người sẽ đẹp như hoa sao?”
Khương Ninh Phong chỉ chỉ chính mình: “Quan tiên sinh à, tôi như vậy có thể đẹp lên được chắc?”
“Anh cả, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ Minh Đồ: “Anh ấy cứ lén đứng dưới gốc cây lải nhải cái gì mà gặp hay là không gặp ấy…… Suýt chút nữa còn dẫm phải gà con của Mạn Mạn nữa.”
Tô Hiểu Mạn: “……?!!!”
Suýt chút nữa dẫm phải gà con của cô thì đúng thật là quá đáng mà!
Cô rõ ràng đã vây một vùng an toàn cho đám gà con của mình chơi bên trong, làm đến mức này rồi mà vẫn suýt chết nữa hả?
Quan Chấn Nhạc: “Gặp hay là không gặp sao? Gặp ai cơ?”
Người nhà họ Trần hai mặt nhìn nhau, Tiết Đình Đình cảm thấy chẳng sao cả, Trần Hưng Vĩ ở bên cạnh thì im lặng không nói gì. Không lâu sau, có người đã đi mời Quan Chấn Nhạc tới.
Quan Chấn Nhạc kiểm tra cho Tiết Đình Đình, thân thể của cô ấy không có vấn đề gì. Hai vợ chồng không thể sinh được chắc hẳn là do vấn đề ở Trần Hưng Vĩ rồi.
“Là do vấn đề của chồng cô ấy.”
Sau khi người nhà Trần biết được kết quả này sau thì không một ai có thể chấp nhận được, ầm ĩ nói Quan Chấn Nhạc đã thông đồng với Tiết Đình Đình từ trước. Quan Chấn Nhạc khó thở: “Mấy người có đổi bao nhiêu đại phu đi chăng nữa thì cũng vẫn là kết quả này mà thôi!”
Vốn dĩ ông còn định chữa bệnh cho tên nhóc họ Trần này, thế nhưng bây giờ thì mơ đi. Quan Chấn Nhạc trực tiếp vung tay áo rời đi.
Sau đó người nhà họ Tiết đã tới nơi, người hai nhà cùng đi tới bệnh viện để kiểm tra. Kết quả kiểm tra được chính là Trần Hưng Vĩ không thể sinh được.
Người náo loạn muốn ly hôn lập tức biến thành người nhà họ Tiết.
Cuối cùng thì Tiết Đình Đình và Trần Hưng Vĩ vẫn ly hôn. Vài ngày sau, Trần Hưng Vĩ dọn ra khỏi đại viện ở bên cạnh, chỉ còn có Tiết Đình Đình vẫn ở lại đó.
Lúc nhắc tới người đàn ông này, ngay cả thím Trương cũng phải nói: “Không có bản lĩnh.”
“Một người đàn ông ngay cả chút bản lĩnh cũng chẳng có.”
“Lúc người nhà của cậu ta mắng Đình Đình thì cậu ta còn chẳng đứng về phía con bé nữa cơ.”
“Đừng nói nữa, không phải trước đây cậu ta còn nói vợ mình mua nhiều đồ như vậy lãng phí tiền hay sao? Tôi thấy bản thân Trần Hưng Vĩ cũng mua không ít đồ đâu, thế nhưng chỉ cần mấy bà hỏi cậu ta thì cậu ta sẽ nói đó là những vật dụng cần thiết. Tôi cũng chẳng tin cậu ta mua mấy thứ kia đều là do cần thiết đâu.”
“Chắc cậu ta cảm thấy sau khi kết hôn thì vợ mình đã thuộc về mình hoàn toàn rồi nên mới tiếc không muốn tiêu tiền cho vợ đấy.”
……
Sau khi Tiết Đình Đình xong việc liền tới tặng ít đồ cho Quan Chấn Nhạc. Tô Hiểu Mạn thấy sau khi cô ấy ly hôn thì trông có tinh thần hơn so với lúc trước nhiều.
“Cũng chẳng buồn bã cho lắm, mấy người thím Trương còn bảo là muốn giới thiệu đối tượng mới cho tôi nữa.”
Tiết Đình Đình cười cười vén tóc ra sau tai, “Bây giờ tôi vẫn chưa có hứng thú tìm đối tượng mới, bây giờ cứ làm tốt công việc của mình trước đã.”
Kết cục của hai vợ chồng Tiết Đình Đình và Trần Hưng Vĩ khiến hàng xóm láng giềng bốn phía đều thổn thức không thôi. Vợ chồng son cãi nhau hơn nửa năm, thật vất vả mới khiến tình cảm tốt hơn được mấy ngày, vậy mà bây giờ lại trực tiếp ly hôn rồi.
Cũng có người cho rằng hai người tách nhau ra cũng tốt, ly hôn sớm một chút kẻo lại làm chậm trễ lẫn nhau.
Sau khi Tiết Đình Đình ly hôn thì cả người trưởng thành hơn so với lúc trước rất nhiều, cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện tình cảm nữa. Cô một lòng nhào vào công việc, cách ăn mặc và trang điểm trông càng ngày càng giỏi giang, nghe nói cô ấy còn sắp được thăng chức nữa.
Còn về Trần Hưng Vĩ, sau khi anh ta ly hôn thì người nhà họ Trần lại thương lượng cùng tìm cho anh ta một đối tượng mới, suýt chút nữa đã lừa đã lừa được một cô gái nhà nghèo. Trước khi đính hôn, có người đã kể hết ra những chuyện trước đó của nhà họ Trần nên thanh danh của nhà bọn họ trong ngõ nhỏ cũng chẳng còn gì nữa.
Mùa hè đã tới, trên ngọn cây rậm rạp vang lên từng đợt tiếng kêu của côn trùng cũng như tiếng hót của chim muông. Giữa trưa nắng nóng, trên vai những người đang gánh nước trong ngõ nhỏ đều vắt một chiếc khăn lông màu trắng, đi được vài bước lại phải lau mồ hôi trên trán một lần.
Bụng Tô Hiểu Mạn của cũng càng ngày càng lớn, ngày hôm qua còn có lần máy thai đầu tiên nữa.
Khi đó là buổi tối, lúc nhà bọn họ đang ngồi ăn thịt.
Tô Hiểu Mạn vừa mới cắn một miếng xương sườn thì cảm giác được trong bụng truyền tới một chút động tĩnh. Cô thở ra một hơi, theo bản năng ôm lấy bụng mình, đôi đũa đang gắp xương sườn trong tay rơi vào trong bát.“Mạn Mạn, sao thế em?” Tạ Minh Đồ quan tâm hỏi.
Tô Hiểu Mạn ngây người ba giây, không chắc chắn lắm mà đáp lại: “Hình như là con vừa mới đá em.”
Trong bụng cô có tận hai đứa nhóc, cũng không biết là đứa nhóc nào vừa mới động tay trước nữa.
“Thật vậy hả?” Người cha ngốc Tạ Minh Đồ này cũng rất choáng váng.
Hai vợ chồng cũng không thèm ăn cơm nữa mà ghé vào cùng nhau thảo luận về hai nhãi con còn chưa ra đời. Tạ Minh Đồ ngồi bên cạnh chờ đợi, anh cũng muốn cảm nhận động tĩnh của mấy đứa nhóc nhà mình. Chỉ tiếc rằng hai người đã đợi nửa ngày mà nhãi con trong bụng vẫn là không đạp thêm lần nào nữa.
Khương Ninh Phong ôm bát nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên có cảm giác cô đơn tịch mịch. Anh nhớ tới tiếng ếch kêu mình ngẫu nhiên nghe được vào ban ngày thì càng thấy cô đơn hơn, ăn uống cũng ít hơn mọi ngày.
Em út đã cưới vợ, cũng sắp được làm cha rồi, mà người anh cả như anh thì lại vẫn độc thân một mình.
Quan Chấn Nhạc đang uống cạnh bên cạnh thấy được biểu tình của Khương Ninh Phong, trêu ghẹo hỏi: “Sao thế? Muốn tìm đối tượng rồi hả?”
Khương Ninh Phong ôm bát đũa lắc lắc đầu, “Tôi mà thèm tìm đối tượng à.”
Ngay sau ngày anh nói như vậy, Khương Ninh Phong nhận được một phong thư khiến cả người anh đều trở nên nôn nóng.
Tạ Minh Đồ là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của anh cả mình.
Anh đứng một mình dưới gốc cây lớn, tay liên tục xé lá cải, chần chờ tự hỏi: “Gặp? Không gặp? Gặp? Không gặp……”
Đám gà con chiêm chiếp chạy vòng vòng quanh Khương Ninh Phong, còn có một ít lá cải rơi trên mũi chân anh, bị một con gà trống nhỏ nghịch ngợm mổ đi mất.
Sợ anh dẫm chết gà con mà Mạn Mạn nuôi, Tạ Minh Đồ lập tức ngăn hành vi bất lương này của anh lại, còn tiện thể cảnh cáo anh vài tiếng.
Khương Ninh Phong nhìn đứa em trai trước mắt rồi thở dài một hơi, nghĩ thầm đến khi nào mình mới có thể nhận được bánh có nhân do ông trời giáng xuống.
Cho dù trước đây tay bị thương thì Khương Ninh Phong cũng chưa từng buồn bã như vậy.
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt kia của Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ cũng nhìn chằm chằm vào anh, hai anh em nhìn nhau nửa ngày.
Khương Ninh Phong lại thở dài một hơi nữa.
Tạ Minh Đồ trực tiếp xua anh ra chỗ khác, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm hại gà con của Mạn Mạn được.
Khương Ninh Phong: “Còn có chút tình cảm anh em nào không vậy?”
Mấy con gà con vợ nuôi mà cũng phải trông coi cẩn thận như vậy sao? “Em trai à, chú nói xem tại sao chú lại khoẻ như vậy cơ chứ?”
Tạ Minh Đồ nhướng lông mày, “Chẳng lẽ anh không khoẻ?”
“Sao có thể được? Chờ tay anh lành lại thì anh cả sẽ đích thân đấu với chú một lần.” Khương Ninh Phong cười một tiếng. Bởi vì đã sống kiếp sống bộ đội nhiều năm, cho dù đã dưỡng thương một đoạn thời gian nhưng hơi thở hung hãn chết chóc trên người anh vẫn không có cách nào che giấu được.
Anh và hai đứa em trai của mình không giống nhau, trên tay anh thực sự đã từng dính máu.
Cho dù có giả bộ văn nhã như thế nào thì anh cũng không thể là một thư sinh yếu đuối được. Khi thân thể anh ở trạng thái tốt nhất thì một quyền là có thể đánh chết một con sói hoang rồi.
Thế nhưng bây giờ…… anh đang có một vấn đề phức tạp cực kỳ khó giải quyết.
Cho dù là với em trai mình thì Khương Ninh Phong cũng không dám mở miệng ra tâm sự.
Người thứ hai nhận thấy được sự khác thường của Khương Ninh Phong chính là Tô Hiểu Mạn, bởi vì anh cả nhà họ Khương lại bắt đầu tới ăn ké cháo dưỡng nhan của cô rồi, à không, là cháo dưỡng thai mới đúng.
…… Chẳng phải là trước đây anh cả không dám ăn hay sao?
Quan Chấn Nhạc nhướng mày: “Không phải trước đây thằng nhóc này còn kiên quyết không ăn à?”
“Không sợ mấy tháng sau người sẽ đẹp như hoa sao?”
Khương Ninh Phong chỉ chỉ chính mình: “Quan tiên sinh à, tôi như vậy có thể đẹp lên được chắc?”
“Anh cả, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ Minh Đồ: “Anh ấy cứ lén đứng dưới gốc cây lải nhải cái gì mà gặp hay là không gặp ấy…… Suýt chút nữa còn dẫm phải gà con của Mạn Mạn nữa.”
Tô Hiểu Mạn: “……?!!!”
Suýt chút nữa dẫm phải gà con của cô thì đúng thật là quá đáng mà!
Cô rõ ràng đã vây một vùng an toàn cho đám gà con của mình chơi bên trong, làm đến mức này rồi mà vẫn suýt chết nữa hả?
Quan Chấn Nhạc: “Gặp hay là không gặp sao? Gặp ai cơ?”
Danh sách chương