Ngày hôm sau là mùng Một Tết.

Lão Tứ biết hôm nay Anh ba sẽ về, nên chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi nhà chờ.

Cũng may là không đợi uổng công, buổi chiều lão Tam đã về đến nhà.

Vừa thấy Anh ba, lão Tứ liền tất bật: nào là rót trà, đưa nước, hỏi han Anh ba có lạnh không, còn bảo đã chuẩn bị sẵn túi chườm ấm cho anh ôm sưởi tay; rồi lại hỏi Anh ba có đói bụng không, trong bếp có bánh ngọt chị Đại Ni mới làm, có muốn ăn chút lót dạ không? Quan tâm chăm sóc, chu đáo không chỗ chê.

Đâu Đâu với Đô Đô nhìn một màn này thì chỉ biết: “…”

Không trách sao mợ lại nói trong ba đứa lớn, tụi nó chỉ giống bố ở dáng vẻ, chứ tính cách chẳng đứa nào giống.

Người giống bố nhất, chính là lão Tứ – đứa con út mặt mũi giống mẹ.

Xem cái cách nó ân cần chu đáo kia kìa, chẳng kém gì cách bố nó đối với mẹ nó.

Bố nó mê mẹ nó vì lý do gì thì không rõ, nhưng lão Tứ thì mê… lì xì của Anh ba, chuyện này rõ như ban ngày.

Sau khi tận hưởng một hồi phục vụ của lão Tứ, lão Tam mới lấy ra túi đầy phong bao lì xì mang về, rủ các anh em cùng nhau bóc lì xì và đếm tiền.

Năm ngoái còn thấy được vài tờ mười đồng, nhưng năm nay thì gần như không thấy nữa, bên trong mấy bao lì xì ít nhất cũng có năm tờ mười đồng, còn lại chủ yếu là mười tờ mười đồng.

Cũng có những bao sáu tờ, tám tờ mười đồng.

Lão Tứ bóc được bao lì xì mười tờ mười đồng thì mừng rỡ không thôi:

“Nhiều tiền quá! Nhiều tờ mười đồng quá!”

Đâu Đâu và Đô Đô thì vẫn bình tĩnh, chuyện trong dự đoán thôi mà.

Bóc xong lì xì, lão Tứ còn vội vàng đưa trà hoa cúc lên miệng Anh ba:

“Anh ba, năm nay anh tính cho em bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?”

Lão Tam bảo: “Cho chú một tờ thôi.”

Lão Tứ đặt trà xuống bàn, giơ năm ngón tay lên:

“Em muốn năm tờ! Năm nay em cũng đi học rồi, em phải mua đồ học tập, một tờ thì làm được gì?”

“Chú định mua gì? Hộp bút? Bút chì? Tập vở? Mấy cái đó chẳng phải có đủ rồi sao?”

Lão Tam đếm mười tờ đưa cho Đâu Đâu, lại đếm mười tờ đưa cho Đô Đô.

Còn lão Tứ thì chỉ được thêm một tờ nữa, tổng cộng là hai tờ mười đồng.

Lão Tứ lập tức nhào đến làm nũng:

“Anh ba, Anh ba, em với anh mới là song sinh nè, là mẹ sinh hai đứa mình cùng lúc. Lúc trong bụng, em còn nhường anh ra trước đấy, nên anh mới là Anh ba. Chứ không thì giờ em mới là Anh ba, còn anh là lão Tứ rồi!”

Đâu Đâu không nhịn được bật cười.

Đô Đô liếc nhìn:

“Anh đừng có cười. Hồi trong bụng mẹ, em cũng nhường anh đấy, chứ không giờ em đã là anh cả rồi!”

Đâu Đâu hừ nhẹ một tiếng, “Thật sao? Thế thì cảm ơn hai đã nhường. Bà nói hồi nhỏ chúng ta b.ú sữa, mẹ chỉ cần chậm tay một chút là em đã gào lên rồi. Còn anh thì chẳng bao giờ tranh với em.”

Đô Đô nghẹn lời.

Lão Tứ tiếp lời:

“Thế thì chứng tỏ anh cả thấy mình có tật giật mình rồi, chứ không thì sao không chịu tranh với anh hai?”

Lão Tam nói:

“Tật giật gì, anh cả có phong thái của anh cả, biết nhường nhịn em út, giống như anh nhường em vậy đó.”

Lão Tứ trợn mắt:

“Anh nhường gì chứ? Anh sai em rửa chân cho anh bao nhiêu lần rồi, anh cả cũng vậy! Hai anh đều là mấy tên ‘Chu Bóc Lột’! Chỉ có em với anh hai là thật thà, hiền lành nhất thôi!”

Nói xong thì ôm tiền, hừ một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đâu Đâu liền nói:

“Thế thì lần sau đừng chơi trò tìm việc nữa nhé. Bọn anh không cần thợ rửa chân như em đâu.”

Lúc lão Tứ thiếu tiền thì hay bày trò chơi với các anh, đóng vai thợ rửa chân, miệng nói không lấy tiền, nhưng sau khi rửa xong lại đòi “phí công sức”!

“Không ai thèm rửa chân thối của anh cả đâu.”

Giờ có nhiều tiền, nên cậu nói chuyện rất có khí thế.

Đâu Đâu bật cười:

“Hy vọng lần này em nói được thì làm được.”

Lão Tứ chẳng mấy để tâm lời Đâu Đâu, uống luôn ly trà hoa cúc rót cho lão Tam, rồi ôm tiền phất áo bỏ đi.

Nhưng mà là anh em bao nhiêu năm rồi, ai mà chẳng biết tính nhau?

Giờ thì nó oai lắm, tiền đầy túi, đi đứng hùng hổ, khí thế ngút trời. Cứ chờ xem khi hết tiền thì nó sẽ quay lại nịnh kiểu gì.

Hạt Dẻ Rang Đường

Còn về chuyện mấy đứa nhỏ, Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đều không can dự.

Nhưng bố mẹ thì làm sao mà không hiểu tính cách con cái được chứ?

Nói cho đúng thì, đứa giống Chu Dã nhất chính là lão Tứ - cậu út mặt mũi giống mẹ.

Đâu Đâu thì mặt giống Chu Dã, nhưng tính tình lại giống Bạch Nguyệt Quý hơn, thêm ảnh hưởng từ bố nuôi là Đổng Kiến nên khí chất thư sinh rõ rệt.

Đô Đô và lão Tam cũng giống Chu Dã về ngoại hình, còn tính cách thì có phần giống bố, nhưng phần lớn là… đột biến di truyền rồi!

Cũng có thể nói rằng vì từ nhỏ đã cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối từ bố mẹ, nên tính cách của mấy đứa trẻ mới trở nên có phần mạnh mẽ, bá đạo, trời không sợ đất không sợ.

Tuy nhiên, yếu tố bẩm sinh vẫn là yếu tố mang tính quyết định.

Chỉ riêng lão Tứ là người có sự di truyền rõ rệt nhất.

Gương mặt giống mẹ, tính cách thì giống bố, mặt mũi đáng yêu dễ thương, miệng lưỡi ngọt ngào khỏi nói, gặp ai cũng chào hỏi lễ phép, gặp một lần gọi một lần, tính cách lại còn cực kỳ thân thiện dễ gần.

Bảo nó là kiểu hướng nội thì thôi khỏi nghĩ. Đứa nhỏ này rất biết cách làm người khác yêu quý.

Từ bé đã rất biết “hạ mình”, nhưng hễ đạt được mục đích rồi là trở mặt liền, quay ngoắt còn nhanh hơn lật sách.

Bạch Nguyệt Quý cũng thường xuyên dẫn dắt, uốn nắn cho nó.

Nhưng vẫn là câu cũ: trẻ con thì phải để chúng giữ được tính cách riêng của mình, rồi sẽ hình thành cách sống và đối nhân xử thế của riêng chúng.

Còn nếu có tật xấu mà không sửa nổi thì… xã hội sẽ dạy, cuộc đời sẽ cho bài học.

Tiền mừng tuổi năm nay của lão Tam rõ ràng cũng nhiều hơn năm ngoái không ít, nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý vẫn không can thiệp, để cho nó tự xử lý.

Nhà trong dịp Tết đương nhiên là rộn ràng, vui vẻ, người đến người đi không dứt.

Nhưng niềm vui bao giờ cũng trôi qua rất nhanh.

Sau mùng năm Tết, Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn lại lên đường đi miền Nam.

Họ về từ ngày hai mươi hai tháng Chạp, tính cả thời gian ngồi tàu xe thì cũng nghỉ ngơi được hơn mười ngày rồi.

Dù rằng mấy ngày Tết ở nhà rất thảnh thơi, dễ chịu, nhưng hai người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức, trên còn có bố mẹ, dưới có vợ con, tất nhiên vẫn phải đặt chuyện kiếm tiền lên hàng đầu.

Một tháng kiếm được từng ấy tiền, ai nỡ nằm nhà hưởng nhàn? Việc mà người khác mong còn chưa được, thì họ phải tranh thủ mà làm thôi.

Cố gắng chịu khổ vài năm, sau này có thể trở thành “hộ vạn phú” thì sẽ có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Cố Quảng Thu có nghĩ như thế không thì chưa biết, nhưng Lý Thái Sơn thì đúng là đang tính vậy.

Với tốc độ kiếm tiền hiện tại, cậu ta tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ tích cóp đủ số tiền mong muốn, khi đó sẽ có thể hưởng phúc.

Hai người họ rời nhà từ mùng năm Tết, còn Chu Dã thì không cần đi sớm như vậy.

Anh ở lại đến tận rằm tháng Giêng, sau khi đón Tết Nguyên Tiêu xong mới lên tàu đi về phía Tây Bắc.

Ở Tây Bắc nửa tháng, giải quyết xong chuyện bên đó thì lại xuống miền Nam xử lý nốt sổ sách, tài vụ và các công việc liên quan.

Cũng không nấn ná lâu, giải quyết xong là quay về thủ đô ngay.

Cuộc sống ba điểm một tuyến như thế – Bắc Kinh, Tây Bắc, miền Nam – cứ thế lặp đi lặp lại, kéo dài suốt mấy năm liền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện