“Bíp bíp, bíp bíp.”
Chiếc máy nhắn tin gắn ở thắt lưng của Chu Dã vang lên.
Anh đang lim dim buồn ngủ, vừa nhìn thấy số hiện lên liền bật cười.
Không cần ra ngoài gọi, anh bấm điện thoại bàn ngay tại bàn làm việc để gọi lại.
“Vợ yêu à, tối qua anh mới gọi về mà, nhớ anh rồi hả?” Chu Dã cười tít mắt nói.
Bạch Nguyệt Quý ở đầu dây bên kia nghe giọng anh thì biết ngay là đang ở văn phòng, cũng bật cười:
“Nhớ gì mà nhớ. Tối qua em quên không báo với anh, bọn em chuyển nhà rồi. Lúc anh về nhớ là không còn chỗ cũ để tìm nữa đâu nha.”
Bên cạnh còn vang lên tiếng của lão Tứ:
“Trịnh trọng tuyên bố, bố đã bị mấy mẹ con tụi con đá ra rồi! Nhưng nếu bố chịu thực hiện điều ước của con, mua cho con một chiếc ô tô nhỏ, thì con có thể cho bố địa chỉ mới!”
“Được, lần này về bố sẽ thực hiện điều ước của con, mua cho con ô tô con.”
Điện thoại bị lão Tứ giật lấy ngay:
“Bố nói thật đấy nhé, về là phải mua đấy nhé?”
“Mua, nhất định mua. Mau nói cho bố biết, năm mẹ con dọn đi đâu rồi?”
“Nhà mình chuyển qua khu ‘Tam Tiến Viện’ rồi, lần sau bố cứ tới thẳng bên đó, trong ngõ cũ là không tìm thấy đâu nha.” Lão Tứ cười toe toét.
*Tam Tiến Viện: kiểu kiến trúc truyền thống , với ba dãy nhà xếp theo hình chữ U.
Chu Dã cười, “Còn ông bà có chuyển đi cùng không?”
“Tất nhiên là có chứ, không thì mẹ con con sao có thể dọn thẳng qua bên đó được? Bố hỏi vậy là sai rồi đó!”
“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt.” Chu Dã cười mắng.
Lão Tứ nghe ngoài sân có bạn gọi liền nói:
“Con đi đá bóng đây, bố với mẹ nói chuyện tiếp nha!”
Chu Dã nói tiếp:
“Vợ yêu à, tối qua anh mơ thấy em đấy~”
Ngồi bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, mợ liền ra hiệu bằng mắt cho cháu dâu hỏi cho ra chuyện kia.
Bạch Nguyệt Quý vốn không định hỏi, nhưng người lớn trong nhà lo lắng nên cô cũng hỏi:
“Đừng có lấp l.i.ế.m nữa, tối qua em còn chưa kịp hỏi, cái chuyện cháu gái của nghĩa huynh anh là sao vậy?”
Mợ căng tai nghe.
Chu Dã lập tức nói:
“Là Thái Sơn hay Quảng Thu nói linh tinh với em đấy? Làm gì có chuyện đó, em đừng hiểu lầm nha!”
Bạch Nguyệt Quý hừ một tiếng, không nói thêm gì, cúp điện thoại cái rụp.
“Bị cúp rồi à? Mới hỏi được có mấy câu mà!” Mợ ngạc nhiên.
Bạch Nguyệt Quý cười cười:
“Mợ đừng lo, anh ấy chắc chắn sẽ gọi lại, mợ cứ nghe điện thoại rồi hỏi thẳng anh ấy là được.”
Chủ yếu là để Chu Dã tự giải thích với mợ, chứ cô thật ra nghe chuyện đó cũng chẳng tin, nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
Chỉ là mợ lo lắng quá nên giục cô gọi hỏi cho rõ.
Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông thật.
Bạch Nguyệt Quý liền vào thư phòng làm việc, để lại điện thoại cho mợ.
Mợ cũng không khách sáo, bắt máy rồi hỏi thẳng:
“Rốt cuộc là chuyện gì thế hả cháu?”
Chuyện này là do Cố Quảng Thu kể lại.
Anh ấy nói rằng cậu em họ bị một cô gái nhà họ Cơ theo đuổi không ngớt.
Cô gái ấy cứ suốt ngày bám theo, làm khổ cậu em họ đã một thời gian rồi.
Cố Quảng Thu cũng đã cảnh báo em họ về chuyện này, nhưng bên kia vẫn chưa dừng lại, nên mới gửi lời nhắn về nhà cho mọi người biết mà chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mục đích chính là để em dâu chú ý giùm, trông chừng đừng để em họ phạm sai lầm.
Chu Dã liền giải thích rõ trong điện thoại với mợ:
“Cháu gái của anh kết nghĩa đúng là có ý với cháu thật, nhưng cháu chưa từng nhìn cô ta thêm một cái nào. Cô ta cứ cố tình bám theo, cháu cũng không hiểu cô ta nghĩ gì nữa. Rõ ràng biết cháu đã có vợ con rồi, mà còn như thế, cháu cũng thấy bực mình lắm. Nhưng chuyện này cháu hoàn toàn vô can!”
Nghe vậy, mợ nói nghiêm túc:
“Chuyện gì thì mợ không quản, nhưng việc gì có lỗi với vợ cháu thì nhất định không được làm, nghe rõ chưa? Nếu cháu dám bắt chước mấy người có tiền rồi làm chuyện bậy bạ, thì đừng có nhận họ hàng nhà mợ nữa!”
Chu Dã cười khổ:
“Làm sao mà được ạ! Mợ nghĩ cháu là loại người đó sao? Với lại mợ mỗi năm dặn cháu không biết bao nhiêu lần, cháu thuộc lòng rồi đấy.”
Mợ hừ một tiếng, nửa đùa nửa thật:
“Thuộc lòng là tốt, dù sao cháu cũng phải cẩn thận cho mợ!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Đúng là bà mỗi năm dặn đi dặn lại, nhưng vì sao lại thế? Chẳng phải vì xã hội bây giờ loạn quá sao!
Chuyển nhà rồi, chứ hồi còn ở trong ngõ, con trai út nhà họ Hoàng lấy vợ xong vẫn ra ngoài mèo mả gà đồng, gây bao nhiêu chuyện rùm beng.
Không chỉ nhà họ Hoàng, mà nhà họ Thẩm cũng bị vạ lây.
Vất vả lắm mới lo được cho con gái một mối tốt, ai dè phía bên trai lại sớm dính vào chuyện dơ bẩn bên ngoài, kết hôn chưa bao lâu đã bị lây bệnh.
Hỏi tại sao mợ lại biết?
Vì bác gái Thẩm nói nhỏ với bà.
Nhà kia đã đi viện mà không khỏi, đành phải nhờ đến mấy bà lão trong ngõ xem có bài thuốc dân gian nào không, muốn thử xem sao!
Mợ thì không có bài thuốc dân gian nào, nhưng mẹ Lý Thái Sơn thì có một bài, thật sự đã chữa khỏi cho cô con gái nhà họ Thẩm.
Chỉ là sau đó… cũng ly hôn rồi.
Thử hỏi, chuyện rối ren đến mức nào?
Trong ngõ có bao nhiêu hộ đâu? Vậy mà đã có hai nhà gặp phải chuyện như thế, thử hỏi bên ngoài xã hội còn loạn đến mức nào nữa?
Mợ sau đó cũng âm thầm đi hỏi Cố Quảng Thu.
Cố Quảng Thu cũng không giấu diếm gì, nói thật: bên ngoài cám dỗ nhiều lắm, họ thì còn đỡ, chứ như em, thì càng lắm người muốn nhào vào lòng.
Nhưng từ trước đến nay, em họ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với gia đình.
Anh cũng từng căn dặn cả em họ và Lý Thái Sơn: tuyệt đối không được phạm sai lầm.
Cố Quảng Thu không phải người thích nhiều lời hay đi buôn chuyện.
Anh không phải kiểu đó.
Chẳng qua lần này, cô gái tên Cơ Mẫu Đan kia thật sự quá không biết xấu hổ, rõ ràng biết em họ đã có vợ con đàng hoàng mà vẫn cố tình đeo bám.
Tuy rằng Cố Quảng Thu rất tin tưởng em họ mình, nhưng ông bà xưa có câu: “Nam theo đuổi nữ như leo núi, nữ theo đuổi nam như vén màn.”
Anh cũng sợ em họ có lúc nào đó không giữ được mình, nên mới cố ý báo về cho nhà biết, mong em siết lại một chút.
Thế nhưng, điều Cố Quảng Thu không ngờ là, thái độ của Bạch Nguyệt Quý với chuyện này lại vô cùng bình tĩnh.
Cô tin tưởng Chu Dã, một là bởi vì bản thân anh vốn đáng tin.
Hai là: nếu như Chu Dã thật sự không vượt qua được cám dỗ, thì dù cô có ngăn lần này, liệu có ngăn được lần sau không?
Chuyện đó là điều không thể.
Cô chỉ từng nói với Chu Dã một câu: Nếu một ngày nào đó, anh cảm thấy sống với em khiến anh mệt mỏi, khiến anh không thoải mái, thì anh hãy nói với em một tiếng. Em sẽ không níu kéo, em sẽ để anh ra đi.
Không phải là không yêu, nhưng tình yêu của Bạch Nguyệt Quý từ đầu đến cuối luôn rất tỉnh táo và lý trí.
Bảo cô vì yêu mà mất hết lý trí, bảo cô lo lắng anh đi lăng nhăng bên ngoài đến mức phải trói anh lại bên mình, hoặc dòm ngó từng hành động của anh là điều không thể.
Nếu như phải làm đến mức đó, thì chưa cần đến việc Chu Dã chịu đựng nổi hay không, chính cô cũng không sống nổi với chính mình nữa.
Chu Dã sau khi giải thích xong với mợ, liền hỏi:
“Mợ ơi, vợ cháu biết chuyện này có giận không?”
Mợ nói một cách cảm khái:
“Giận gì mà giận. Nếu không phải mợ bảo nó gọi điện hỏi, thì nó cũng chẳng quan tâm gì. Nó không hề lo lắng chuyện cháu ra ngoài có làm chuyện bậy bạ hay không, nó hoàn toàn tin tưởng cháu.”
Chu Dã nghe vậy, lòng như vỡ vụn, vợ anh không phải là tin tưởng anh, mà là lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để không cần sống với anh nữa!
Chiếc máy nhắn tin gắn ở thắt lưng của Chu Dã vang lên.
Anh đang lim dim buồn ngủ, vừa nhìn thấy số hiện lên liền bật cười.
Không cần ra ngoài gọi, anh bấm điện thoại bàn ngay tại bàn làm việc để gọi lại.
“Vợ yêu à, tối qua anh mới gọi về mà, nhớ anh rồi hả?” Chu Dã cười tít mắt nói.
Bạch Nguyệt Quý ở đầu dây bên kia nghe giọng anh thì biết ngay là đang ở văn phòng, cũng bật cười:
“Nhớ gì mà nhớ. Tối qua em quên không báo với anh, bọn em chuyển nhà rồi. Lúc anh về nhớ là không còn chỗ cũ để tìm nữa đâu nha.”
Bên cạnh còn vang lên tiếng của lão Tứ:
“Trịnh trọng tuyên bố, bố đã bị mấy mẹ con tụi con đá ra rồi! Nhưng nếu bố chịu thực hiện điều ước của con, mua cho con một chiếc ô tô nhỏ, thì con có thể cho bố địa chỉ mới!”
“Được, lần này về bố sẽ thực hiện điều ước của con, mua cho con ô tô con.”
Điện thoại bị lão Tứ giật lấy ngay:
“Bố nói thật đấy nhé, về là phải mua đấy nhé?”
“Mua, nhất định mua. Mau nói cho bố biết, năm mẹ con dọn đi đâu rồi?”
“Nhà mình chuyển qua khu ‘Tam Tiến Viện’ rồi, lần sau bố cứ tới thẳng bên đó, trong ngõ cũ là không tìm thấy đâu nha.” Lão Tứ cười toe toét.
*Tam Tiến Viện: kiểu kiến trúc truyền thống , với ba dãy nhà xếp theo hình chữ U.
Chu Dã cười, “Còn ông bà có chuyển đi cùng không?”
“Tất nhiên là có chứ, không thì mẹ con con sao có thể dọn thẳng qua bên đó được? Bố hỏi vậy là sai rồi đó!”
“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt.” Chu Dã cười mắng.
Lão Tứ nghe ngoài sân có bạn gọi liền nói:
“Con đi đá bóng đây, bố với mẹ nói chuyện tiếp nha!”
Chu Dã nói tiếp:
“Vợ yêu à, tối qua anh mơ thấy em đấy~”
Ngồi bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, mợ liền ra hiệu bằng mắt cho cháu dâu hỏi cho ra chuyện kia.
Bạch Nguyệt Quý vốn không định hỏi, nhưng người lớn trong nhà lo lắng nên cô cũng hỏi:
“Đừng có lấp l.i.ế.m nữa, tối qua em còn chưa kịp hỏi, cái chuyện cháu gái của nghĩa huynh anh là sao vậy?”
Mợ căng tai nghe.
Chu Dã lập tức nói:
“Là Thái Sơn hay Quảng Thu nói linh tinh với em đấy? Làm gì có chuyện đó, em đừng hiểu lầm nha!”
Bạch Nguyệt Quý hừ một tiếng, không nói thêm gì, cúp điện thoại cái rụp.
“Bị cúp rồi à? Mới hỏi được có mấy câu mà!” Mợ ngạc nhiên.
Bạch Nguyệt Quý cười cười:
“Mợ đừng lo, anh ấy chắc chắn sẽ gọi lại, mợ cứ nghe điện thoại rồi hỏi thẳng anh ấy là được.”
Chủ yếu là để Chu Dã tự giải thích với mợ, chứ cô thật ra nghe chuyện đó cũng chẳng tin, nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
Chỉ là mợ lo lắng quá nên giục cô gọi hỏi cho rõ.
Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông thật.
Bạch Nguyệt Quý liền vào thư phòng làm việc, để lại điện thoại cho mợ.
Mợ cũng không khách sáo, bắt máy rồi hỏi thẳng:
“Rốt cuộc là chuyện gì thế hả cháu?”
Chuyện này là do Cố Quảng Thu kể lại.
Anh ấy nói rằng cậu em họ bị một cô gái nhà họ Cơ theo đuổi không ngớt.
Cô gái ấy cứ suốt ngày bám theo, làm khổ cậu em họ đã một thời gian rồi.
Cố Quảng Thu cũng đã cảnh báo em họ về chuyện này, nhưng bên kia vẫn chưa dừng lại, nên mới gửi lời nhắn về nhà cho mọi người biết mà chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mục đích chính là để em dâu chú ý giùm, trông chừng đừng để em họ phạm sai lầm.
Chu Dã liền giải thích rõ trong điện thoại với mợ:
“Cháu gái của anh kết nghĩa đúng là có ý với cháu thật, nhưng cháu chưa từng nhìn cô ta thêm một cái nào. Cô ta cứ cố tình bám theo, cháu cũng không hiểu cô ta nghĩ gì nữa. Rõ ràng biết cháu đã có vợ con rồi, mà còn như thế, cháu cũng thấy bực mình lắm. Nhưng chuyện này cháu hoàn toàn vô can!”
Nghe vậy, mợ nói nghiêm túc:
“Chuyện gì thì mợ không quản, nhưng việc gì có lỗi với vợ cháu thì nhất định không được làm, nghe rõ chưa? Nếu cháu dám bắt chước mấy người có tiền rồi làm chuyện bậy bạ, thì đừng có nhận họ hàng nhà mợ nữa!”
Chu Dã cười khổ:
“Làm sao mà được ạ! Mợ nghĩ cháu là loại người đó sao? Với lại mợ mỗi năm dặn cháu không biết bao nhiêu lần, cháu thuộc lòng rồi đấy.”
Mợ hừ một tiếng, nửa đùa nửa thật:
“Thuộc lòng là tốt, dù sao cháu cũng phải cẩn thận cho mợ!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Đúng là bà mỗi năm dặn đi dặn lại, nhưng vì sao lại thế? Chẳng phải vì xã hội bây giờ loạn quá sao!
Chuyển nhà rồi, chứ hồi còn ở trong ngõ, con trai út nhà họ Hoàng lấy vợ xong vẫn ra ngoài mèo mả gà đồng, gây bao nhiêu chuyện rùm beng.
Không chỉ nhà họ Hoàng, mà nhà họ Thẩm cũng bị vạ lây.
Vất vả lắm mới lo được cho con gái một mối tốt, ai dè phía bên trai lại sớm dính vào chuyện dơ bẩn bên ngoài, kết hôn chưa bao lâu đã bị lây bệnh.
Hỏi tại sao mợ lại biết?
Vì bác gái Thẩm nói nhỏ với bà.
Nhà kia đã đi viện mà không khỏi, đành phải nhờ đến mấy bà lão trong ngõ xem có bài thuốc dân gian nào không, muốn thử xem sao!
Mợ thì không có bài thuốc dân gian nào, nhưng mẹ Lý Thái Sơn thì có một bài, thật sự đã chữa khỏi cho cô con gái nhà họ Thẩm.
Chỉ là sau đó… cũng ly hôn rồi.
Thử hỏi, chuyện rối ren đến mức nào?
Trong ngõ có bao nhiêu hộ đâu? Vậy mà đã có hai nhà gặp phải chuyện như thế, thử hỏi bên ngoài xã hội còn loạn đến mức nào nữa?
Mợ sau đó cũng âm thầm đi hỏi Cố Quảng Thu.
Cố Quảng Thu cũng không giấu diếm gì, nói thật: bên ngoài cám dỗ nhiều lắm, họ thì còn đỡ, chứ như em, thì càng lắm người muốn nhào vào lòng.
Nhưng từ trước đến nay, em họ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với gia đình.
Anh cũng từng căn dặn cả em họ và Lý Thái Sơn: tuyệt đối không được phạm sai lầm.
Cố Quảng Thu không phải người thích nhiều lời hay đi buôn chuyện.
Anh không phải kiểu đó.
Chẳng qua lần này, cô gái tên Cơ Mẫu Đan kia thật sự quá không biết xấu hổ, rõ ràng biết em họ đã có vợ con đàng hoàng mà vẫn cố tình đeo bám.
Tuy rằng Cố Quảng Thu rất tin tưởng em họ mình, nhưng ông bà xưa có câu: “Nam theo đuổi nữ như leo núi, nữ theo đuổi nam như vén màn.”
Anh cũng sợ em họ có lúc nào đó không giữ được mình, nên mới cố ý báo về cho nhà biết, mong em siết lại một chút.
Thế nhưng, điều Cố Quảng Thu không ngờ là, thái độ của Bạch Nguyệt Quý với chuyện này lại vô cùng bình tĩnh.
Cô tin tưởng Chu Dã, một là bởi vì bản thân anh vốn đáng tin.
Hai là: nếu như Chu Dã thật sự không vượt qua được cám dỗ, thì dù cô có ngăn lần này, liệu có ngăn được lần sau không?
Chuyện đó là điều không thể.
Cô chỉ từng nói với Chu Dã một câu: Nếu một ngày nào đó, anh cảm thấy sống với em khiến anh mệt mỏi, khiến anh không thoải mái, thì anh hãy nói với em một tiếng. Em sẽ không níu kéo, em sẽ để anh ra đi.
Không phải là không yêu, nhưng tình yêu của Bạch Nguyệt Quý từ đầu đến cuối luôn rất tỉnh táo và lý trí.
Bảo cô vì yêu mà mất hết lý trí, bảo cô lo lắng anh đi lăng nhăng bên ngoài đến mức phải trói anh lại bên mình, hoặc dòm ngó từng hành động của anh là điều không thể.
Nếu như phải làm đến mức đó, thì chưa cần đến việc Chu Dã chịu đựng nổi hay không, chính cô cũng không sống nổi với chính mình nữa.
Chu Dã sau khi giải thích xong với mợ, liền hỏi:
“Mợ ơi, vợ cháu biết chuyện này có giận không?”
Mợ nói một cách cảm khái:
“Giận gì mà giận. Nếu không phải mợ bảo nó gọi điện hỏi, thì nó cũng chẳng quan tâm gì. Nó không hề lo lắng chuyện cháu ra ngoài có làm chuyện bậy bạ hay không, nó hoàn toàn tin tưởng cháu.”
Chu Dã nghe vậy, lòng như vỡ vụn, vợ anh không phải là tin tưởng anh, mà là lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để không cần sống với anh nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương