Người phụ nữ nhẫn tâm này, mấy năm làm vợ chồng rồi, bốn đứa con trai cũng lớn ngần này rồi, vậy mà cô ấy lại tính toán như thế? Nếu không phải lần trước cô ấy nói thẳng với anh, nói rằng sẽ không níu kéo, sẽ để anh tự do, thì anh vẫn còn đang bị cái sự dịu dàng ấm áp của cô ấy làm cho mê mẩn, nào ngờ từ đầu đến cuối, cô ấy đã mang tâm thái đó trong lòng!
Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra mọi dấu hiệu đều có từ trước.
Bởi vì từ trước đến giờ, cô gần như chẳng bao giờ tiêu tiền của anh cả.
Mọi chi tiêu trong nhà, đều là tiền cô kiếm được, từ hồi còn ở quê đã như thế rồi, toàn dùng tiền nhuận bút, tiền cô ấy tự làm ra để lo chi phí.
Tiền anh kiếm được thì để dành làm tiền tiết kiệm.
Lên thủ đô học đại học rồi cũng vẫn thế, không hề thay đổi.
Anh đâu có biết cô lại suy nghĩ như vậy.
Tiền kiếm được đều đưa cho cô giữ, cô cũng giữ rõ ràng rành mạch, anh đưa lúc nào thế nào, đến lúc anh lấy lại để gửi tiết kiệm thì vẫn y như vậy, không thiếu một xu.
Ngay cả những ngôi nhà cô mua cũng là bằng tiền riêng, toàn bộ đều là nhờ mấy bản thiết kế bán chạy của cô, rất có giá trị, rất kiếm tiền.
Một năm bốn mùa, giờ mỗi mùa cô cũng kiếm được vài vạn.
Số tiền đó, cô dùng để chi tiêu, để mua nhà, thật sự từ đầu đến cuối, không tiêu tiền của anh bao giờ cả.
Mãi cho đến lần đó, khi cô nói ra những lời kia, anh mới chợt giật mình nhận ra tất cả những chi tiết đó, người phụ nữ này đúng là bày một nước cờ lớn từ lâu rồi!
Anh tất nhiên giận, giận xong thì lại xót, xót rồi lại tức.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào anh.
Dù đã sinh cho anh bốn đứa con trai, con cái lớn thế rồi, mà cô vẫn không hề nghĩ đến chuyện dựa vào anh.
Dường như cô chỉ đang chờ đến lúc anh phạm sai lầm, rồi sẽ chia tay dứt khoát không dây dưa.
Nhưng mà… đời này đừng hòng!
Dù có tiên nữ hạ phàm cởi sạch đứng trước mặt anh, thì anh cũng là “Liễu Hạ Huệ” ngồi vững như núi!
Cho nên nói phạm lỗi là điều không thể xảy ra, đời này, cô chỉ có thể sống yên ổn làm vợ anh!
Cuộc điện thoại cũng khiến mợ yên tâm.
Bà còn vào thư phòng nói chuyện thêm đôi câu với cháu dâu.
Chỉ là cháu dâu lại hoàn toàn không để trong lòng, khiến mợ vừa bất đắc dĩ lại vừa yên lòng.
Khí độ và bản lĩnh của cô cháu dâu này, đúng là không phải người thường có được.
Trong nhà có một nữ chủ nhân vững vàng như thế, cũng không lạ gì chuyện thằng cháu trai mấy năm nay phát triển nhanh đến vậy.
Bạch Nguyệt Quý thì chẳng mấy quan tâm những chuyện ấy, cô còn đang bận.
Từ sau khi tốt nghiệp vào năm 1982, cô vào làm việc trong cơ quan nhà nước, trở thành nhân viên chính thức.
Chức vụ không cao, nhưng là một công việc “biên chế”, ổn định, làm tốt là sau này chẳng cần lo chuyện nghỉ hưu.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đó là công việc chính.
Nhưng vì quá nhàn, cộng thêm con cái đều lớn cả, đứa nào đứa nấy đều có chính kiến, chẳng cần cô bận lòng, nên sau một năm đi làm, cô lại tiếp tục kiêm nhiệm nghề viết lách, trở thành một nhà văn.
Hai năm gần đây, trong top 10 đầu sách bán chạy nhất cả nước, có đến ba cuốn là của cô, thực sự là chiếm trọn bảng xếp hạng.
Tất nhiên rồi, nếu nói nhuận bút cao thì cũng không hẳn, mỗi tháng cũng chỉ tầm năm trăm đồng đổ lại thôi.
Theo thời gian trôi qua, thu nhập từ nghề viết của Bạch Nguyệt Quý thậm chí còn không bằng khoản lợi nhuận từ một cửa hàng quần áo mà Chu Dã từng mở đại khái vài năm trước.
Nhưng cô lại rất thích công việc viết lách bán thời gian này, vì nó khiến cuộc sống sau giờ làm của cô trở nên phong phú và thú vị.
Cho nên bảo cô bận tâm chuyện Chu Dã có “ong bướm” bên ngoài hay không, thật sự là nghĩ nhiều rồi, cô bận lắm, đâu có thời gian mà lo mấy chuyện đó?
Anh giữ được bản thân thì tốt, giữ không được cũng thôi. Nếu có thể giấu cô cả đời thì cứ giấu, còn nếu không giấu được, thì yêu đương tới đó là hết.
Không cần nhiều lời, yêu thì từng yêu, nhưng chia tay thì phải văn minh.
Tính cách và bản lĩnh của Bạch Nguyệt Quý đã định sẵn rằng cô sẽ không bao giờ đặt sự an toàn tinh thần của mình lên người đàn ông nào cả.
Cho dù người đó có là Chu Dã đi chăng nữa, vẫn không.
Còn Chu Dã thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh chưa từng có ý định phản bội vợ.
Anh đâu có ngu, người như vợ anh, ra ngoài tìm đâu ra?
Cô đồng hành cùng anh từ lúc nghèo khổ đến lúc giàu sang, từ thuở hai mươi mấy đến hơn ba mươi tuổi, vậy mà chưa từng đòi hỏi anh bất cứ thứ gì.
Người phụ nữ như vậy, đi đâu mà tìm được?
Đợi đến khi anh quay về, nhất định phải “thu phục” lại cô một trận cho ra trò, cho cô biết tay!
Đừng tưởng vì có được biên chế nhà nước rồi thì có thể đá anh ra ngoài!
Cơm mềm (ý chỉ vợ nuôi chồng) này anh ăn là định ăn cả đời đấy!
Nhưng mà chuyện đó để sau đi, trước mắt phải xử lý con nhỏ vướng víu kia đã!
Cô ta tên là Cơ Mẫu Đan, là con gái của Đại gia nhà họ Cơ.
Năm nay mới hai mươi tuổi.
Năm năm trước, khi Chu Dã vừa đến vùng này lập nghiệp, cô ta còn là một đứa nhóc non choẹt chưa mọc đủ lông, vậy mà giờ dám làm ra chuyện như thế này.
Mà lý do? Là vì Chu Dã từng cứu mạng cô ta!
Hôm đó đúng là ngoài ý muốn, Chu Dã cùng với Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn dẫn đám tài xế là lính xuất ngũ đi ăn khuya.
Trên đường về thì gặp mấy tên côn đồ đang lôi hai cô gái vào ngõ tối.
Nhìn là biết định làm gì rồi, không cần đoán.
Chu Dã tất nhiên không làm ngơ, liền cho người xông vào ngăn cản, vô tình cứu được Cơ Mẫu Đan.
Nhưng thật ra anh còn chưa kịp ra tay nữa là.
Sau đó, Cơ Mẫu Đan bắt đầu đeo bám anh.
Rõ ràng biết anh đã có vợ con, thái độ của anh cũng rất rõ ràng là từ chối, lại còn lớn hơn cô ta bao nhiêu tuổi, vậy mà vẫn cố chấp như thế.
Chuyện này khiến anh vô cùng khó xử, đến cả trước mặt Đại gia nhà họ Cơ cũng không dám đến nữa.
Vì trong mắt người ta, dường như là anh dụ dỗ con gái nhà họ, thái độ cũng đã có chút không vui.
Dù rõ ràng chính Chu Dã là người đưa mấy tên côn đồ kia đến tận tay họ xử lý, vậy mà vẫn bị nghi ngờ có phải cố ý sắp đặt không?
Thật ra, chưa cần bên nhà gọi điện đến, Chu Dã đã sớm tính chuyện xử lý Cơ Mẫu Đan rồi.
Tiền ở chỗ này anh còn chưa kiếm đủ, chẳng lẽ lại để mất vì một người phụ nữ như thế?
Nằm mơ đi!
Chu Dã trực tiếp giăng bẫy.
Anh dẫn người ra ngoài giao tiếp ở khách sạn, còn ở lại luôn trong khách sạn.
Tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Cơ Mẫu Đan.
Quả nhiên, cô ta không kìm được lòng, nhờ vả đủ đường để nửa đêm chui vào phòng khách sạn của Chu Dã, muốn giở trò “gạo nấu thành cơm”.
Nhưng đến sáng hôm sau, Cơ Mẫu Đan lại hét toáng lên, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt:
“Sao lại là anh?!”
Người đó chính là lính xuất ngũ dưới quyền Chu Dã, tên là Dương Triết, năm nay cũng mới hai mươi ba tuổi, còn trẻ, tráng kiện.
Dương Triết cũng bị tiếng hét làm tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy cô ta thì ngẩn người:
“Mẫu Đan tiểu thư? Sao cô lại ở đây? Tối qua… chẳng phải là mơ sao? Chúng ta… chúng ta?”
Cậu ta biết Cơ Mẫu Đan là ai, biết thân phận của cô ta.
“Đừng nói gì hết! Đừng nói gì hết!” Cơ Mẫu Đan không chịu nổi sự thật, hét lớn.
Không nói hai lời liền nhảy xuống giường định mặc đồ, nhưng vừa bước chân xuống đã mềm nhũn ngã sụp xuống sàn.
Dương Triết vội lao đến đỡ lấy cô ta.
“Đừng đụng vào tôi! Anh đừng chạm vào tôi!” Cơ Mẫu Đan vừa khóc vừa gào.
Nhưng Dương Triết cũng đâu phải kẻ ngốc, sự đã rồi thế này, nếu còn không biết nắm lấy cơ hội thì chẳng còn lần sau đâu!
Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra mọi dấu hiệu đều có từ trước.
Bởi vì từ trước đến giờ, cô gần như chẳng bao giờ tiêu tiền của anh cả.
Mọi chi tiêu trong nhà, đều là tiền cô kiếm được, từ hồi còn ở quê đã như thế rồi, toàn dùng tiền nhuận bút, tiền cô ấy tự làm ra để lo chi phí.
Tiền anh kiếm được thì để dành làm tiền tiết kiệm.
Lên thủ đô học đại học rồi cũng vẫn thế, không hề thay đổi.
Anh đâu có biết cô lại suy nghĩ như vậy.
Tiền kiếm được đều đưa cho cô giữ, cô cũng giữ rõ ràng rành mạch, anh đưa lúc nào thế nào, đến lúc anh lấy lại để gửi tiết kiệm thì vẫn y như vậy, không thiếu một xu.
Ngay cả những ngôi nhà cô mua cũng là bằng tiền riêng, toàn bộ đều là nhờ mấy bản thiết kế bán chạy của cô, rất có giá trị, rất kiếm tiền.
Một năm bốn mùa, giờ mỗi mùa cô cũng kiếm được vài vạn.
Số tiền đó, cô dùng để chi tiêu, để mua nhà, thật sự từ đầu đến cuối, không tiêu tiền của anh bao giờ cả.
Mãi cho đến lần đó, khi cô nói ra những lời kia, anh mới chợt giật mình nhận ra tất cả những chi tiết đó, người phụ nữ này đúng là bày một nước cờ lớn từ lâu rồi!
Anh tất nhiên giận, giận xong thì lại xót, xót rồi lại tức.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào anh.
Dù đã sinh cho anh bốn đứa con trai, con cái lớn thế rồi, mà cô vẫn không hề nghĩ đến chuyện dựa vào anh.
Dường như cô chỉ đang chờ đến lúc anh phạm sai lầm, rồi sẽ chia tay dứt khoát không dây dưa.
Nhưng mà… đời này đừng hòng!
Dù có tiên nữ hạ phàm cởi sạch đứng trước mặt anh, thì anh cũng là “Liễu Hạ Huệ” ngồi vững như núi!
Cho nên nói phạm lỗi là điều không thể xảy ra, đời này, cô chỉ có thể sống yên ổn làm vợ anh!
Cuộc điện thoại cũng khiến mợ yên tâm.
Bà còn vào thư phòng nói chuyện thêm đôi câu với cháu dâu.
Chỉ là cháu dâu lại hoàn toàn không để trong lòng, khiến mợ vừa bất đắc dĩ lại vừa yên lòng.
Khí độ và bản lĩnh của cô cháu dâu này, đúng là không phải người thường có được.
Trong nhà có một nữ chủ nhân vững vàng như thế, cũng không lạ gì chuyện thằng cháu trai mấy năm nay phát triển nhanh đến vậy.
Bạch Nguyệt Quý thì chẳng mấy quan tâm những chuyện ấy, cô còn đang bận.
Từ sau khi tốt nghiệp vào năm 1982, cô vào làm việc trong cơ quan nhà nước, trở thành nhân viên chính thức.
Chức vụ không cao, nhưng là một công việc “biên chế”, ổn định, làm tốt là sau này chẳng cần lo chuyện nghỉ hưu.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đó là công việc chính.
Nhưng vì quá nhàn, cộng thêm con cái đều lớn cả, đứa nào đứa nấy đều có chính kiến, chẳng cần cô bận lòng, nên sau một năm đi làm, cô lại tiếp tục kiêm nhiệm nghề viết lách, trở thành một nhà văn.
Hai năm gần đây, trong top 10 đầu sách bán chạy nhất cả nước, có đến ba cuốn là của cô, thực sự là chiếm trọn bảng xếp hạng.
Tất nhiên rồi, nếu nói nhuận bút cao thì cũng không hẳn, mỗi tháng cũng chỉ tầm năm trăm đồng đổ lại thôi.
Theo thời gian trôi qua, thu nhập từ nghề viết của Bạch Nguyệt Quý thậm chí còn không bằng khoản lợi nhuận từ một cửa hàng quần áo mà Chu Dã từng mở đại khái vài năm trước.
Nhưng cô lại rất thích công việc viết lách bán thời gian này, vì nó khiến cuộc sống sau giờ làm của cô trở nên phong phú và thú vị.
Cho nên bảo cô bận tâm chuyện Chu Dã có “ong bướm” bên ngoài hay không, thật sự là nghĩ nhiều rồi, cô bận lắm, đâu có thời gian mà lo mấy chuyện đó?
Anh giữ được bản thân thì tốt, giữ không được cũng thôi. Nếu có thể giấu cô cả đời thì cứ giấu, còn nếu không giấu được, thì yêu đương tới đó là hết.
Không cần nhiều lời, yêu thì từng yêu, nhưng chia tay thì phải văn minh.
Tính cách và bản lĩnh của Bạch Nguyệt Quý đã định sẵn rằng cô sẽ không bao giờ đặt sự an toàn tinh thần của mình lên người đàn ông nào cả.
Cho dù người đó có là Chu Dã đi chăng nữa, vẫn không.
Còn Chu Dã thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh chưa từng có ý định phản bội vợ.
Anh đâu có ngu, người như vợ anh, ra ngoài tìm đâu ra?
Cô đồng hành cùng anh từ lúc nghèo khổ đến lúc giàu sang, từ thuở hai mươi mấy đến hơn ba mươi tuổi, vậy mà chưa từng đòi hỏi anh bất cứ thứ gì.
Người phụ nữ như vậy, đi đâu mà tìm được?
Đợi đến khi anh quay về, nhất định phải “thu phục” lại cô một trận cho ra trò, cho cô biết tay!
Đừng tưởng vì có được biên chế nhà nước rồi thì có thể đá anh ra ngoài!
Cơm mềm (ý chỉ vợ nuôi chồng) này anh ăn là định ăn cả đời đấy!
Nhưng mà chuyện đó để sau đi, trước mắt phải xử lý con nhỏ vướng víu kia đã!
Cô ta tên là Cơ Mẫu Đan, là con gái của Đại gia nhà họ Cơ.
Năm nay mới hai mươi tuổi.
Năm năm trước, khi Chu Dã vừa đến vùng này lập nghiệp, cô ta còn là một đứa nhóc non choẹt chưa mọc đủ lông, vậy mà giờ dám làm ra chuyện như thế này.
Mà lý do? Là vì Chu Dã từng cứu mạng cô ta!
Hôm đó đúng là ngoài ý muốn, Chu Dã cùng với Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn dẫn đám tài xế là lính xuất ngũ đi ăn khuya.
Trên đường về thì gặp mấy tên côn đồ đang lôi hai cô gái vào ngõ tối.
Nhìn là biết định làm gì rồi, không cần đoán.
Chu Dã tất nhiên không làm ngơ, liền cho người xông vào ngăn cản, vô tình cứu được Cơ Mẫu Đan.
Nhưng thật ra anh còn chưa kịp ra tay nữa là.
Sau đó, Cơ Mẫu Đan bắt đầu đeo bám anh.
Rõ ràng biết anh đã có vợ con, thái độ của anh cũng rất rõ ràng là từ chối, lại còn lớn hơn cô ta bao nhiêu tuổi, vậy mà vẫn cố chấp như thế.
Chuyện này khiến anh vô cùng khó xử, đến cả trước mặt Đại gia nhà họ Cơ cũng không dám đến nữa.
Vì trong mắt người ta, dường như là anh dụ dỗ con gái nhà họ, thái độ cũng đã có chút không vui.
Dù rõ ràng chính Chu Dã là người đưa mấy tên côn đồ kia đến tận tay họ xử lý, vậy mà vẫn bị nghi ngờ có phải cố ý sắp đặt không?
Thật ra, chưa cần bên nhà gọi điện đến, Chu Dã đã sớm tính chuyện xử lý Cơ Mẫu Đan rồi.
Tiền ở chỗ này anh còn chưa kiếm đủ, chẳng lẽ lại để mất vì một người phụ nữ như thế?
Nằm mơ đi!
Chu Dã trực tiếp giăng bẫy.
Anh dẫn người ra ngoài giao tiếp ở khách sạn, còn ở lại luôn trong khách sạn.
Tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Cơ Mẫu Đan.
Quả nhiên, cô ta không kìm được lòng, nhờ vả đủ đường để nửa đêm chui vào phòng khách sạn của Chu Dã, muốn giở trò “gạo nấu thành cơm”.
Nhưng đến sáng hôm sau, Cơ Mẫu Đan lại hét toáng lên, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt:
“Sao lại là anh?!”
Người đó chính là lính xuất ngũ dưới quyền Chu Dã, tên là Dương Triết, năm nay cũng mới hai mươi ba tuổi, còn trẻ, tráng kiện.
Dương Triết cũng bị tiếng hét làm tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy cô ta thì ngẩn người:
“Mẫu Đan tiểu thư? Sao cô lại ở đây? Tối qua… chẳng phải là mơ sao? Chúng ta… chúng ta?”
Cậu ta biết Cơ Mẫu Đan là ai, biết thân phận của cô ta.
“Đừng nói gì hết! Đừng nói gì hết!” Cơ Mẫu Đan không chịu nổi sự thật, hét lớn.
Không nói hai lời liền nhảy xuống giường định mặc đồ, nhưng vừa bước chân xuống đã mềm nhũn ngã sụp xuống sàn.
Dương Triết vội lao đến đỡ lấy cô ta.
“Đừng đụng vào tôi! Anh đừng chạm vào tôi!” Cơ Mẫu Đan vừa khóc vừa gào.
Nhưng Dương Triết cũng đâu phải kẻ ngốc, sự đã rồi thế này, nếu còn không biết nắm lấy cơ hội thì chẳng còn lần sau đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương